Trong phòng bệnh cực kỳ yên tĩnh, chỉ có thể nghe thấy tiếng máy móc "Tích tích".
Vương Ngọc Hoa nhớ tới chuyện gì đó rồi đánh một bạt tai vào mặt Cao Đế: "Đều tại đứa thất bại như mày! Học đại học làm gì, có ích gì chứ! Ngay cả chuyện nhau thai có virus mà còn không biết thì học hành làm gì nữa chứ!"
Sự việc xảy ra rất đột ngột, Cao Đế bị một cái tát này đánh cho bối rối.
“Mẹ, sao mẹ có thể trách con? Rõ ràng con đã hỏi ý kiến Đặng Hạc, cậu ấy cũng nói không có vấn đề gì!”
“Đều tại Đặng Hạc kia! Rõ ràng nó đã hại con tao! Phi!”
Mắt thấy bọn họ muốn dội thau nước bẩn này lên người tôi, tôi thật sự nhịn không được nữa mà đi vào phòng bệnh.
"Rõ ràng hai người tự làm tự chịu, là hai ngựa không nghe theo lời khuyên của tôi, tại sao bây giờ lại đổ hết mọi thứ lên đầu tôi chứ?"
Đã lâu rồi không gặp, Cao Đế càng thêm tiều tụy việc chăm sóc một đứa nhỏ đã tiêu tốn không ít công sức của cô ta.
“Đặng Hạc, đời này làm bạn thân với cậu đúng là xui xẻo tám đời của tôi mà!”
Vương Ngọc Hoa thét lên một cách thất thanh:
“Mày còn có mặt mũi nói như vậy sao! Tao không tha cho mày!”
Nói xong bà ta liền muốn nhào tới đánh tôi.
“Được rồi! Đừng ồn ào nữa......”
Trên giường bệnh truyền đến giọng nói yếu ớt của Cao Nguyên: "Đi ra ngoài…”
Vương Ngọc Hoa dương dương đắc ý: "Có nghe không, con trai bảo bối của tao muốn mày ra ngoài.”
Tôi vừa định mở miệng trào phúng thì một câu nói của Cao Nguyên khiến chúng tôi đều sững sờ tại chỗ.
“Con kêu mẹ và Cao Đế đi ra ngoài!”
Cao Đế trừng lớn mắt: "Cái gì! Em!”
“Đi ra ngoài!”
Vẻ mặt của Vương Hoa Hoa có chút không tình nguyện kéo Cao Đế đi, còn không quên trào phúng tôi.
“Đặng Hạc, thật sự xin lỗi. Còn nữa, cám ơn chị…”
Tôi khó hiểu nói:
“Quả thật cậu không làm tôi thất vọng. Nhưng mà, cậu cảm ơn tôi vì điều gì?”
“Lúc tôi lên cơn đau tim, cảm ơn chị đã cho tôi uống thuốc." Nói xong, giọng cậu ta nghẹn ngào: "Tôi sai rồi, thật sự là tôi sai rồi…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Nhau thai sẽ lây bệnh virus...... Kiếp trước, kiếp trước tôi trách lầm chị…”
Tôi rất bất ngờ, khó trách kiếp này từ lần đầu tiên gặp mặt cậu ta đã tràn đầy địch ý với tôi.
Thì ra là bởi vì cậu ta cũng trọng sinh, hơn nữa còn trọng sinh sớm hơn tôi.
"Chị Hạc, xin cho phép tôi gọi chị như vậy...Đối với tôi mà nói cái c.h.ế.t chính là kết cục tốt nhất rồi, thật sự xin lỗi..."
Thiết bị phát ra cảnh báo, chỉ trong vài giây, Cao Nguyên đã không còn thở nữa.
Cuối cùng cậu ta cũng rời đi mà không đợi được thuốc.
Cậu ta nằm trên giường bệnh với hai mắt còn chưa nhắm lại nhưng lúc này trong mắt của cậu ta tràn ngập sự hối hận.
16
Tinh thần của Vương Ngọc Hoa sụp đổ, con trai bảo bối của bà ta đã c.h.ế.t ngay cả một lời trăn trối cũng không để lại.
Bọn họ ôm di thể Cao Nguyên khóc đến mức sụp đổ.
Tôi cũng có mặt trong đám tang của cậu ta.
Cao Đế đỡ Vương Ngọc Hoa, vẻ mặt cô đơn:
“Mẹ, mẹ yên tâm, sau này con sẽ thay em trai chăm sóc mẹ, mẹ còn có cháu gái nữa…”
Vương Ngọc Hoa không có phản ứng gì giống như cả bầu trời của bà ta đã sụp xuống, cho dù chạy như thế nào thì đều bị những hạt mưa rơi trúng.
Tôi đi tới: "Kìm nén bi thương.”
Vương Ngọc Hoa vẫn không có phản ứng gì mà chỉ ngơ ngác.
Cao Đệ thấy thế liền trực tiếp xông lên muốn đánh vào mặt tôi.
“Đặng Hạc! Đều tại mấy cái chủ ý thối tha của cậu! Cậu làm giảng viên kiểu gì vậy chứ? Cậu cố ý đúng không!”
Tôi đỡ được bàn tay của cô ta bằng một tay sau đó trở tay tát vào mặt cô ta một cái.
“Trong tang lễ, tôi không muốn xảy ra xung đột với người khác. Nhưng các người luôn năm lần bảy lượt chọc giận tôi mà không tự nhìn lại mình sao?”
“Cao Nguyên là bị các người hại chết, đừng có trách người khác." Tôi xoay người nhìn về phía Vương Ngọc Hoa: "Bà biết trong phòng bệnh, Cao Nguyên nói gì với tôi không? Cậu ta nói, cậu ta nói cậu ta cảm thấy có lỗi với tôi. Cậu ta nói, cậu ta hận các người.”
Không lâu sau đó, Vương Ngọc Hoa được phát hiện đã c.h.ế.t trong nhà.
Bà ta nhân lúc Cao Đế đưa con đi khám bệnh rồi làm cho mình một bữa cơm.
Trên bàn cơm có một chai thuốc trừ sâu, cùng một chén bánh bao nhồi nhau thai.
Lúc Cao Đệ ôm đứa bé về thấy vậy liền khóc, rồi dùng tay cầm lấy miếng bánh còn lại và nhét nó vào miệng.
Tiếng khóc của đứa bé thu hút sự chú ý của người mẹ, Cao đệ nhìn đứa bé thì thầm: "Con ngoan, mẹ chỉ có con thôi..."