Kiếp Này Tôi Sống Vì Bản Thân

Chương 7



Trong tiếng hét chói tai của cô ta, tôi nắm chặt tóc cô ta, hung hăng đập đầu cô ta vào tường.

 

Liên tiếp có tiếng gọi khẩn cấp vang lên. 

 

Chung Điềm Điềm không ngờ tôi lại ra tay, dù sao trước đây tôi luôn là người hiền lành, tính cách dịu dàng lại sợ phiền phức. 

 

Cú đánh mạnh đầy hung tàn của tôi khiến Chung Điềm Điềm hét lên thảm thiết, chẳng bao lâu sau liền đau đớn đến mức ngất xỉu. 

 

Nhìn Chung Điềm Điềm nằm bất tỉnh trên sàn, tôi bước ra ngoài, đưa tay lên mắt quệt vài cái, rất nhanh nước mắt đã tuôn đầy mặt. 

 

Những y tá nghe thấy âm thanh vội vã chạy đến hành lang, nhìn thấy bộ dạng thê thảm nước mắt đầm đìa của tôi, lập tức dừng lại hỏi: 

 

“Đồng chí Lê, cô sao vậy? Ai đã bắt nạt cô?” 

 

Những y tá đến đều là người quen cũ. Trong khoảng thời gian tôi nằm viện sau khi sảy thai, tôi đã nhận được không ít sự đồng cảm từ họ. 

 

Hơn nữa, Chung Điềm Điềm vốn dĩ không hề bị bệnh nhưng lại chiếm giường bệnh ở bệnh viện, các y tá vốn đã rất khó chịu với cô ta. 

 

Tôi khóc đến mức không thở nổi: 

 

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

“Tôi xong rồi! Tôi chắc chắn tiêu đời rồi! Điềm Điềm… cô ta… cô ta tự tát mình rồi ngã xuống, giờ thì đang giả vờ nằm bất tỉnh trên sàn…” 

 

“Trời ơi, tự tát mình rồi giả vờ ngất sao?” Mấy y tá nhìn nhau, ánh mắt đầy ngờ vực. 

 

Tính cách của Chung Điềm Điềm vốn không tốt, dựa vào việc được Thẩm Kinh Trạch bảo vệ mà ở bệnh viện tác oai tác quái. 

 

Mấy y tá vốn đã chán ghét thái độ kiêu căng của cô ta, giờ lại biết cô ta chen vào cuộc hôn nhân giữa tôi và Thẩm Kinh Trạch, càng thêm khinh bỉ. 

 

Tôi tiếp tục khóc nức nở: 

 

“Tôi phải làm sao đây? Giờ thì tôi có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch tội rồi! Nếu Thẩm Kinh Trạch biết chuyện, anh ta nhất định sẽ trách tội tôi. Tôi tiêu rồi!” 

 

“Thật quá đáng mà! Đồng chí Lê, cô đừng sợ! Chúng tôi sẽ làm chứng cho cô!” Mấy y tá lập tức đứng về phía tôi. 

 

“Thật sự cảm ơn mọi người! Nhưng cô ta giờ vẫn còn nằm trên sàn giả vờ bất tỉnh… chúng ta phải xử lý chuyện này thế nào đây?” 

 

“Chúng tôi sẽ cùng cô vào xem sao!” 

 

Dưới sự hộ tống của mấy y tá, tôi trở lại phòng bệnh. 

 

Chung Điềm Điềm vẫn đang nằm bất động trên sàn nhà. 

 

Mấy y tá nhìn cô ta với ánh mắt đầy ghét bỏ: 

 

“Thôi đi, đừng có giả vờ nữa! Dậy đi!” 

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Chung Điềm Điềm tất nhiên không thể đáp lại khi đang giả vờ bất tỉnh. 

 

Tôi lau nước mắt, bước đến gần, ngồi xổm xuống bên cạnh cô ta, đưa tay ra chạm vào người Chung Điềm Điềm. 

 

“Cô đừng giả vờ nữa. Mau dậy đi!” 

 

Ngay khi tôi chạm vào Chung Điềm Điềm, mũi kim nhọn kẹp trong tay tôi đã đ.â.m mạnh vào phần eo của cô ta.

 

08

 

Đó là cây kim khâu cỡ lớn dài tới sáu bảy centimet mà tôi đã cố ý mang theo để đối phó với Chung Điềm Điềm. 

 

Hiệu quả khi một cây kim khâu dài như vậy đ.â.m sâu vào thịt thì không cần nói cũng biết. 

 

Chung Điềm Điềm đang bất tỉnh liền đau đớn hét lên một tiếng thảm thiết. 

 

Ngay khi cô ta mở mắt, tôi nhanh như chớp rút kim khâu ra và giấu vào trong tay áo. 

 

Cơn đau dữ dội khiến Chung Điềm Điềm bật dậy ngồi thẳng dậy, ánh mắt chạm vào nụ cười đầy ác ý của tôi. 

 

Sự thù hận và tức giận khiến Chung Điềm Điềm không suy nghĩ mà vung tay lên định tát tôi. 

 

Nhưng một y tá bên cạnh đã nhanh tay giữ chặt lấy tay cô ta: 

 

“Cô phát điên cái gì vậy?” 

 

Mấy y tá khác cũng lập tức xông tới, cùng nhau giữ chặt Chung Điềm Điềm. 

 

Bị khống chế, không thể cử động, Chung Điềm Điềm càng thêm căm hận. 

 

Vốn là người khéo léo, giỏi tính toán lòng người, chỉ trong chớp mắt ngỡ ngàng, cô ta đã nhanh chóng khôi phục lại vẻ ngoài yếu đuối, đáng thương khiến ai nhìn cũng phải xót xa. 

 

Cô ta quay sang khóc lóc tố cáo với các y tá đang giữ mình: 

 

“Lê Hướng Vãn đánh tôi! Cô ta tát vào mặt tôi, còn túm tóc tôi đập vào tường. Cô ta cố ý hãm hại tôi! Tôi muốn báo cảnh sát bắt cô ta!” 

 

Chung Điềm Điềm vốn cho rằng khi mình nói ra sự thật, nhất định sẽ nhận được sự ủng hộ. 

 

Thế nhưng, ánh mắt mà mấy y tá nhìn cô ta lại tràn đầy khinh miệt. 

 

“Thôi đi, đồng chí Chung, đừng có giả vờ nữa! Chúng tôi biết cô đang tự biên tự diễn, vu khống cho đồng chí Lê. Những suy nghĩ xấu xa như vậy phải sửa đổi ngay lập tức!” 

 

“Tôi không giả vờ, tôi thật sự…” 

 

Cơn đau đầu dữ dội, gương mặt thì rát bỏng, đặc biệt là vị trí bên hông nơi bị tôi đ.â.m kim cũng đau nhức không chịu nổi. 

 

Chung Điềm Điềm vội vàng giải thích, nhưng không ai tin cô ta.