Kiếp Này Tôi Sống Vì Bản Thân

Chương 9



Cô ta bật khóc nức nở: 

 

“Anh Kinh Trạch, anh không quan tâm em nữa sao?” 

 

Nhìn khuôn mặt sưng vù cùng dáng vẻ yếu đuối của Chung Điềm Điềm, Thẩm Kinh Trạch làm sao có thể không động lòng. 

 

“Điềm Điềm, sao anh lại không quan tâm em chứ! Chỉ là dạo này anh quá bận thôi...” 

 

Chung Điềm Điềm òa khóc, lao vào lòng Thẩm Kinh Trạch: 

 

“Em cứ tưởng anh không cần em nữa. Anh Kinh Trạch, em sợ lắm, em sợ anh không cần em nữa. Anh đã hứa với ba mẹ em là sẽ chăm sóc tốt cho em mà...” 

 

Nhắc đến ba mẹ của Chung Điềm Điềm—những người có ân với mình—trên gương mặt Thẩm Kinh Trạch thoáng qua một tia áy náy. 

 

Tôi cứ nghĩ Chung Điềm Điềm sẽ nhân cơ hội này tố cáo chuyện tôi đã đánh cô ta trong bệnh viện, cố tình chia rẽ quan hệ giữa tôi và Thẩm Kinh Trạch. 

 

Nhưng không ngờ lần này cô ta lại thông minh hơn. 

 

Cô ta tuyệt nhiên không nhắc đến chuyện bị tôi xử lý ở bệnh viện. 

 

Cô ta chỉ ôn lại chuyện xưa với Thẩm Kinh Trạch, kéo gần khoảng cách giữa hai người. 

 

Cuối cùng, trước mặt Thẩm Kinh Trạch, cô ta khóc lóc xin lỗi tôi: 

 

“Chị dâu, em xin lỗi! Chính sự xuất hiện của em đã khiến chị khó xử. Chị yên tâm, đợi khi sức khỏe em hồi phục, em sẽ xin điều chuyển đến nơi khác, chị sẽ không phải lo lắng em ảnh hưởng đến tình cảm của chị và anh Kinh Trạch nữa!” 

 

Nói xong, Chung Điềm Điềm liền quỳ xuống trước mặt tôi, không ngừng dập đầu xin tôi tha thứ. 

 

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Phải thừa nhận rằng, chiêu lùi một bước để tiến ba bước này của Chung Điềm Điềm thật sự rất hiệu quả. 

 

Thẩm Kinh Trạch lập tức đau lòng đến cực điểm, vội vàng chạy tới đỡ cô ta dậy: 

 

“Chị dâu em không phải là người hẹp hòi như vậy đâu! Điềm Điềm, em không cần phải đi đâu cả, cứ ở lại đây, như vậy anh mới có thể chăm sóc cho em được!” 

 

Chung Điềm Điềm nắm lấy tay Thẩm Kinh Trạch đứng dậy, đôi mắt đỏ hoe, cảm xúc dâng trào kể lại chuyện cũ. 

 

Tôi không muốn nghe thêm nữa, liền xoay người rời đi. 

 

Tôi thừa hiểu rằng, Chung Điềm Điềm đã trở nên thông minh hơn, biết rằng không thể nóng vội tố cáo tôi lúc này. 

 

Cô ta đang dùng kế lùi bước để giành lấy lòng thương xót của Thẩm Kinh Trạch, sau đó sẽ tiếp tục giở trò cũ để đối phó với tôi. 

 

Tôi ra ngoài dạo vài tiếng rồi trở về, lúc này Chung Điềm Điềm đã không còn ở đó. 

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Thẩm Kinh Trạch ngồi một mình trong phòng khách, nhìn thấy tôi quay về liền lên tiếng: 

 

“Hướng Vãn, chúng ta nói chuyện một chút đi!”

 

“Được thôi!” Tôi gật đầu, bước đến ngồi xuống đối diện với anh ta: “Muốn nói chuyện gì?” 

 

“Chuyện của Điềm Điềm!” Thẩm Kinh Trạch nắm lấy tay tôi: 

 

“Hướng Vãn, anh thật sự chỉ xem Điềm Điềm như em gái. Em biết mà, cha mẹ cô ấy có ơn với anh. Anh không có gì để báo đáp, mà họ chỉ có một đứa con gái là Điềm Điềm, anh chỉ có thể báo đáp bằng cách chăm sóc cô ấy.” 

 

“Được thôi, anh muốn báo ơn thì tôi không cản. Anh muốn làm gì với Chung Điềm Điềm thì cũng không cần thiết phải báo trước cho tôi, tôi không để tâm đâu!” 

 

“Hướng Vãn, đừng nói lời tức giận. Anh biết em đã nghĩ sai rồi, em cho rằng giữa anh và Điềm Điềm có mối quan hệ mờ ám. Anh thề, anh thật sự chỉ coi Điềm Điềm như em gái. Người anh muốn cùng đi hết quãng đời còn lại chỉ có em mà thôi!” 

 

Kiếp trước, khi nghe những lời thổ lộ đầy tình cảm như thế này, chắc chắn tôi sẽ chìm đắm trong đó, ngốc nghếch mà yêu anh ta không chút oán trách. 

 

Tiếc là, tôi không còn là Lê Hướng Vãn ngu ngốc, chỉ biết đến tình yêu của kiếp trước nữa rồi. 

 

Tôi rút tay ra: 

 

“Ý của anh tôi biết rồi. Còn chuyện gì khác không?” 

 

Thấy tôi không bị lay động bởi lời nói đầy tình cảm của mình, Thẩm Kinh Trạch tỏ ra rất ngạc nhiên. 

 

Anh ta lại nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi, giọng nói trở nên trầm trọng hơn: 

 

“Hướng Vãn, anh sắp phải ra ngoài làm nhiệm vụ, sẽ mất một thời gian mới quay về. Trong thời gian anh đi vắng, em phải hòa thuận với Điềm Điềm. Cô ấy đã hứa sau này sẽ nghe lời em. Em phải làm tròn bổn phận của một người chị dâu, anh giao Điềm Điềm cho em đấy! Em hãy đợi anh trở về!” 

 

Câu nói này nghe chẳng khác nào lời trăn trối giao con cho người khác. 

 

Tôi nhướng mày, nở nụ cười: 

 

“Được thôi, tôi nhất định sẽ chăm sóc thật tốt cho cô em gái Điềm Điềm của anh!”

 

11

 

Thẩm Kinh Trạch dẫn đội đi làm nhiệm vụ ở phía Nam. Trước khi rời đi, anh ta nhiều lần dặn dò tôi và Chung Điềm Điềm phải hòa thuận với nhau. 

 

Tôi và Chung Điềm Điềm đều mỉm cười gật đầu đồng ý mà không nói gì thêm. 

 

Hòa thuận sao? Điều đó là không thể. Tôi biết Chung Điềm Điềm sẽ không dễ dàng bỏ qua, và tôi cũng vậy. 

 

Sau lần Thẩm Kinh Trạch trở về từ nhiệm vụ này, tôi và Chung Điềm Điềm nhất định sẽ phân định thắng thua. Không cô ta c.h.ế.t thì sẽ là tôi. 

 

Trong ánh mắt mà tôi và Chung Điềm Điềm trao nhau đều chứa đựng sự kiên quyết như vậy.