Kiếp Sau Cũng Chưa Trọn Tình Này

Chương 4



Phần Ta cúi đầu, cảm thấy đây là một cơ hội tốt. Đang định mở miệng nhắc đến chuyện săn xuân, hắn lại đột nhiên trầm giọng, mang theo chút không vui: "Khóc cái gì?"

Ta đâu có khóc. Nhưng vừa định giải thích, mắt chợt đảo một vòng, ta cố nặn ra một giọt nước mắt, ngước nhìn hắn.

Hắn nhíu mày chặt hơn, thở dài: "Thôi kệ, tùy ngươi vậy."

"Thật sự tùy ta sao?" Ta bật cười: "Tướng quân, ta đói rồi, ngài mời ta ăn một bữa đi."

Hắn khựng lại, liếc nhìn ta, bất đắc dĩ nói: "Được voi đòi tiên."

Ta cười tít mắt, theo sau hắn: "Ta muốn ăn đầu cá, sáng nay mua rồi mà chưa kịp ăn. Nhưng mà, chúng ta đi rồi, tiên sinh sẽ không có cơm trưa."

"Ngươi nói nhiều quá." Hắn nghiêng dù về phía ta một chút: "Ta đã bảo người chuẩn bị cơm cho tiên sinh rồi."

Ta giơ ngón tay cái lên, khen ngợi: "Vẫn là Tướng quân chu đáo nhất."

Nhịn cười, ta tiếp lời: "Nịnh bợ cũng khá đấy chứ?"

5

Mùa săn xuân ngày càng cận kề, ta không đến chỗ tiên sinh nữa mà mỗi ngày đều ở nhà đợi Cố Diên Chi.

Bên ngoài thư phòng, ta gõ cửa vài lần, bên trong mới có tiếng đáp lại. Đẩy cửa bước vào, ta bắt gặp ánh mắt Cố Diên Chi nhìn mình, sau đó rơi xuống hộp thức ăn trong tay ta.

Ta cười tít mắt bước lên: "Là món canh Tướng quân thích nhất, mau uống khi còn nóng đi."

Cố Diên Chi chống má nhìn ta. Ta bưng bát canh đưa đến trước mặt hắn: "Có cần ta đút không?"

Cố Diên Chi vậy mà lại liếc ta một cái, nhận bát rồi tự mình uống.

Ta ngồi đối diện nhìn hắn. Ngay cả động tác uống canh của hắn cũng đẹp mắt, từng cử chỉ đều toát lên vẻ cao quý.

Cố Diên Chi hỏi: "Nhìn đủ chưa?"

"Chưa." Ta lắc đầu, nói xong liền hối hận, đỏ mặt nhìn hắn. Hắn cúi mắt uống trà, nhàn nhạt nói: "Ta không phải là lương duyên tốt, ngươi không cần hao tâm tổn trí với ta."

Ta gật đầu, cười hì hì: "Vậy thế này đi, Tướng quân để ta ở lại phủ hai năm, hai năm sau ta sẽ rời đi, được không?"

Cố Diên Chi nhìn ta với vẻ khó hiểu.

Bởi vì hai năm sau, hai sự kiện thay đổi vận mệnh của hắn sẽ không còn nữa. Khi đó, ta có thể rút lui an toàn.

cẻm ơn đã các tình iu đã đọc truyện, iu tui iu truyện thì hãy bình luận đôi câu và ấn theo dõi nhà tui để đọc thêm nhiều truyện hay nhoaaa ❤️‍🔥❤️‍🔥❤️‍🔥

"Ta đảm bảo, hai năm sau nhất định rời đi, tuyệt đối không quấn lấy Tướng quân."

Hắn nhíu mày, giọng điệu có chút bực bội: "Tùy ngươi."

Có được lời này, ta lập tức yên tâm. Trước khi hoàn thành mục tiêu, hắn sẽ không đuổi ta đi.

"Đa tạ Tướng quân, ta đi đây!"

Như vậy, ta không cần mỗi ngày mang canh đến nữa, chỉ cần đợi đến thời điểm thích hợp rồi nhắc nhở hắn là được. Nhưng không hiểu sao, hắn lại mấy lần xuất hiện trước sân viện của ta. Ta bước ra đón, nghi hoặc hỏi: "Tướng quân tìm ta có việc?"

Hắn liếc ta một cái, chắp tay sau lưng nói: "Nhà của ta, tùy tiện đi dạo không được à?"

"Ồ ồ, đương nhiên được, vậy Tướng quân cứ từ từ dạo."

Hắn nhìn ta sâu một lúc, sau đó vung tay áo rời đi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Nha hoàn bên cạnh khó hiểu nói: "Tướng quân sao trông có vẻ không vui?"

"Chắc là do vẫn chưa được khôi phục chức quan, trong lòng còn buồn bực." Ta thở dài, lại đợi thêm một thời gian nữa là ổn thôi.

Ngày hôm sau, khi đi dạo, ta lại tình cờ gặp Cố Diên Chi. Hai bên đối diện chạm mặt, ta hành lễ với hắn.

Cố Diên Chi ho nhẹ hai tiếng, cố ý nói chuyện với ta một lúc, trong lúc đó lại ho mấy lần.

Nha hoàn lo lắng nói: "Tướng quân có vẻ như bị bệnh rồi."

"Vậy mai ta sẽ mang ít canh thanh nhiệt đến cho ngài ấy." Ta thở dài.

Hôm sau, giữa trưa, ta lại nấu canh mang đến cho Cố Diên Chi. Hắn trông có vẻ rất hài lòng: "Canh này ngon, mai nấu tiếp."

Ta sững sờ nhìn hắn, không nhịn được tự mình uống một bát. Cũng bình thường thôi mà?

Về đến viện, nha hoàn của ta ngạc nhiên nói: "Tướng quân xưa nay chưa từng uống canh ai mang đến cả."

"Không thể nào, chẳng phải Lục Yêu và mấy người khác vẫn hay đưa tới sao?"

Nha hoàn che miệng cười đầy bí ẩn, kéo ta trốn bên ngoài chính viện xem kịch vui. Quả nhiên thấy Lục Yêu xách hộp thức ăn đi đến, nhưng còn chưa vào sân đã bị đuổi ra.

Ta nhỏ giọng nói: "Có lẽ hôm nay Tướng quân bận, không muốn bị làm phiền?"

Lục Yêu bị đuổi, ôm một bụng tức kéo bè kết phái đến gây sự với ta. Một đám tỷ muội giả lả giả dối, còn bỏ thuốc vào chén trà của ta. Ta đương nhiên không uống, thẳng tay đuổi tất cả đi.

Nhưng không ngờ ta vẫn trúng chiêu. Sáng hôm sau, mặt ta nổi đầy mẩn đỏ, kiểm tra mới biết đám người kia đã rắc thứ bột kỳ lạ nào đó lên gối của ta, muốn hủy dung của ta.

Ta tức giận, lập tức ôm gối chạy đến tìm họ, trực tiếp ép mặt họ lên gối mà chà sát: "Đánh không nhớ, lại còn dám giở trò hủy dung ta? Vậy thì cùng hủy luôn, ai cũng đừng mong thoát!"

Viện tử vang lên tiếng khóc lóc kêu gào, giống như lần trước, họ đầu bù tóc rối chạy đi tìm Tướng quân kêu oan.

Đánh xong ta cảm thấy rất sảng khoái, nhưng Cố Diên Chi cũng bị kinh động.

Tình huống lặp lại y hệt, ta không dám đến gần hắn, trong lòng nghĩ thầm, nếu bị đánh roi thì bị đánh, nếu bị đuổi ra cũng không sao.

Dù sao cơn giận này ta phải xả cho bằng được.

Cố Diên Chi lạnh giọng: "Xử theo quy củ, mỗi người sáu mươi roi, đuổi khỏi phủ."

Hắn phất tay áo rời đi, thị vệ tiến lên kéo đám người Lục Yêu đi, chỉ để lại một mình ta.

Ta kinh ngạc không thôi. Không chỉ ta, ngay cả Lục Yêu cũng đầy vẻ không thể tin được.

"Tướng quân, tại sao không phạt Thẩm Dung?"

"Tướng quân thiên vị!"

"Tướng quân, chúng ta biết sai rồi!"

Cố Diên Chi không quay đầu lại, mặc kệ họ gào khóc.

Nha hoàn của ta hào hứng: "Tướng quân đối xử với ngài quả nhiên không giống!"

Buổi chiều, đại phu đến khám cho ta, để lại thuốc trị mẩn đỏ và dặn dò cách dùng.

Lục Yêu và đám người kia thực sự bị đuổi đi. Từ đó, cuộc sống của ta yên ổn hơn, không ai gây sự, cơm ngon áo đẹp, đến cả chất liệu y phục cũng được cấp thêm.

Nha hoàn cười nói: "Ngài không ra ngoài nên không biết, bên ngoài đều đồn rằng Tướng quân bị ngài mê hoặc, vì ngài mà đuổi hết cả hậu viện, độc sủng một mình ngài đó!"


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com