Kiếp Sau Cũng Chưa Trọn Tình Này

Chương 9



Nha hoàn bên cạnh cười nói: "Khoảng thời gian tiểu thư vắng mặt, Tướng quân cứ cách vài ngày lại mang vải về, có khi một cây, có khi hai cây."

"Ngài ấy tự mình mang về?"

Nha hoàn gật đầu chắc nịch.

Sau này ta mới biết, số vải này chẳng phải do cung đình ban thưởng, mà là hắn tự đi lấy từ phủ Nội vụ. Chỉ cần Giang Nam chuyển hàng lên, hắn sẽ chọn ngay loại tốt nhất.

Đến mức bây giờ, cứ thấy hắn đến, người của phủ Nội vụ đều lẩn tránh, ngay cả các phi tần trong hậu cung cũng bắt đầu nhắc đến tên Cố Diên Chi, bởi vì hắn luôn chọn những loại vải đẹp nhất mang về.

11

Không chọn đường biển để buôn bán nữa, ta cùng Lư tiên sinh chuẩn bị kinh doanh trà và tơ lụa, bởi vậy thường xuyên lui tới các cửa hiệu. Trước tiết Đoan Ngọ, ta lại rời kinh một chuyến, đến khi trở về ngày lễ đã qua mất rồi.

"Lưu quản gia, ta đã hồi phủ."

Lưu quản gia tươi cười chào đón: "Tưởng đâu tiểu thư sẽ về đúng ngày Đoan Ngọ, Tướng quân đã đợi tiểu thư cùng dùng bữa, đợi mãi đến tận canh ba."

Ta thoáng sững sờ, đưa tay lau giọt mồ hôi trên trán: "Đợi ta ư?"

Lưu quản gia khẽ gật đầu.

"Là ta sơ suất. Tướng quân hiện có ở phủ chăng?"

"Vẫn đang trong thư phòng."

Ta vội về phòng thay quần áo, lập tức mang quà đến tìm Cố Diên Chi, vừa mở cửa thư phòng của hắn, ta cười nói: "Tướng quân, ta có chút lễ mọn mang về cho ngài…"

Lời còn chưa dứt, ta chợt phát hiện trong thư phòng không phải Cố Diên Chi mà là Đới Tư Đồ.

Tim ta khẽ run lên, người mà ta chờ đợi bấy lâu cuối cùng cũng xuất hiện.

Đới Tư Đồ là cố giao từ thuở thiếu thời của Cố Diên Chi, cũng từng là tình lang của Trang phi trước khi nàng ta được tuyển nhập cung. Sau này, Trang phi được chọn vào cung, duyên phận của hai người cũng theo đó mà chấm dứt.

Sau đó, Đới Tư Đồ một thân một mình chu du thiên hạ, viết nên vô số du ký, thanh danh vang xa chốn dân gian.

Hắn ta rời kinh nhiều năm, bỗng một ngày trở về, từ đó thường xuyên qua lại với Cố Diên Chi, lại còn kết giao cùng Tam hoàng tử.

Chính bởi hắn ta mà Tam hoàng tử khởi binh làm loạn.

Sau này, cuộc tạo phản thất bại, trước lúc lâm chung, Đới Tư Đồ vẫn còn thấp giọng gọi tên Trang phi, lẩm bẩm những lời hoang đường như sống không thể bên nhau, ta khi nghe chỉ cảm thấy mỉa mai đến vô cùng tận.

Tam hoàng tử mưu phản, Cố Diên Chi bị liên lụy, biết bao người vô tội phải bỏ mạng. Mà kẻ đứng sau xúi giục tất thảy, rốt cuộc cũng chỉ vì tình ái, chỉ vì muốn trong quãng đời còn lại có thể gặp lại nữ tử mà hắn ta khắc cốt ghi tâm một lần nữa.

Đới Tư Đồ nhìn thấy ta, thoáng ngây người: "Ngươi là… Nhị tiểu thư Thẩm gia?"

cẻm ơn đã các tình iu đã đọc truyện, iu tui iu truyện thì hãy bình luận đôi câu và ấn theo dõi nhà tui để đọc thêm nhiều truyện hay nhoaaa ❤️‍🔥❤️‍🔥❤️‍🔥

Ta khẽ gật đầu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Năm nay, Đới Tư Đồ hẳn đã hai mươi hai tuổi, cùng tuổi với Cố Diên Chi, nhỏ hơn Trang phi hai năm. Vì nhiều năm phiêu bạt bên ngoài, nước da có phần sạm đi, song phong tư và dung mạo lại chẳng hề giảm sút.

Khó trách kiếp trước có người từng trêu đùa rằng Đới Tư Đồ là một mỹ nam si tình.

"Mời tiểu thư an tọa." Hắn ta tươi cười, vô cùng hào sảng: "Nghe nói Nhị tiểu thư tài kinh thương xuất chúng, đôi tay có thể điểm đá thành vàng. Tại hạ vẫn luôn hiếu kỳ không biết tiểu thư là bậc nữ tử thế nào, hôm nay được gặp, quả thực mở mang tầm mắt."

Ta khẽ cười: "Đái tiên sinh quá khen rồi."

Đới Tư Đồ thoáng kinh ngạc: "Ngươi biết ta?"

Ta gật đầu: "Danh tiếng của tiên sinh vang khắp bốn phương, những du ký tiên sinh chấp bút, ta cũng đã từng đọc qua."

Đới Tư Đồ càng thêm hào hứng, liền dịch lại ngồi gần ta, hăng hái luận bàn chuyện buôn bán. Ta chợt nảy ra một ý, mỉm cười nói: "Tiên sinh từng bôn ba thiên hạ, kiến thức uyên thâm, nếu muốn kinh doanh, ắt sẽ thuận lợi hơn ta gấp bội."

Đáy mắt Đới Tư Đồ sáng rực lên: "Tại hạ cũng có ý này! Những năm qua đi nhiều, thấy nhiều, luôn cảm thấy đời người chẳng thể sống hoài sống phí, cần phải lưu lại điều gì đó cho hậu thế. Nếu không, đến đi như một cơn gió thoảng, chẳng vương chút dấu vết, chẳng phải đáng tiếc lắm sao?"

"Ta cũng nghĩ như vậy. Nếu trong tay có chút bạc tiền, ngày sau quốc gia hữu sự, ít nhiều cũng có thể góp một phần sức mọn, vậy mới không uổng một kiếp nhân sinh."

Hắn ta như gặp được tri kỷ, đồng điệu với ta trong phút chốc, ánh mắt tràn đầy tán thưởng.

Thực ra, kiếp này Cố Diên Chi đã quay về triều đình, Tam hoàng tử cũng được hắn quản thúc nghiêm ngặt hơn đời trước, bởi vậy ảnh hưởng của Đới Tư Đồ đã suy giảm không ít. Nhưng để phòng bất trắc, ta vẫn phải theo dõi hắn ta một chút thì hơn.

Thế nên, ta tìm cho hắn ta chút chuyện để làm. Con người một khi bận rộn, có mục tiêu để theo đuổi, thì tình ái chẳng còn là điều duy nhất vướng bận trong lòng nữa. Nếu vậy, e rằng hắn ta cũng chẳng còn tâm tư xúi giục Tam hoàng tử làm loạn.

Chúng ta đang đàm luận sôi nổi, thì Cố Diên Chi đẩy cửa bước vào.

"Hai người… biết nhau ư?"

"Diên Chi!" Đới Tư Đồ vô cùng hào hứng: "Thì ra trong phủ ngươi lại có một nhân vật như Nhị tiểu thư! Tại hạ cùng nàng thực sự là gặp nhau quá muộn!"

Cố Diên Chi đưa mắt nhìn ta, ánh mắt chứa đầy kinh ngạc.

"Đái tiên sinh phong thái bất phàm, học thức uyên bác, nếu có thể hợp tác cùng làm ăn, hẳn là may mắn của ta."

"Hôm nay tại hạ mời khách, chúng ta cùng đến Nhược Phong Lâu dùng bữa." Đới Tư Đồ cười nói: "Nhị tiểu thư nhất định phải nể mặt."

Ta khẽ gật đầu đáp ứng.

Đới Tư Đồ như chợt nhớ ra điều gì, liền quay sang Cố Diên Chi: "Diên Chi, ngươi có việc thì cứ lo liệu, tại hạ cùng Nhị tiểu thư đi trước, đợi khi nào ngươi rảnh, chúng ta sẽ gặp lại sau."

Sắc mặt Cố Diên Chi thoáng trầm xuống. Hắn nhìn ta, giọng điệu lạnh nhạt: "Ngươi muốn dùng bữa cùng hắn?"

Ta khẽ gật đầu.

Cố Diên Chi dường như chẳng hài lòng cho lắm.

Thấy ta đứng dậy, hắn liền cất giọng gọi: "Thứ gì trong tay ngươi đó?"

"À, lễ vật dành cho Tướng quân, là một miếng ngọc bội có thể đeo bên hông." Ta đưa cho hắn, hắn nhận lấy một cách tự nhiên, rồi lại nhìn bàn tay trống trơn của Đới Tư Đồ, khóe môi hơi nhếch lên, phảng phất nét đắc ý.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com