Kiếp Trước Bi Thảm Kiếp Này Cầu Bình An

Chương 101



"Giang nhị lang là tâm tư thuần thiện, hiếu thuận, nào có thể biết Giang lão phu nhân ác độc như vậy. Phu quân, Giang nhị lang thật sự đẹp như thế sao? Hồi nữa ta cho ngươi ít điểm tâm tặng sang đó."

"Mơ tưởng! Không cho phép!" Huyện lão gia đã đội mũ xong, thở phì phò quay người đi.

Trong miệng hắn lẩm bẩm: "Công tử bột, công tử bột, chó má cả nhà ngươi..."

Khi bước ra hậu viện huyện nha, nhìn thấy một bóng dáng tuấn tú, Huyện lão gia chạy chậm, chạy một hồi trên mặt đã nở nụ cười.

Ông ta chạy một đường tới trước mặt Giang Trường Thiên, xoay người nịnh nọt cười nói: "Chào buổi sáng đại nhân, tối nay ngài tới, ta quét dọn sạch sẽ nha môn cho ngài, ngâm trà nóng xong xuôi rồi đại nhân hẳn đến cũng không muộn."

Giang Trường Thiên cười nói: "Không sao, Vương sư gia đã pha rồi."

Quả nhiên khi đi lên phía trước, đẩy cửa đi vào, trong phòng sáng sủa, mặt bàn có nước đọng mới, trông có vẻ vừa mới được lau.

Trên mặt bàn làm việc đã có trà nóng đang bốc hơi, còn có điểm tâm.

Lúc hai người tiến vào, Vương sư gia đang khom lưng vểnh m.ô.n.g tự mình lau ghế.

Huyện lão gia tức đến muốn thổ huyết. Cẩu tặc kia, trước kia lúc hầu hạ mình không có tâm huyết thế này, hiện tại thế mà còn cướp công việc của ông ta.

Huyện lão gia tiến lên, đẩy Vương sư gia ra, kéo cái ghế ra, dùng tay áo dùng sức lau mặt ghế, sau đó cười nói: "Đại nhân, ngồi."

Giang Trường Thiên ngồi xuống.

Cũng không để ý tới kiện cáo không hồi hết của bọn họ.

Hắn đã từng lăn lộn ở tầng dưới chót nhất của xã hội, hắn hiểu.

Hắn kéo tay Huyện lão gia qua, mở miệng nói: "Hoàng Chi huynh, không cần như thế, không cần như thế, cái này vốn nên là vị trí của huynh, Trường Thiên một kẻ thảo dân, cũng chỉ là bởi vì Mộc đại nhân tán thưởng, ngồi tạm mà thôi, chờ Mộc đại nhân trở về, vị trí này tất nhiên vẫn là của huynh."

Huyện lão gia nghĩ thầm xem như ngươi thức thời, nhưng ngoài miệng lại nói: "Không dám, không dám, hôm nay Giang đại nhân muốn hiểu cái gì, tại hạ tất nhiên biết gì nói nấy."

Giang Trường Thiên ngồi xuống, hớp một ngụm trà, mở miệng nói với Vương sư gia đang ở một bên: "Kỹ thuật pha trà của Tiểu Vương rất tốt, rất thơm, đã sắp qua tết, trong nhà đã thu xếp ổn thỏa chưa?"

Vương sư gia cung kính nói: "Đa tạ đại nhân chăm sóc, thu xếp ổn thỏa rồi, tiểu nhi không ra hồn của ta cũng đã sắp vào trường huyện học, lão nương trong nhà chỉ quan tâm tôn nhi của bà, bây giờ có thể đi vào trường huyện học, không còn bất mãn nữa rồi."

Huyện lão gia: ...

Trước đó sư gia có đề xuất bảo ông ta hỗ trợ hài tử vào trường huyện học, ở trong mắt Huyện lão gia, sư gia chỉ là tiểu lại, hài tử còn muốn tham dự khoa khảo cơ à, nghĩ mù quáng, nên không có để ở trong lòng.

Lại không ngờ Giang lão nhị này thế mà hỗ trợ.

Nghĩ đến người cai quản huyện Minh là Giang lão nhị, chuyện thứ nhất lại là chỉnh đốn huyện học.

Huyện thái gia cảm thấy hắn không biết bắt trọng điểm, mua danh chuộc tiếng.

Bây giờ lại phát hiện, giống như có thâm kế khác, những người cống hiến cho phản tặc hai phần ba gia tài, bên trong nhà nào không có tử đệ học ở huyện học chứ.

"Nhi tử không ra hồn nhà ta muốn cho nó đi học, mà còn không vui, vẫn là hài nhi nhà sư gia hiểu chuyện. Thời bây giờ không hiểu chuyện không được, nghe nói Dạ Hàng huynh đi huyện Giang Hoài, Huyện lão gia huyện Giang Hoài rất không hiểu chuyện, chặt đến tay Dạ Hàng huynh đau luôn, chặt Huyện lão gia hơn ba mươi đao, người hậu trạch đều bị sung công, không thức thời như Hoàng Chi huynh."

Huyện lão gia nâng tay áo lau lau cái trán, mới sáng sớm nhưng đầu đã đổ mồ hôi.

"Giang đại nhân, khó chịu nổi, khó chịu nổi, ngài gọi ta Tiểu Hoàng là được, ngài coi ta là một con ch.ó dưới chân ngài là được, Tiểu Hoàng cái gì cũng có thể làm."

"Tiểu Hoàng."

"Gâu."

Sáng sớm.

Viện tử đóng băng.

Tần Lạc Hà tiễn tướng công đi làm, nàng ấy ở nhà khổ luyện võ nghệ.

Nàng ấy luôn cảm thấy phu quân thuần thiện yếu đuối, trong huyện nha tất cả đều là người thông minh, khẳng định phu quân sẽ bị bắt nạt.

Nàng ấy càng thêm khổ luyện võ nghệ, nàng ấy phải mạnh lên.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tuyết trong viện tử đều bị trường mâu của nàng ấy đ.â.m thành băng.

Thanh long múa trường mâu, mắt hoa váng đầu, sương mù mênh mông.

Lúc này bình thường trong nhà đều yên tĩnh.

Ngay cả con kiến Giang Tiểu Thụ cũng không dám ra ngoài tản bộ.

Hộ vệ Hắc Tháp của Tí thiếu chủ ở nhờ Giang gia, nhìn thoáng qua đã xấu hổ cúi đầu xuống.

...

Sau khi rèn luyện thân thể một phen.

Tần Lạc Hà mặc tạp dề vào, bắt đầu nấu cơm.

Nàng ấy treo hai ngọn đèn lồng đỏ ở trên đầu cửa.

Hôm nay giao thừa, ngày mai năm mới.

Giang Miên Miên sau khi ngủ nướng tỉnh lại, a nương đã đổi áo hoa cho nàng, đóa hoa có màu đỏ, rất có không khí tưng bừng.

Càng vui mừng hơn chính là, Tí thiếu chủ cũng mặc áo hoa, đóa hoa cũng là màu đỏ.

Mộc Tê Trì lão sư thiếu chủ phản tặc này, lòng rất độ lượng, vứt thiếu chủ xuống đi huyện khác bên cạnh cắm cờ, thế mà vứt bỏ thiếu chủ. (Mộc Tê Trì: Ta có thể làm sao, thiếu chủ không đi, ta còn có thể đánh thiếu chủ hay sao, cậu bé là thiếu chủ, là cha mà ta tự mình nhận.)

Tần Lạc Hà vẫn muốn sinh thêm một đứa cùng tướng công, nàng ấy nghĩ lại sinh thêm một chàng trai, cảm thấy nam hài tử trong nhà nhiều, số người đông đảo, về sau nếu khuê nữ xuất giá chịu ức hiếp, nhà mẫu thân có người có thể ra mặt.

Kết quả mãi mà không có động tĩnh.

Cho nên nhìn thấy Tí thiếu chủ, tiểu nam hài ăn nói có ý tứ này đã khiến tình thương của nương của Tần Lạc Hà sinh sôi.

Người khác vẫn còn có chút cung kính với Tí thiếu chủ, dù sao cũng là đích tử duy nhất của phản tặc, mỗi ngày đến chỗ nào cũng có hộ vệ Hắc Tháp đi theo, nhưng Tần Lạc Hà vẫn không nhịn được xem cậu bé là một em bé, nhìn thấy là vươn tay xoa nắn một cái.

Thấy Mộc tiên sinh thế mà vứt bỏ hài nhi còn nhỏ như vậy thì đau lòng không thôi, bèn sắp xếp vào trong nhà.

Nếu người khác tới gần thiếu chủ, Hắc Tháp có thể đá ra người ta xa tám trượng. Nhưng nếu là lúc phụ nhân này ôm thiếu chủ xoa nắn, bình thường Hắc Tháp đều làm bộ đang nhìn mây trắng, nhìn con kiến, nhìn cây, nhìn gió.

TBC

Bản thân Tần Lạc Hà không có phát hiện, nàng là số ít người có thể gần bên cạnh Tí thiếu chủ.

Tí thiếu chủ đối với việc mình bị tròng áo hoa vào người, có chút hậm hực.

Áo hoa không đối xứng, họa tiết hoa của áo không đối xứng.

Thế nhưng vẻ mặt ỉu xìu của cậu bé lại bị người Giang gia hiểu lầm. Đều tưởng rằng đến tết, cậu bé nhớ nhà, người nhà còn không tới đón cậu bé, rất đáng thương.

Bên ngoài nghe nói đâu đâu cũng đang rối loạn, đâu đâu cũng có người chết, đâu đâu cũng có đánh trận.

Gần đây thôn Khảm Nhi đã chứa chấp rất nhiều người.

Cha lại trở về tháng ngày mỗi ngày đi làm, hiện tại vẫn là làm thời vụ, chỉ là đổi sang làm chủ, thành người làm thời vụ bên trong hệ thống phản tặc, người quản lý toàn bộ huyện Minh.

Giang Miên Miên há mồm ngáp thật to.

Để lộ ra ba chiếc răng nhỏ, nàng lại mọc răng, cũng may không bị sốt.

Lúc tiểu hài mọc răng dễ bị sốt, ở cổ đại bị sốt cũng được xem là bệnh nặng.

Giang Miên Miên cảm thấy con đường trưởng thành của mình vẫn tương đối thuận lợi.

Nàng nhìn thấy tiểu hài đứng ở trước mặt mình, dáng vẻ đáng thương như đời này không còn gì luyến lưu thì có chút đồng tình.

Buổi tối nàng nằm trên giường nhỏ, nghe a nương và cha tán gẫu, a nương hỏi cha: Tí thiếu chủ có chuyện gì thế.

Cha nói cậu bé mới được sinh đã mất mẫu thân, mẫu thân vì khó sinh mà chết, cầm đầu phản tặc Tí Lục về sau cũng không cưới tiếp, nhưng hậu viện cũng có những nữ nhân khác, còn nhận rất nhiều nghĩa tử.

Nghe là cảm thấy là không có nương, hình như cha cũng không quá thương yêu, hẳn là cũng có thương yêu, nhưng mà quá bận rộn. Dù sao làm phản tặc, đoạt thiên hạ, nghe thôi đã thấy bề bộn nhiều việc, thế hệ tự lập nghiệp thành công.

Đoán chừng từ nhỏ đã thiếu yêu thương, khó trách không thích nói chuyện, hoặc là cứ nói là sẽ ăn nói không dễ nghe.