Đôi khi thậm chí nàng sẽ cho rằng mọi thứ trước mắt đều là do chính mình tưởng tượng ra, nàng có nước linh tuyền, người trong nhà bị bệnh thì có thể uống, uống xong sẽ không bệnh không tật, cơ thể trở nên khỏe mạnh.
Giống như một giấc mơ cực đẹp.
Nàng đang trực ban, bố gọi điện thoại cho nàng.
"Miên Miên, chúng ta đến thăm con, chúc mừng con đã thực tập, mẹ con và anh cả, chị hai con cũng cùng đến. Đợi con tan ca chúng ta cùng đi ăn một bữa ngon."
"Bố, con muốn ăn chân giò hầm tương, nhớ gọi cho con nhé."
Khoa cấp cứu đột nhiên có việc, điều nàng qua đó, nghe nói là tai nạn giao thông, nàng chỉ có thể gửi tin nhắn nói sẽ về muộn một chút cho bố.
Sau đó nàng cùng tham gia tiếp nhận bệnh nhân của vụ tai nạn xe.
TBC
Nhìn thấy cả nhà mình, m.á.u thịt lẫn lộn.
Rất nhiều máu.
…
"Trời về thôi, trở về thôi."
"Xa thì ngươi đi tìm, gần thì ngươi đi kiếm."
"Gặp núi ngươi trả lời, cách sông con đáp lại."
"Miên Miên trở về đi."
"Về đến rồi, về đến rồi."
"Miên Miên ngươi trở về đi."
"Về đến rồi, về đến rồi."
…
Giang Miên Miên mở mắt ra, đột nhiên nhìn thấy cả phòng đầy người.
Nàng nhớ lại cha sắp xếp người đi gọi hồn cho Tí Tiểu Trùng.
Nhưng lại nghe thấy người được gọi là chính mình, nghe thấy rất nhiều người gọi chính mình.
Quá ồn ào, nàng mở mắt ra.
Tí Tiểu Trùng vậy mà cũng nằm cạnh chính mình, có hơi lo lắng nhìn mình.
Giang Miên Miên hơi không hiểu rõ tình hình.
Tần Lạc Hà và Giang Trường Thiên đều thở dài nhẹ nhõm.
Tí thiếu chủ co giật sốt cao, bọn họ đút thuốc, lại không có khởi sắc gì, vẫn sốt cao.
Lúc này lại phát hiện Miên Miên cũng không đúng.
Hài tử này bình thường không khóc không quấy rất ngoan, nhưng tinh thần vẫn luôn rất tốt.
Hôm nay không khóc không quấy nhưng lại ngây ngây dại dại, giống như thiếu mất một hồn.
Cho nên người gọi hồn đến, cùng gọi cả hai đứa.
Tí thiếu chủ được gọi tỉnh, sau đó nôn ra.
Cậu bé thật sự rất yêu sạch sẽ.
Trước khi nôn còn nhịn được, phải tìm chỗ mới nôn.
Nôn rất bẩn, nôn ra thứ nước đen hỗn độn, nôn đến mức cậu bé hoài nghi nhân sinh, trong thân thể mình sao lại có thứ bẩn như vậy.
Nôn xong cảm thấy chính mình rất có tinh thần.
Không sốt nữa, hình như cũng không khó chịu nữa.
Hôm nay cậu bé nói chuyện với Giang tiên sinh, dọa sợ đến chính mình.
Sau đó đi ngủ thì cảm thấy mơ mơ màng màng.
Cậu bé biết mình có bệnh.
Cậu bé có bệnh não, cho nên cậu bé nhìn thấy nhiều hơn người khác, nhớ nhiều hơn người khác.
Cậu bé rất đặc biệt, nhưng trời cao là công bằng, cậu bé sống không lâu.
Nếu như người người đều giống cậu bé, vậy thiên hạ sẽ hỗn loạn, cũng may mà sống không lâu.
Nhưng không ngờ Giang rùa nhỏ dường như cũng bị hoảng sợ.
Bởi vì là co giật, không dám di chuyển, cho nên vẫn đặt trên giường ngủ của cậu bé.
Cậu bé tỉnh lại, hết sốt rồi, cảm thấy khoẻ hơn nhiều.
Nhưng nhìn Giang rùa nhỏ tuổi còn nho nhỏ như vậy thế mà cũng có thể co giật.
Không phải là những lời chính mình nói với nàng, nàng thật sự có thể hiểu chứ, bị dọa đến rồi sao?
Cậu bé đã dọa khóc nàng.
Gan quá nhỏ.
Nghe tiếng gọi hồn vang lên một lần lại một lần.
Cậu bé cũng cùng gọi theo.
"Giang rùa nhỏ, trở về đi, trở về đi, sau này ngươi muốn làm cái gì, ta đều đồng ý với ngươi."
"Trở về đi, trở về đi."
…
Giang Miên Miên mở mắt ra.
Nhìn thấy cha, a nương, a tỷ, a huynh, nhìn thấy Tí Tiểu Trùng, nhìn thấy chăn bông hoa, nhìn thấy xà nhà, nhìn thấy mái nhà gỗ.
Nàng thở phào nhẹ nhõm.
Giấc mộng Hoàng Lương.
Tiếp đó nàng lại gào thét khóc lớn lên.
—
Qua giao thừa, là Tết.
Ngày lễ Tết.
Tiết xuân se lạnh.
Không ngờ tới hôm nay không có ánh nắng mặt trời, mưa to không nói.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Còn trong một lúc hai hài tử bị bệnh.
Hơi có chút không may mắn.
Giang Trường Thiên cũng có chút tự trách, không nên hỏi Tí thiếu chủ vấn đề kia.
Cho dù là hắn cũng không thể thoát khỏi sự tò mò muốn dòm ngó số mệnh chưa biết.
Khi còn nhỏ hắn mong muốn nhất chính là sau này lớn lên trở thành một người giống như cha và a huynh.
Sau đó một khoảng thời gian dài hắn quên đi ước mơ này.
Hắn chỉ muốn sống, chỉ muốn yên bình nuôi lớn hài tử.
Hèn mọn mà không tự biết.
Bây giờ hắn nhớ lại, hoá ra chính mình thật sự có thể hèn mọn như vậy, cũng đã từng hèn mọn như vậy.
Bắt đầu từ ngày Phong nhi suýt c.h.ế.t kia, hắn cảm thấy chính mình bị dọa ra bệnh.
Bị dọa đến mức hơi điên cuồng.
Hắn rất lo lắng, rất lo lắng Phong nhi, Miên Miên, Du Tỷ Nhi, Hà muội đều rời hắn mà đi, rất hoảng sợ.
Thậm chí vô duyên vô cơ liền cảm thấy sẽ như vậy.
Hắn sẽ phát điên.
Hắn sẽ chân chính trở thành một người cô độc lẻ loi trên thế giới này, sống không bằng chết.
Bắt đầu từ ngày đó, trong nội tâm hắn có một dã tâm mãnh liệt, hắn muốn thay đổi mọi thứ, hắn muốn trả thù, hắn muốn cho người nhà sống cuộc sống ăn sung mặc sướng, hắn muốn Du Tỷ Nhi của hắn muốn mắng ai thì mắng người đấy, hắn muốn Phong ca nhi của hắn cưỡi ngựa chạy dọc phố muốn dẫm ai thì dẫm người nấy, hắn muốn Hà muội của hắn mặc y phục đẹp nhất giày đắt tiền nhất, hắn muốn Miên Miên của hắn lớn lên như một công chúa thật sự, không lo không nghĩ.
Nhưng hắn quá yếu.
Quá yếu ớt nhỏ bé.
Văn nhân thật yếu.
Từ cái c.h.ế.t của Ngô Lục, đến cái c.h.ế.t của Lưu lão gia, hắn vẫn chỉ là đang tự bảo vệ mình mà thôi.
Hắn bất đắc dĩ.
Nhưng khi phản tặc Mộc tiên sinh đến.
Khiến hắn nhìn thấy một khả năng khác.
Hắn không nhịn được hỏi Tí thiếu chủ, phụ thân ngươi có thể thắng không.
Tiểu hài tử mở miệng như lời sấm này, thế mà nói sẽ không.
Thực ra hắn càng muốn hỏi chính là chính mình sẽ thắng sao?
Nhưng hắn là một người tâm tư rất thâm sâu.
Hắn không dám biểu đạt ra phần loại cảm xúc này.
Hắn sợ bị người khác nhìn thấu.
Thế nhưng hắn vẫn không khống chế được dụ hoặc hỏi ai sẽ thắng.
Hắn nghĩ khi hắn mở miệng, hắn có thể đã thua rồi.
Bởi vì Tí Lục chắc chắn chưa từng hỏi nhi tử mình vấn đề này.
Nghe đồn Tí Lục cực kỳ hào sảng, mặc dù là phản tặc, nhưng đối nhân xử thế, cực kỳ có sức hấp dẫn.
Làm người ta gặp mặt là có xúc động muốn c.h.ế.t vì hắn.
Cho dù hắn tò mò, cũng sẽ không hỏi.
Hắn chỉ sẽ làm, làm đến bước cuối cùng.
Nhưng Tí Tòng Hoành lại nhìn hắn.
Hắn hỏi ai sẽ thắng.
Tí Tòng Hoành kinh ngạc nhìn về phía hắn.
Cái ánh mắt đó có chút không thể tin nổi, không phải bởi vì hắn hỏi ai sẽ thắng.
Giang Trường Thiên là một người tâm tư thâm trầm, đồng thời cũng là người cực kỳ cẩn thận.
Cho nên người cuối cùng sẽ thắng, chắc chắn có liên quan đến hắn, hoặc là hắn, hoặc giống hắn.
Đây là Giang Trường Thiên dựa vào biểu cảm của Tí thiếu chủ mà phán đoán ra.
Hắn có chút kích động.
Nhưng đồng thời lại cảnh cáo chính mình, không thể dễ dàng tin.
Phải bình tĩnh, bình tĩnh, bình tĩnh.
Kết quả chiều nay Tí thiếu chủ lại co giật sốt cao còn mất hồn.
Đến cả Miên Miên cũng xuất hiện mất hồn.
Doạ Giang Trường Thiên giật mình một phen.
Hắn chỉ có thể giấu kỹ loại tâm tư đại nghịch bất đạo xuống tận đáy lòng.
Thiên hạ này không thần không quỷ.
Nếu như có, hắn bằng lòng làm ác quỷ hủy diệt những vị thần ngồi không ăn bám kia.
Hai hài tử thần hồn trở về nằm trên cùng một chiếc giường.
Bởi vì người già trong thôn nói tối nay không nên di chuyển, lo lắng lại mất hồn.
Mắt của hài tử nhìn thấy nhiều thứ, rất dễ bị đi lạc.
Giang Trường Thiên canh giữ ở cửa, Hắc Tháp đứng bên cạnh.
Hắc Tháp có hơi bối rối không hiểu nổi, không ngờ tới lão đầu gầy gò kia, lão đầu mà một bàn tay của hắn có thể tát chết, vậy mà thật sự có thể gọi thần hồn của Thiếu chủ trở về được?
Thiếu chủ giống như đã đi qua nơi không sạch sẽ, nôn ra rất nhiều nước đen.
Mà nữ nhi út của Giang tiên sinh lại mất hồn cùng một lúc, không biết hồn có đi cùng một nơi với hồn của Thiếu chủ hay không.
Hắn nhìn Giang tiên sinh đang ngồi cạnh mình, bắt đầu cảm thấy hắn có chút thần bí.
Lão đầu gầy gò kia giống như tiểu quỷ gọi hồn, còn Giang tiên sinh lại giống trích tiên trên trời, hắn ở cửa, hồn của Thiếu chủ và Tiểu Miên Miên hẳn là không mất nữa đi.
Giang Miên Miên tỉnh lại.
Lại ngủ một lát, lại tỉnh dậy.
Tỉnh lại lần nữa thì nhìn thấy Tí Tiểu Trùng đang ngồi cạnh người.
Thấy cậu bé nhìn chằm chằm vào mình, giọng nàng khàn khàn, vừa ngây ngô vừa nhõng nhẽo, mơ hồ hỏi: "Trùng ca ca, đang nhìn gì vậy?"