Bà lão ngồi trong xe ngựa.
Cho dù trong xe chỉ có một mình bà ấy, bà ấy cũng ngồi ngay ngắn.
Khí chất thanh nhã đã khắc sâu vào trong xương cốt.
Xe ngựa tiếp tục đi về trước.
Nghe được tiếng ngựa vó vang lên lộc cộc.
Màn che lay động thỉnh thoảng có thể nhìn thấy rừng núi bên ngoài.
Đoạn đường này tương đối bằng phẳng.
Bà lão mang họ phu quân, họ Ân, tên Bình.
Ân Bình.
Số mệnh của bà ấy gặp nhiều gian truân, trải qua nhiều trắc trở.
Bà ấy không nghĩ tới chính mình tuổi cao năm mươi tuổi, bên mai đầy tóc hoa râm, lại còn phải tự một mình ngồi xe ngựa, đến một thôn trang làm tiên sinh cho hai tiểu cô nương thôn quê.
Tiếng bánh xe vang lên từng hồi.
Bà ấy ngồi một mình.
Nhớ lại hơn nửa đời của chính mình.
Nhà nghèo, khi còn nhỏ bị bán, may mắn, bà ấy bị bán vào trong Hoàng cung.
Bà không nhớ nhà mình ở chỗ nào, không nhớ phụ mẫu là ai, không nhớ trong nhà có ai.
Kí ức của bà ấy bắt đầu từ chỗ của ma ma dạy dỗ trong cung.
Bà ấy nhớ roi của ma ma nhúng qua nước, đánh người rất đau.
TBC
Lại không để lại dấu vết.
Ma ma đặt tên cho bà ấy, Bình Chi.
Bảo bà ấy phải nghe nhiều, nói ít, chặn đứng mọi chuyện không liên quan, mới có thể sống sót.
Ma ma cũng sẽ thưởng bánh ngọt cho bà ấy ăn.
Ma ma nói bà ấy rất lanh lợi, là người học giỏi nhất, sau này có thể theo bên người quý nhân.
Ma ma nói theo bên quý nhân cũng chưa chắc đã được hưởng phúc, vẫn phải nghe nhiều nói ít, có thể sống tiếp chính là phúc khí.
Bà ấy còn chưa học xong, ma ma đã c.h.ế.t rồi.
Không biết ma ma đó đắc tội ai, nhìn thấy cái gì, nói cái gì.
Bà ấy lớn lên trong căn phòng nhỏ tối tăm nhất của Hậu cung.
Bắt đầu làm từ những việc vặt khổ nhất.
Tiến bộ từng chút từng chút một, đổi địa phương.
Bà ấy như ma ma đã nói, đến bên cạnh quý nhân.
Bà ấy từ tiểu cung nữ kia, đến cô cô đến ma ma.
Bà ấy từng bước từng bước leo lên từ trong đám nô bộc không nổi bật của hậu cung của Hoàng cung.
Những tiểu cô nương cùng thời với bà ấy, đều đã chết.
Những tiểu cô nương đến sớm hơn bà ấy một năm cũng đều c.h.ế.t sạch.
Những tiểu cô nương đến muộn hơn bà ấy một năm cũng đều c.h.ế.t sạch.
Bà ấy vẫn còn sống.
Hơn nữa sống sót rời khỏi Hoàng cung.
Bà ấy cũng không tên là Bình Chi nữa.
Bà ấy mai danh ẩn tích, gặp được người lương thiện thích hợp, thành hôn.
Bà ấy theo họ Ân của phu quân, đổi tên thành Bình.
Bà ấy cho rằng cuộc đời của bà ấy đã chịu nhiều khổ như vậy, may mắn sống sót, tiếp theo hẳn là phải tốt.
Bà ấy không cầu đại phú đại quý, chỉ muốn sống yên ổn hết quãng đời còn lại.
Lại không ngờ phu quân bị người ép chết, bà ấy bị mấy tên hài tử bất hiếu sói mắt trắng kia của phu quân nhốt lại, suýt chút nữa cứ vậy mà c.h.ế.t đói.
Cuối cùng là bởi vì phản tặc phá thành, bà ấy ngoài ý muốn được cứu.
Bà ấy lợi dụng giặc phản tặc g.i.ế.c c.h.ế.t hết những tên bất hiếu kia, lại không ngờ thủ lĩnh phản tặc lại gọi bà ấy đến, bảo bà ấy giúp làm một việc.
Bảo bà ấy đi làm tiên sinh, dạy hai cô nương.
Bà ấy nghe giọng nói của Tí soái, hai cô nương, một đại cô nương, qua một hai năm nữa có thể sẽ xuất giá, người mà bà ấy chủ yếu phải dạy hẳn là tiểu cô nương kia.
Ân Bình lăn lê bò lết cả đời trong hậu cung mà sống sót cực kỳ biết thời thế, đồng ý ngay lập tức.
Trước khi đến bà ấy tìm người hỏi thăm tin tức của nhà đó, cũng là Tí soái bảo người nói cho bà ấy biết.
Bà ấy nghe thấy phụ thân của tiểu cô nương kia thế mà đã từng là người bị nói là bất hiếu bất đễ, lúc đó liền có hơi không muốn.
Bà ấy hận nhất những kẻ bất hiếu bất đễ, giống như mấy kẻ vong ơn bội nghĩa kia của phu quân.
Chẳng qua bà ấy cũng không có tư cách kén chọn.
Không có cơ hội lựa chọn.
Cho dù là khi Tí soái nói bà ấy không đồng ý, hắn có thể tìm người khác, bảo bà ấy trở về là được.
Nhưng bà ấy biết, nếu như không có sự bảo hộ của Tí soái, loạn thế này, một bà lão sống đơn độc như bà ấy, không sống được bao lâu.
Bà ấy chia gia tài của của phu quân, đều chia cho những người già yếu trong tộc của phu quân, chính mình chỉ xách một tay nải nhỏ, ngồi xe ngựa đến đây.
Gió lạnh buốt giá.
Núi xa chập chùng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tóc trắng bạc phơ.
Xe ngựa lộc cộc.
"Hai mươi bảy, hai mươi tám, hai mươi chín! Hai mươi chín! Hai mươi chín!"
"Đến lượt ta, đến lượt ta."
Mấy đại cô nương ở cửa thôn đang đá cầu.
Bây giờ trị an trong thôn cực tốt, mặc dù lần lượt thu nhận cực kỳ nhiều dân tị nạn, đạo tặc hối cải làm người, nhà đại hộ muốn chuyển nhà nhưng bị lạc đường, đều được sắp xếp ổn thoả.
Thôn Khảm Nhi có cảm giác thành trấn Khảm Nhi luôn rồi.
Ở trong thôn đã có xuất hiện một khu giao dịch nhỏ.
Dẫn đầu đá cầu chính là Giang Du.
Ban đầu nàng ấy muốn làm thứ gì đó cho muội muội chơi.
Muội muội nói muốn hoa lông gà, muội muội đúng thật là thiên tài, lông gà có cũng có thể làm hoa.
Nàng ấy nhổ lông gà, phát hiện đúng thật là rất xinh đẹp.
Sau đó muội muội lại chê đ.â.m tay, chê bẩn.
Muốn buộc lại, còn bảo nàng ấy làm một cái đế vải, cố định lại.
Kết quả lại phát hiện ra, cái này thế mà lại có thể chơi đá cầu.
Mặc dù chân ngắn nhỏ của muội muội chỉ có thể đá được hai cái.
Nhưng đôi chân dài lớn của nàng ấy có thể đá rất nhiều.
Nàng ấy có một lần phá vỡ kỷ lục, đá được năm mươi mốt cái, không đứt quãng.
Đáng tiếc sau đó lại không thể đá được nhiều như vậy nữa.
Chẳng qua nàng ấy tự chơi cảm thấy không vui, muội muội chân ngắn còn lười, ngoại trừ lúc trước khi học được cách bò, để chỗ nào cũng bò tới bò lui ra, bây giờ biết đi rồi, lại cả ngày lười chảy nước, động một tí là muốn ôm.
Nặng như một trụ đá nhỏ.
Cho nên nàng ấy cầm vào trong thôn chơi với các tiểu tỷ muội.
Trời quang mây tạnh.
Thuận tiện cũng ôm muội muội xuống.
Vừa có thể chơi, vừa có thể trông muội muội.
Giang Miên Miên thấy a tỷ chơi đá cầu với đám tiểu bằng hữu rất vui vẻ, thầm nghĩ, người khác xuyên không đều cống hiến đủ loại phát minh vĩ đại, đến chỗ nàng chính là túi trên y phục chỉ có thể dùng cho oa nhi, còn có cầu đá lông gà ~~
Đều là đồ chơi.
Ai, ba tuổi nhìn đến già [1] , bây giờ liền có thể nhìn ra tương lai nàng phải làm cái gì rồi, chính là chơi.
[1]
[1] thông qua hành vi của đứa trẻ ba tuổi nhìn ra tương lai sau này.
Giang Miên Miên vỗ tay cổ vũ cho a tỷ, vỗ một lát liền mệt mỏi, bỏ Tiểu Thụ ra, nhìn Tiểu Thụ đi chỉ huy con kiến nhỏ khác, một đàn lại một đàn miệt mài làm việc trông cũng thú vị.
Nàng ngồi xổm trên mặt đất cầm cây chỉ kiến nhỏ.
Cây của nàng đưa về phía trước, một đàn kiến tiến lên trước, cây của nàng chuyển sang bên trái, đàn kiến liền qua trái.
Khối xếp hình nhãn hiệu kiến con, quá vui.
……
Ân Bình đến thôn Khảm Nhi.
Xuống xe ngựa.
Hỏi thăm mọi người.
Bà ấy hỏi trong thôn có muội tử nào họ Tần không.
Họ Tần, chính là Lạc Hà muội tử, độc nhất một hộ.
"Có, lão di ngươi có quan hệ gì với Lạc Hà tẩu tử?"
"Ta là cô bà của nàng, thất lạc nhiều năm, mới tìm tới."
"Dô, cô bà bà sao, mau tới mau tới, nếu như Lạc Hà muội tử biết có người thân tìm tới, chắc chắn vui mừng, nàng ấy là người chân thành nhất."
"Ta đưa ngươi đi."
Người dẫn đường chính là một nữ nhân nhiệt tình.
Thấy hai cô nương đang đá cầu và chơi kiến, vội vàng gọi: "Dy Tỷ Nhi, Miên Tỷ Nhi, mau tới, thân thích nhà các ngươi tới rồi."
Ân Bình nhìn theo tiếng gọi của nữ nhân kia, nhìn thấy một cô nương ở giữa đám đại cô nương đang giơ cao chân đá cầu lông gà.
Nàng ấy mỉm cười lộ ra hai hàng răng.
Khuôn mặt tròn có một lúm đồng tiền.
Là một đại cô nương lớn lên xinh đẹp.
Mặc dù có người gọi, nhưng nàng ấy vẫn không dừng động tác chân, vẫn vừa đá vừa đếm: "Ba mươi, ba mươi mốt, ba mươi hai..."
Mà ở phía bên kia một hài nhi ngồi xổm trên mặt đất, mặt áo hoa, bị người gọi, cái m.ô.n.g ngã phịch ngồi xuống đất, trước mặt nàng thế mà có một bầy kiến đen kịt.
Nàng ngơ ngác quay đầu, liền thấy cây gậy trong tay nàng cũng đang bò đầy kiến.
Cơ thể Ân Bình cứng đờ.
Chỉ trong chốc lát, bà ấy liền di chuyển.
Bước về phía trước, nhấc hài nhi ngã trên đất lên.
Bà ấy nhẹ nhàng vỗ rớt những con kiến trên gậy gỗ của hài nhi, dịu dàng mở miệng nói: "Sẽ cắn người, không thể chơi."
Giang Miên Miên lắc đầu: "Không cắn người."
Nàng nhặt Giang Tiểu Thụ bị lão nãi nãi này vỗ xuống đất lên, bỏ vào túi