Trên đường người qua người lại thỉnh thoảng dừng chân nhìn, lại không dám đến gần, bởi vì bên cạnh còn có thị vệ, đợi đến khi phu nhân bế hài tử kia rời đi, tiệm bánh thịt của lão Ngô ngay lập tức có xếp hàng dài, mọi người đều muốn nếm thử, bánh mà quý nhân ăn là có mùi vị như thế nào.
Tần Lạc Hà ôm Giang Miên Miên tiếp tục đi về trước, lại mua cho nàng người đất sét nhỏ, khắc gỗ, còn có trâm gỗ, trên đường mua không ít đồ.
Lại đưa nàng đi xem tạp kỹ trên đường phố, đi một vòng lớn, cho đến khi Giang Miên Miên chơi mệt rồi, nằm ngoài trên vai a nương ngủ thiếp đi.
Tần Lạc Hà mới bế hài tử về nhà.
TBC
Làm nương vừa muốn nói với hài tử, cuộc sống sẽ có khó khăn, vừa sợ hài tử bị doạ sợ, lại chơi với nàng cả một ngày, chơi đến khi nàng ngủ rồi, mới yên tâm.
Có loại cảm giác mâu thuẫn.
Tần Lạc Hà không nói ra được loại cảm giác này, nàng ấy cũng không phải kiểu người thích chia sẻ cảm xúc, nàng ấy rất thực tế, chính là đi làm.
…
Thượng Khâu Viện.
Giang tư mã dẫn theo nhân mã đông nghìn nghịt, bao vây cửa.
Một phần là nha dịch, là theo đến đây điều tra vụ án c.h.ế.t ngoài ý muốn của Dư đại nhân, không ngờ lại đứng trước cửa Thượng Khâu Viện.
Đã có nha dịch nhanh trí, lén chạy về báo tin.
Thượng Khâu Viện này không thể động vào.
Phản tặc Tích Lộc tấn công thành cũng không động đến Quy Chân Tự và Thượng Khâu Viện.
Giang tư mã đến từ huyện Minh này quả là một mãng phu.
Ban đầu bọn họ cảm thấy Dư thôi quan đã là một phản tặc sa đọa rất nhanh, bắt người nhận hối lộ nhận mỹ nữ, thành thạo trở thành tay sai của quyền quý, một vài quan viên đã xoay tay vén áo, chờ gã phạm sai lầm lớn, kéo gã xuống dưới.
Không ngờ tới Dư thôi lại c.h.ế.t đột nhiên như vậy.
Mà Giang tư mã truỵ lạc còn nhanh hơn, bởi vì ở đây không có chiến trận để đánh, Giang tư mã cũng không xin được vũ khí binh lính và trang bị, dù sao các quan viên cũng có một bộ thủ đoạn đùn đẩy, cho dù Giang tư mã có thể xin được những thứ mà hắn vốn dĩ nên có được trong vòng một năm, coi như hắn giỏi.
Ai biết Giang tư mã tìm con đường khác, vừa đến đã tổ chức sinh nhật cho nhi tử, tháng sau còn tổ chức sinh nhật cho con rể.
Một tay vơ vét tài sản cũng thôi đi.
Khả năng gây họa cũng không kém Dư thôi quan một chút nào.
Mọi người cho rằng cái c.h.ế.t của Dư thôi quan là do đám phản tặc nội chiến, muốn gây chuyện.
Lại không ngờ Giang tư mã điên này, lại dẫn người bao vây Thượng Khâu Viện.
Trong nội trạch của một đám quan chức còn có không ít người là do Thượng Khâu Viện đưa đến.
Thượng Khâu Viện cũng có không ít gia quyến của quyền quý ở.
Giang tư mã dẫn theo nhân mã của hắn.
Hắn gõ cửa, cửa viện đóng chặt.
Hắn gọi tên sư phụ của Thanh Từ và Thanh Minh ra ngoài, nghi ngờ bà ta liên quan đến cái c.h.ế.t của Dư đại nhân.
Tuy nhiên Thượng Khâu Viện lại chậm chạp không giao người ra.
Thay vào đó là có rất nhiều người đến thuyết phục.
"Giang tư mã, đây là đất của Phật môn, tuyệt đối không thể liều lĩnh."
"Giang tư mã, Thượng Khâu Viện này bối cảnh sâu xa, trong viện còn có quý nhân trong Kinh, tuyệt đối không thể tùy tiện hành động."
"Giang tư mã, nghĩ đến người nhà ngươi, ngươi cũng không muốn đi theo bước chân của Dư đại nhân đi."
"Giang tư mã, ta khuyên ngươi suy nghĩ kỹ."
"Giang tư mã, ngươi đã là quan viên của triều đình rồi, ngươi dẫn nhiều nhân mã như vậy có phải là muốn tạo phản không?"
Giang tư mã vẻ mặt ngạc nhiên nhìn người đến thuyết phục nói: "Ta là vì điều tra vụ án, vì huynh đệ kết nghĩa Dư Tiền của ta, hắn c.h.ế.t không nhắm mắt, người ta dẫn theo cũng chỉ là các hương thân mà thôi, đều là đồng hương của ta, đều là người nhiệt tình, nào biết Thượng Khâu Viện này có nhiều quy định như vậy, ngươi đến huyện Minh của chúng ta xem hỏi, đại sư và bách tính ở huyện Minh chúng ta đều thân thiết như một nhà, không có một ai nói ta không tốt, ta là người kính trọng Phật môn nhất. Không cho điều tra thì không tra, còn nói nhiều tội danh như vậy, thật đáng sợ."
Cửa lớn của Thượng Khâu Viện đóng chặt, thậm chí không có một người ra chào hỏi.
Trong đó hương khói vẫn đang cháy, sương cháy bay lên không trung tạo thành hình dạng dáng vẻ một quái thú khổng lồ, như đang há miệng cười chế giễu sự ngây thơ của Giang tư mã.
Dẫn binh vây quanh Thượng Khâu Viện thì thế nào, ngươi dám vào không?
Thượng Khâu Viện, sâu trong thiền viện, một nữ ni sư xinh đẹp gõ mõ, dáng vẻ như người ngoài thế tục.
Tiếng gõ mõ vô cùng thư thái.
Tiếng gõ như khiến tâm của người cũng tĩnh lại.
Sau lưng bà ta có một đám nữ tử nhỏ tuổi, dung mạo mỗi người đều khác nhau, nhưng đều rất xinh đẹp, cẩn thận gõ vào mõ, người lớn nhất khoảng mười tuổi, nhỏ nhất chỉ khoảng hai ba tuổi, thậm chí còn không biết quỳ ngồi, ngồi ngơ ngác mà gõ mõ, nhìn thấy tấm đệm ướt, tiểu rồi.
Ngoài cửa lớn Thượng Khâu Viện, Giang tư mã nhìn hết đợt này đến đợt kia người đến thuyết phục, dường như cuối cùng cũng bị thuyết phục, điều động đại quân quay về.
Không thể luôn đối địch với tất cả mọi người.
Những người đến thuyết phục kia cũng lau mồ hôi trên trán một phen, chỉ lo lắng vị Tư mã đại nhân này không nghe khuyên.
Tĩnh Nhân sư thái nghe hạ nhân báo: "Giang tư mã hẳn là nghe khuyên đi rồi, đã tập kết nhân mã quay đầu."
Tĩnh Nhân từ từ dừng gõ mõ, quay đầu nhìn tiểu cô nương tiểu dầm kia, cau mày nói: "Nếu lại không khống chế được được nữa, sẽ gửi ngươi đi cùng với Phật tổ."
Lúc này trong không trung bốc lên làn khói đậm.
Giang tư mã đã dẫn quân chuẩn bị rời đi.
Kết quả nhìn thấy trong chùa dường như đang cháy.
Giang tư mã nhìn thấy làn khói dày đặc, lại dẫn người xông vào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Hắn chắp tay với thuyết khách kia nói: "Ta biết, trong Thượng Khâu Viện này đều là quý nhân, ai c.h.ế.t cũng không thể để quý nhân chết, yên tâm, ta dẫn các hương thân vào cứu hỏa cứu người, bách tính ở huyện Minh chúng ta, từ xưa đến nay đều thuần phát vô tư, các ngươi tuy rằng khinh thường, nhưng chúng ta cũng phải đi cứu người."
Giang tư mã vung đao, cửa lớn của Thượng Khâu Viện ầm ầm đổ xuống.
*
Hôm đó.
Trời rất lạnh.
Tăng y không đủ dày, mặc nhiều năm rồi, dính đầy bụi bẩn.
Không dám giặt,
Giặt có thể sẽ rách.
Bụi bẩn đôi khi cũng có thể trở thành lớp ngoài giữ ấm.
Một nữ ni sư có đôi mắt cực kỳ đẹp, che mặt, cong lưng đang làm việc.
Nàng ấy lặp đi lặp lại đập thuốc trong tay, một búa một búa một búa, liên tục đập cho đến khi thuốc thành bã thành bột, đổ ra, tiếp tục đập.
Trong phòng rất tối.
Đôi mắt đẹp không có ích gì.
Nàng ấy lặp đi lặp lại đập thuốc một cách máy móc.
Nàng ấy đã quên trước đây nàng ấy có một chiếc giường thêu xinh đẹp, có đôi giày thêu xinh đẹp, đi ra ngoài có kiệu, mỗi ngày ăn uống đều rất tinh tế, có cha nương, có đệ đệ muội muội, cuộc sống đó quá đẹp, như một giấc mộng.
Đột nhiên một ngày, nàng ấy bị đưa đến Thượng Khâu Viện này.
Nàng ấy hoảng sợ, phẫn nộ, phản kháng.
Vậy là mặt nàng ấy bị vẽ lên.
Sau đó bị vứt đến chỗ này làm việc.
Ngày qua ngày.
Ngày qua ngày.
Nàng ấy dần quên đi quá khứ, quên nàng ấy là ai, quên nàng ấy sống vì cái gì, nàng ấy chỉ biết nàng ấy là một dược nô, một dược nô thấp hèn nhất.
Nàng ấy đập thuốc một cách máy móc, thực sự không có sức, suýt chút nữa đập trúng tay, nàng ấy cảm thấy có hơi đau, lại không khóc, khóc sẽ bị đánh.
Nàng ấy nghe thấy tiếng huyên náo ở bên ngoài, nàng ấy không động đậy.
Tiếp tục đập thuốc.
Nàng ấy ngửi thấy khói mù, nàng ấy không động đậy.
Tiếp tục đập thuốc.
Nàng ấy nghe thấy tiếng đẩy cửa, nhìn thấy người lạ, miệng nàng ấy hơi mở, lại không thể phát ra âm thanh.
Tiếp tục đập thuốc.
Có người kéo nàng ấy đi, nàng ấy nhìn thấy bên cạnh có rất nhiều người đều bị dẫn đi.
Có người y phục rách rưới, có người y phục xa hoa.
Có người khiến nàng ấy nhìn thấy là run rẩy.
Cấp bậc ở Thượng Khâu Viện nghiêm ngặt.
Nhưng bây giờ đều được dẫn đi một cách bình đẳng.
Nàng ấy nhìn thấy bầu trời xanh.
Nhìn thấy mây trắng.
Nhìn thấy Phật.
Hắn mặc bạch y, cưỡi ngựa trắng, như Chân Phật hạ phàm, hắn giơ đao g.i.ế.c quỷ sát cản trở, trong miệng hắn nói từ bi thương xót.
Hắn vừa hô cứu người, vừa g.i.ế.c người.
Hắn chắc chắn lếc mắt liền nhìn rõ, ai là người, ai là quỷ.
Thì ra Phật sẽ hiển linh.
…
Quan trường Kinh Châu chấn động.
Giang Nhị tên đồ sát kia đ.â.m thủng trời rồi.
Thật là người khác đều không quản, chỉ có hắn.
Kinh Châu nhiều người như vậy, chẳng lẽ không ai biết sự gian trá của Thượng Khâu Viện sao?
Nhiều đại nhân như vậy, đại đa số đều là ngậm đắng nuốt cay, đọc sách cả đời thi cứ tiến lên, mà bây giờ mỗi ngày vẫn đang đọc sách, chuyện Thượng Khâu Viện làm cũng không bí mật, sao mọi người lại không biết.
Đều là người tài giỏi.
Chỉ là mọi người đều làm việc theo quy củ.
Sẽ không ai phá quy củ.
Phá quy củ, rất khó sống tiếp.
Giang Nhị tên phản tặc này không nói quy củ, ắt sẽ ăn trái đắng.