Hoàng hôn buông xuống.
Khi đến Thiên Phi Các, đúng lúc thấy một vòng mặt trời đỏ rơi xuống đỉnh các.
Đỉnh các có một tượng đại bàng điêu khắc, lúc này như muốn xòe cánh bay cao, sống động như thật.
Còn chưa nhìn thấy phòng Ngự sử, chỉ thấy riêng cảnh hoàng hôn này thôi đã cực đẹp.
"Lầu này lúc trước không có đúng không?"
"Đúng vậy, đây là mới xây, đại nhân hôm nay đến đúng lúc, nếu như đến lúc thương nhân bên ngoài đến mua hàng, phòng này sợ rằng đã được đặt trước hết rồi."
Hà ngự sử chỉ cười nhạt, không coi là thật.
Phòng một nghìn lượng một đêm, sao có thể dễ dàng bị đặt trước được, sợ rằng chỉ là chiêu trò.
Ông ấy là Ngự Sử dựa theo lương bổng mà nói, thực tế cũng không ở nổi.
Trong triều có rất nhiều tấu chương vạch tội Giang tư mã, nói hắn cố tình làm bậy, nói hắn dùng sinh nhật vơ vét tiền tài nhận lễ lộc, nói hắn tham tiền, nói nhân phẩm của hắn thấp kém, đủ mọi loại chửi rủa đều có. Điều kì quái chính là, quan văn tấn công tiêu diệt, thế mà lại không nói hắn không làm tròn trách nhiệm, cũng không nói hắn cướp quyền, không nói hắn làm không tốt chức vụ của mình.
Những tấu chương công kích này, đều là công kích cá nhân, có hận ý rất lớn, lại không có trình độ.
Đường phố trước cửa Thiên Phi Các rất rộng, lại không có bày quầy hàng nhỏ, nhưng có không ít hài đồng chơi đùa trên đường.
Nhìn hài tử chạy qua chạy lại trêu đùa, thư đồng lại không nhịn được hỏi: "Lỡ như có người ngồi xe ngựa hoặc cưỡi ngựa thì làm sao?"
Ngô Lão Tam cười chỉ chỉ một tấm biển bên đường.
"Mặt trên có một dấu gạch chéo màu đỏ, có hình một con ngựa, đây chính là giới hạn tốc độ, đoạn đường này phải giới hạn tốc độ, dù là xe ngựa hay cưỡi ngựa đến chỗ này đều phải đi chậm, nếu đi nhanh, sẽ bị phạt tiền, cho nên hài đồng bên đường có thể an tâm vui chơi."
Bọn họ chầm chầm đi tới, quả nhiên thấy bên cạnh có xe ngựa đi đến trước mặt, liền giảm tốc độ.
"Nghe nói phòng Ngự sử này là sản nghiệp của Tư mã đại nhân các ngươi?" Hà ngự sử hỏi.
Nột phòng này đã thu một nghìn lượng bạc, những thứ khác không nói, Tư mã đại nhân này quả nhiên rất tham tiền.
Ngô Lão Tam lắc đầu: "Đây là sản nghiệp của nữ nhi út của Tư mã đại nhân, Tư mã đại nhân cực kỳ yêu thương nữ nhi, những thứ này đều của nàng."
Hà ngự sử hơi nhếch lông mày lên.
"Lão gia mời." Ngô Lão Tam dẫn đường cho nhiều người như vậy, vẫn có chút mắt nhìn.
Ông lão trước mắt này nhìn vào cả người đầy chất quan, hưng tợn không thôi, vừa nhìn liền biết không phải người bình thường.
Y phục ngoại hình có thể thay đổi, khí chất này thì khó mà đổi được.
Ngô Lão Tam một chút cũng không vì ông lão ăn mặc bình thường mà coi kinh.
Trong khóa đào tạo nhận chức của bọn họ có rất nhiều ví dụ, đỡ lão gia gia thường thường vô kỳ, đi giày giúp lão gia gia, nhận được tán thưởng, thưởng gia tài mỹ nhân.
Vào cửa, có một dãy ghế, ghế được bọc vải dày, đặt m.ô.n.g ngồi xuống, sẽ lõm xuống, khi lõm xuống, lưng sau cảm thấy có vật mềm chống đỡ, ngay lập tức dựa cả người lên trên, chân cũng theo đó mà thả lỏng.
Tiếp theo có người đưa đến một miếng vải bông bốc hơi hầm hập.
"Đại nhân, mời rửa tay."
Vải bông trắng sạch này hóa ra là dùng để lau tay.
Ông ấy cầm lên ngửi một chút, có một mùi hương thơm nhạt, thơm hơn mùi hương xông của phu nhân ông ấy một chút, giống mùi cỏ xanh ngày xuân, rất tươi mát.
Rửa tay xong lại có người bưng nước trà nóng hổi, điểm tâm đến.
Thế mà lại cái gì cũng không hỏi, cũng không cần đưa tiền, cứ cho khách nhân ăn uống một bữa trước?
TBC
Vào cửa là một sảnh cực kỳ lớn, rất cao, nhưng không trống trải.
Ngoài ghế mềm bên này ra, không xa thế mà lại có hòn non bộ nước chảy, chính ngay trong phòng này, có thể vừa uống trà vừa nghe tiếng suối.
Hơn nữa ngồi ở vị trí này, còn có thể thấy hoàng hôn mặt trời đỏ.
Như một bức tranh vậy.
Không nói phòng Ngự Sử bao nhiêu tiền, chỉ khoảnh khắc nghỉ ngơi khi vào cửa này, đã cảm thấy, đắt có lý do của nó.
Hà ngự sử kiến thức rộng, Hoàng cung Kinh Thành cũng ra ra vào vào nhiều lần, bản thân cũng là con cháu thế tộc, lại vẫn cảm thấy cảnh tượng giờ khắc này, thật đẹp.
Ngồi trên ghế mềm, nhìn tà dương, nghe tiếng suối, ông ấy thậm chí nghĩ, cảnh tượng này may mà không để Thánh thượng nhìn thấy, nếu Thánh thượng thấy, chắc chắn lại muốn xây dựng rầm rộ, muốn xây một cái giống như vậy.
Đại sảnh này có rất nhiều huyền cơ, bên trong có rất nhiều ngọn nến, bên trong rất sáng.
Ngọn nến cứ như không cần tiền, hơn nữa đều có lớp ngoài đèn lồng xinh đẹp, ngẩng đầu lên, lại như nhìn thấy một mảng vì sao.
Giống như một sảnh đường cực kỳ hoa lệ, duy nhất có một chút khác biệt chính là, nơi này người ngoài có thể vào.
Khi ông ấy ngồi uống trà nghỉ ngơi ở đây, bên cạnh có người ra vào, mỗi lần có người, đều có tiểu nhị dịu dàng hô, hoan nghênh về nhà.
Ngồi như vậy vừa ăn vừa uống.
Trà uống cực tốt, không có thêm hương liệu, lại có hương trà tự nhiên, hơi đắng, uống xong lại có hương thơm đọng lại môi răng, trong họng cũng dâng lên vị ngọt.
Điểm tâm cũng đặc biệt tinh xảo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Cảm giác một miếng có thể ăn hết một lượng bạc.
Chỉ là nghỉ ngơi mà thôi, đã có đãi ngộ như vậy, khiến người ta không tiện bỏ đi, nói không ở nữa.
Tiếp theo có tiểu nhị đến, thế mà là một nữ tử, tự nhiên hào phóng quỳ nửa người trước mặt, cầm bút giấy, nói muốn ghi chép thông tin đăng ký vào ở của ông ấy.
Tiểu nhị biết chữ, là một cô nương xinh đẹp, nhìn như quý nữ ở Kinh Thành.
Nhưng lại làm công việc xuất đầu lộ diện như này.
Mọi người xung quanh thấy nhiều không trách, Hà ngự sử suýt chút nữa không nhịn được hỏi, ngươi có oan tình gì không.
May mà kiềm chế được, ngày dài tháng rộng.
Ông ấy báo tên giả, thương khách đến từ Kinh Thành, Tô Lâm.
Thậm chí thư đồng cũng phải ghi tên. Thư đồng lại không báo tên giả, thư đồng tên là Tễ Tử.
Đăng ký xong, lại kiểm tra chứng minh thân phận của hai người.
Hà ngự sử thấy nữ tử đối chiếu chứng minh thân phận của Tô Lâm, xem đi xem lại tận mấy lần, lại không nói gì nhiều.
Hơn nữa khách sáo dò hỏi nhu cầu của bọn họ: "Tiên sinh có yêu cầu gì thêm không, thích mát hay thích nóng, hay là có yêu cầu gì đối với đệm giường hay không, tiên sinh thích nằm mềm một chút, hay cứng một chút, tiên sinh thích ăn ngọt hay mặn. Hoặc có yêu cầu gì thêm không, cần tiếp khách hay mời người gì đó, đều có thể nói với chúng ta, sau khi ngài vào ở, sẽ có quản gia thuộc riêng của ngài, có bất cứ việc gì đều có thể rung chuông gọi hắn, hắn sẽ xuất hiện ngay lập tức."
Hà ngự sử không nói sở thích của mình, lại có chút kinh ngạc với những lời mà nữ tử này nói ra, như thể một nơi qua đêm, lại như mọi mặt mọi phương diện gì cũng đều có thể làm được.
Ông ấy chỉ đặt một đêm, để lại hai nghìn lượng, nói là tiền cọc.
Thư đồng đau lòng móc tờ ngân phiếu.
Chỉ cảm thấy vô lý.
Nào có chỗ nghỉ ngơi tốn nhiều như vậy.
Ngủ trên giường được làm bằng vàng sao?
Hai người đưa tiền xong, Ngô Lão Tam liền muốn về, Hà ngự sử muốn cho tiền thưởng, nhưng thấy ông ta liên tục từ chối.
Hà ngự sử còn cho rằng là ông ta kéo về một đơn lớn như vậy, chắc chắn có tiền hoa hồng.
Ngô Lão Tam lại nói mình có lương bổng, đều là người của triều đình, không cần tiền thưởng, nếu đại nhân gặp quan trên, có thể nói giúp một lời khen tốt cho ông ta, khen một câu là được.
Nói xong Hà ngự sử cảm thấy có chút buồn cười.
Ngô Lão Tam vừa nhìn chính là lưu manh đầu đường xó chợ chuyển nghề, thế mà lại đòi lời khen tốt.
Được rồi, suốt chặng đường, người này quả thực cũng khá thú vị, bọn họ đợi ông ta lừa, hình như cũng không lừa, thư đồng lẩm bẩm, chắc chắn là lừa rồi, không lừa, có thể giới thiệu phòng một nghìn lượng một đêm sao?
Quản gia là nam tử có dáng vẻ thư sinh, mặc áo bào trắng ngà, hào hoa văn nhã.
Mở miệng vậy mà thật sự xuất khẩu thành thơ, nói chuyện cũng cực có trình độ.
Quản gia vừa dẫn đường, vừa giới thiệu.
Đầu tiên là qua một hành lang dài, sau đó đến cửa một viện.
Trên cửa có viết phòng ngự sử.
Quản gia cầm chìa khóa ra mở cửa, đẩy cửa đi vào, thư đồng nhìn mặt đất một chút, mặt đất thế mà được trải vải, bước chân lên, là mềm mại.
Chủ yếu là xa xỉ lãng phí.
Đạp trên vải đỏ, đi qua mấy bậc thang, liền đến trong phòng, lại là một tầng ổ khóa, mở ra, bên trong rất sạch sẽ, có mùi hương nhàn nhạt, vào cửa dường như mũi cũng lạnh, đầu óc cả người cũng tỉnh táo hơn một chút.
Giờ khắc này hoàng hôn, trời có hơi khô nóng.
Vừa rồi thư đồng thuận miệng nói đại nhân nhà ta sợ nóng.
Liền thấy quản gia vào cửa ở bên cửa có một cây gậy, quản gia nâng cây gậy đó lên, đột nhiên nghe thấy tiếng mưa rơi lộp bộp, không biết gió mát từ chỗ nào thổi đến, áo bào dính trên người bị thổi bay lên.
Ngẩng đầu nhìn lên, thấy bên ngoài cửa sổ thế mà lại có mưa?
Cũng không phải mưa, chỉ là bên ngoài phòng họ có màn mưa, chỗ xa hơn thì không có.
Sau đó màn mưa rơi xuống, giọt nước rơi xuống bậc thềm trước cửa, đồng thời lại phát ra tiếng xào xạc sâu cạn.
Cũng không biết làm như thế nào, trong góc có một miếng gỗ tự mình động, ù ù xoay vòng, liền có một làn gió mát thổi vào trong phòng.
Rất thoải mái.
Phòng một nghìn lượng này, cũng không lớn như trong tưởng tượng.
Nhìn giống như phòng bình thường, vào cửa là một tiền sảnh, có một bình phong.
Hai bên tiền sảnh treo một cặp câu đối.
Đối trên: Cần kiệm dưỡng thanh liêm, trong như trăng thu không tì vết.
Đối dưới: Tự nghiêm sửa đúng mình, khiết đến hoa mai tự có hương [1] .
[1]
[1] Câu gốc: kiệm dĩ dưỡng liêm, khiết như thu nguyệt tòng vô cấu; nghiêm ư chính kỷ, thanh đáo mai hoa tự hữu hương.