Kiếp Trước Bi Thảm Kiếp Này Cầu Bình An

Chương 199



Hà ngự sử xen vào nói, liền nói chuyện với đôi phu thê trẻ tuổi bên cạnh.

"Tại hạ Tô Lâm, trong nhà làm nghề buôn vải, nghe nói Kinh Châu dễ buôn bán, đặc biệt đến xem." Hà ngự sử há miệng liền buông đầy lời nói dối.

Giang Trường Thiên bên cạnh cũng vội vàng chắp tay: "Tại hạ Tô Văn, làm nghề buôn bán dược liệu, không ngờ chúng ta lại là bổn gia cùng họ, năm trăm năm trước là người một nhà, vinh hạnh vinh hạnh."

TBC

"Đây là thê tử và nữ nhi út, nữ nhi út đang đọc sách ở Thượng Khâu học viện, chúng ta cũng thường đến Kinh Châu kinh doanh, trị an ở Kinh Châu tốt, dân số đông đảo, đang nghĩ có nên chuyển cả nhà đến đây không." Giang Trường Thiên hào hứng nói chuyện.

Hà ngự sử cũng nghiêm túc nói chuyện về kinh doanh.

Hai người ta đến ngươi đi, ngồi cùng một bàn. Nói chuyện cực kỳ hăng say.

Thậm chí nói đến hợp tác làm kinh doanh, làm nghề buôn vải có hương thuốc.

Thư đồng Tế Tử đầu óc trên mây, lại có người bị lão gia nhà hắn lừa què rồi.

Tần Lạc Hà cười nhẹ nhìn tướng công nói chuyện với người khác, vẻ mặt sùng bái, tướng công nói cái gì cũng ra hình ra dạng.

Vừa nhìn chằm chằm khuê nữ ăn cơm.

Khuê nữ mới bao nhiêu tuổi, khô gầy một chút, thế mà lại sợ mình lớn lên mập.

Tần Lạc Hà không biết đầu óc của Tiểu Miên Miên nhà mình nghĩ cái gì, béo mới đẹp chứ, nàng ấy cảm thấy nuôi khuê nữ như thế nào cũng không béo lên, nàng ăn nhiều đồ ăn ngon như vậy, cũng không biết mọc thịt ở chỗ nào.

Nào biết có một ngày bỗng nhiên phát hiện tiểu gia hoả này còn muốn giảm cân.

Nếu không phải là lớn hơn một chút, Tần Lạc Hà chắc chắn đánh nàng một trận no đòn.

Ăn một bữa sáng lâu dài.

Hà ngự sử buôn bải và Giang Trường Thiên buôn dược liệu hận sao gặp nhau quá muộn.

Hẹn lần sau có cơ hội lại nói chuyện.



Đến khi đi làm ở nha môn.

Không ngờ tới hai người lại gặp nhau.

Tô lão đầu bán vài mặc quan phục khổng tước.

Tô phú thương bán thuốc mặc quan phục tiên hạc.

Hà ngự sử mặc quan phục nhìn Giang tư mã mặc quan phục, hai người mặt cười đối diện nhau: "Vinh hạnh vinh hạnh."

Tịnh phòng của nha môn Kinh Châu đặc biệt sạch sẽ.

Có bóng dáng của khách điếm nhà Tư Mã.

Thư đồng Tễ Tử bữa sáng ăn quá nhiều, chạy đến tịnh phòng của nha môn ba chuyến.

Bước chân mềm nhũn đi ra.

Trong lòng tự trách chính mình, về sau dù thế nào cũng ăn nhiều như vậy nữa.

Bữa sáng cảm thấy món gì đều ngon, đều ăn không đủ, tiếc là bụng chỉ có chút đó, không chứa được.

Có chút bội phục lão gia nhà mình, bữa sáng ngon như vậy, lão gia cũng chỉ ăn vừa đủ, không ăn nhiều.

Quả nhiên chính mình chỉ là thư đồng, lão gia là lão gia.

Mà giờ khắc này lão gia Hà ngự sử nhìn Giang tư mã trước mặt.

Bốn mắt đối diện, cảm xúc xấu hổ có, nhưng không nhiều.

Hà ngự sử có một loại cảm giác gặp đối thủ xứng tầm.

Giang tư mã này đúng thật là mở miệng liền buông lời nói dối, còn nói mình là người bán thuốc, nói đến dược liệu cũng là rõ ràng mạch lạc.

Chẳng qua nghĩ lại, hắn từng làm nhân viên thời vụ ở Bị Dược Ti, hình như cũng không có gì lạ, nghe nói y thuật của hắn cũng không tệ.

Cũng xem như là người toàn tài.

Nhìn thái độ của hắn với thê nữ, đúng như lời đồn nói, yêu thê thương nữ như mạng.

Chất tử Hà Thần mấy năm trước đi ngao du, từng viết cho ông ấy một bức thư, nói đến người này.

Lúc đó trong thư Thần nhi đã nhắc đến người này, kinh tài tuyệt diễm, cảm thấy lời người đáng sợ, rất đồng cảm.

Lúc đó Hà ngự sử đọc thư liền cảm thấy, Thần nhi vẫn còn quá trẻ, chỉ bởi vì ngoại hình người ta đẹp, bị người mê hoặc, cảm thấy đối phương là người tốt, đồng tình với đối phương.

Thoắt cái đã trôi qua mấy năm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Thần nhi hiện nay trở thành Thám hoa.

Còn Giang tiên sinh mà hắn đồng cảm, trở thành Tư mã Kinh Châu, quyền thế trên hắn.

Thế gian này, có lẽ đại đa số thời gian là công bằng.

Nếu thật sự là nhân tài, thời gian cũng không thể vùi lấp, những cát đá bụi bặm kia, chỉ mài giũa hắn trở nên chói sáng lấp lánh hơn.

Đi ngồi nằm trong nha môn này, nơi nơi đều lộ phong cách giản dị của khách điếm.

Không xa hoa, nhưng rất thực dụng, rất tiện lợi.

Đến trưa, còn có bữa ăn giản đơn khi làm việc, cũng có nơi nghỉ trưa.

Không cần đi lại vất vả, thời gian tan ca cũng có thể về sớm hơn một chút.

Mọi người đều có việc làm, rất bận rộn, nhưng không hỗn loạn.

Từ chi tiết có thể thấy, Giang tư mã chiếm vị trí chủ đạo ở Kinh Châu.

Lúc này lại nghĩ đến những tấu chương tố cáo hắn kia, đột nhiên có chút hiểu rõ, tại sao lại không có trình độ như vậy.

Nói không chừng những tấu chương tố cáo Giang tư mã kia, là Giang tư mã ngầm cho phép người khác trình lên.

Một quan viên là phản tặc được chiêu an nếu như thành tích quá tốt, bách tính ca hát vui mừng thái bình, tất cả là công lao của hắn, sẽ càng khiến người ta hoảng loạn.

Nhưng vào Kinh Châu, thật sự có một loại cảm giác thịnh thế, mức độ hào hoa náo nhiệt không thấp hơn Kinh Thành, người đến người đi, mặt cười chào nhau, trẻ thơ chơi đùa, ấu đồng đọc sách, đến cả người mù mắt tàn tật cũng có thể cưới thê tử, cũng dám mong con cháu của mình có thể đi học.

Đây là một toà thành tràn đầy hy vọng.

Mà nam tử trước mắt này, chính là người gieo hạt giống hy vọng.

Hà ngự sử đến tìm sai sót, ở bên ngoài quan sát kỹ một vòng lớn, lại đến nha môn cũng lật xem một đống lớn hồ sơ.

Khác với ấn tượng tham lam xa hoa.

Trong nha môn, chính vụ rõ ràng, quyền trách rõ ràng, chi tiêu cũng cực kỳ rõ ràng, mỗi một khoản chi tiêu đều ghi rõ, mỗi một khoản thu nhập cũng có ghi rõ, thậm chí tịch thu ở đâu, hối lộ cái gì, gì gì cũng gi chép rõ ràng.

Chi tiêu dùng để xây dựng ở đâu, từng chuyện từng việc một.

Không có từ ngữ hoa mỹ, nhìn vào phong cách rất phản tặc.

Trong ấn tượng của người đời phản tặc luôn là không hiểu văn mực.

Nhưng Hà ngự sử khi nói chuyện với Giang tư mã phát hiện thực ra hắn là người đọc sách, là một người xuất thân đọc sách thuần tuý,hắn rất có tài văn chương.

Nhưng làm việc lại cực kỳ trực tiếp.

Trên đường thực ra ông ấy đã nghiên cứu qua người này.

Quan điểm của Hà ngự sử khác với người khác, ông ấy cũng không gật bừa với nội dung của những tấu chương đó, ông ấy không cho rằng Giang tư mã là người tham lam vơ vét của cải.

Sáng nay gặp mặt ở khách điếm, mặc dù dung mạo của cả nhà Giang tư mã xuất chúng, ăn mặc lại bình thường, cũng không xa hoa, trên người thê nhi cũng không có trang sức quý giá gì, xem cử chỉ là biết hàng ngày chính là như vậy, không phải cố ý cải trang.

Quan sát những gì Giang tư mã đã trải qua trong quá khứ.

Hà ngự sử từ đầu đến cuối cho rằng hắn là một người xấu xa tàn ác chân chính, không có quan niệm trung hiếu.

Đây cũng là lý do Hà ngự sử tự mình đến Kinh Châu.

Bước chân vào Kinh Châu, ông ấy lại nhìn thấy một điểm khác.

Ông ấy thấy tên lưu manh du đãng Ngô Tam ở cổng thành, ông ta nói chuyện ngạo mạn, làm việc cũng thô lỗ, là người nhenh nhẹn, ở Kinh Thành chính là kiểu lang thang đầu đường xó chợ điển hình, thậm chí phạm tội phạm pháp, không ngừng phạm tội nhỏ, vào một ngày nào đó cuối cùng phạm tội lớn, hoặc là chạy trốn thiên nhai, hoặc ngồi tù mọt gông.

Nhưng Ngô Lão Tam ở chỗ này, tự hào nói ông ta là người của nha môn, ông ta có lương bổng, ông ta không cần tiền thưởng, ông ta dựng thẳng tấm lưng vốn đã quen luồn cúi, nhìn thẳng người khác, không né tránh ánh mắt của người khác.

Ông ấy thấy tiểu cô nương nửa quỳ đăng ký thân phận cho ông ấy ở khách điếm, tiểu cô nương trông rất xinh đẹp, nghe thư đồng Tễ Tử hỏi thăm, ở khách điếm đó gọi là quầy tiếp tân, cũng là tiểu nhị chào đón người.

Tễ Tử hỏi thăm được cô nương đó họ Lại, bị bắt cóc bán đến Thượng Khâu Viện, sau khi Giang tư mã tiêu diệt Thượng Khâu Viện, nàng ấy đến lão ấu đường, bây giờ ra ngoài làm việc.

Nàng ấy có chút sắc đẹp, không có cha nương thân nhân, còn biết chữ, ở bên ngoài này, nàng ấy sẽ bị bán đến chốn phong hoa, bởi vì biết chữ nói không chừng còn có thể trèo đến vị trí tiểu hoa khôi, văn nhân mặc khách thích nữ tử biết đọc sách, lại bị bán đến đại gia tộc làm tỳ nữ, sau đó trở thành thiếp của một lão gia nào đó, đấu đá phí hoài; trong hậu viện, hoặc xuất sắc, hoặc c.h.ế.t đi.

Mà ở Kinh Châu, Lại cô nương vậy mà trở thành người độc lập, nàng ấy có thể làm việc, có thể lập môn hộ, có thể lựa chọn gả đi, nàng ấy nửa quỳ đăng ký thân phận cho người ta, thân thể quỳ xuống, nhưng linh hồn lại đang đứng.

Khách nhân vào ra, nàng ấy sẽ cười nhẹ chào hỏi, bình đẳng không nịnh hót.

Càng đừng nói đến người mù tàn tật, vậy mà có việc làm.

Nghe nói xoa bóp cực kỳ vất vả, tiền chia cũng không cao lắm, nhưng hắn rất thỏa mãn, nỗ lực lao luyện kỹ nghệ, nghĩ kỹ nghệ càng xuất sắc, sau này có thể mở một cửa tiệm xoa bóp riêng ở góc phố, bây giờ hắn cảm thấy kỹ nghệ xoa bóp của mình vẫn chưa đủ xuất sắc, vẫn không dám gánh chịu rủi ro thuê cửa tiệm, nhưng có bằng hữu đã làm như vậy.

Người mù nói bằng hữu kia của hắn cũng là người mù.

Nếu ở nơi khác, mù mắt trời sinh, nếu là đại gia tộc, nuôi, nhưng ngày qua ngày khác nhau, rất ít có thể lớn lên, bởi vì tâm lý sẽ xuất hiện vấn đề, sẽ có bệnh khác, c.h.ế.t yểu. Lớn lên mù mắt, tâm lý cũng sẽ có vấn đề, rất khó bước ra.