Kiếp Trước Bi Thảm Kiếp Này Cầu Bình An

Chương 209



Trời sáng.

Mới đi ra khỏi hầm ngầm.

Bên ngoài trời xanh may trắng, gió ấm thổi nhẹ.

Lá cây rất xanh, có giọt sương.

Ánh nắng rất rực rỡ, ấm áp.

Trong viện có hoa, cánh hoa đầy đặn, trắng như tuyết.

Không khí trong lành.

Giang Trường Thiên bước ra, như thể bước vào một thế giới mới.

Mà dưới đất chôn vùi một thế giới khác.

Thân thể của Giang Trường Thiên hơi lảo đảo.

Hà ngự sử cũng có hơi mệt mỏi, cố chống đỡ thân thể.

Hai người đi ăn sáng.

Giang Trường Thiên thấy cả nhà đều có mặt, hắn đặt m.ô.n.g ngồi xuống, mỉm cười nhìn mọi người.

Nhất là khi nhìn con rể Mạnh Thiếu Hà, dáng vẻ rất là hòa nhã.

Mạnh Thiếu Hà cảm thấy cả người không thoải mái, lông tơ sau lưng đều dựng đứng lên, không biết tại vì sao.

Giang Du vẻ mặt khó hiểu nhìn cha: "Cha, cha nhìn chằm chằm Mạnh đại ca làm gì?"

Giang Trường Thiên cười nói: "Chỉ là nhìn Tiểu Mạnh, cảm thấy thân thiết."

Mạnh Thiếu Hà cảm giác xương sống sau lưng đều lồi ra rồi.

Giang Du vui vẻ nói: "Đúng vậy, một con rể là nửa nhi tử, chúng ta đều sống chung một chỗ lâu như vậy, chắc chắn thân thiết, cha ăn cái này, quẩy rất thơm."

Giang Du gắp một cái bánh cho cha.

TBC

Lại khách khí gắp một cái cho khách nhân là Hà bá bá.

Sau đó tự mình ăn, kết quả ăn được một nửa, nàng ấy đột nhiên che miệng, nôn một tiếng.

Mọi người đều hoảng sợ.

Dạ dày kia của Du Tỷ Nhi, ăn cái gì cũng không bị đau bụng.

Giang Trường Thiên bước đến nắm cổ tay Du Tỷ Nhi, bắt mạch cho nàng ấy một lúc.

Hắn đột nhiên quát Mạnh Thiếu Hà: "Ngươi chăm sóc Du Nhi như thế nào, nàng đã mang thai hai tháng rồi, ngươi cũng không phát hiện ra, ngươi cả ngày làm gì? Thứ khốn nạn!"

Mạnh Thiếu Hà bị quát đến choáng váng, nhưng khi nghe mang thai hai tháng, tay hắn vui sướng đến mức run bần bật.

Cũng không để tâm nhạc phụ giống như thần tiên vô duyên cô cớ nổi giận, ngược lại kích động không thôi, cuối cùng hắn, sắp làm cha rồi.

Mạnh Thiếu Hà cẩn thận từng li từng tí dựa sát vào Giang Du.

Cả nhà đều bận rộn lên, nhìn Giang Du như nhìn động vật quý hiếm gì đó.

Chén đĩa phát ra tiếng kêu giòn tan.

Bận rộn vội vã.

Hai mắt Giang Trường Thiên đỏ hoe, ẩn chứa nước mắt, hắn dùng tay áo chà mạnh vào khóe mắt.

Nước mắt lại như nước trong xanh vỡ đê, cuồn cuộn lăn xuống.

Mạnh Thiếu Hà không nghĩ tới nhạc phụ lại kích động như vậy, biết Du Tỷ Nhi mang thai, vậy mà kích động đến mức bật khóc.

Sau này hắn nhất định phải đối xử với nhạc phụ tốt hơn một chút.

Du Tỷ Nhi cũng bị dọa một phen, cha thật đúng là, này là lo lắng nàng ấy không thể mang thai đến mức nào, biết nàng ấy có thai thậm chí còn khóc.

Giang Miên Miên nhìn nước mắt cha rơi tí tách, vội vàng ôm cánh tay cha an ủi: "Cha không có việc gì, a tỷ nhất định có thể sinh oa nhi an toàn, sinh rất nhiều, đến lúc đó cha có thể dạy tôn tử tôn nữ của cha đọc sách, không cần suốt ngày túm lấy con không buông nữa."

Giang Phong cũng ngạc nhiên trước sự kích động của cha, không biết có phải có chuyện gì hay không.

Tần Lạc Hà dựa gần tướng công, an ủi: "Thiên ca, không sao, không sợ, chúng ta sẽ chăm sóc tốt cho Du Tỷ Nhi."

Hà ngự sử cô độc ngồi một mình ở một bên, có chút thừa.

Bánh quẩy rất ngon.

Bên trong có hành xanh thêm bột mì, chiên trong chảo dầu, ngoài giòn trong mềm, thơm.

Sống rất tốt, phải sống lâu một chút, có thể nhìn hài tử của hài tử ra đời, phải sống qua ngày, sống đến mức gà bay chó sủa, phải sống động.

Ta lẽ ra có thể g.i.ế.c nàng ta.

Nhưng ta không giết.

Bởi vì ta muốn nàng ta sống không bằng chết.



Hôm nay Giang Trường Thiên xin nghỉ, không đi làm.

Mọi người đều hiểu, Giang tư mã yêu con như mạng, sinh nhật của mỗi một hài tử đều phải tổ chức lớn, bây giờ khuê nữ mang thai, kích động đến không muốn đi làm, mọi người đều biểu hiện có thể hiểu, có người còn đang nghĩ, đến khi đầy tháng nên tặng quà gì rồi.

Hà ngự sử cũng thức cả một đêm.

Nhưng không thể dùng lý do nhi tức phụ nhà người ta mang thai, ông ấy vui quá nên xin nghỉ, không đến nha môn.

Ông ấy vẫn đến phủ nha.

Sắc mặt rất tệ.

Dù có ăn tiên đan đi chăng nữa, thức đêm cũng sẽ không tốt cho da, cũng sẽ có quầng thâm mắt, thần tiên cũng phải đi ngủ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Sắc mặt Hà ngự sử rất tệ, cảm giác còn rất doạ người.

Trước đó không phải còn vui vẻ hoà hợp với Giang tư mã sao, chẳng lẽ Giang tư mã đắc tội Hà ngự sử rồi?

Hà ngự sử hiểu rõ, tâm trạng không tốt, sẽ dễ dàng đưa ra phán đoán không tốt, lúc này nói ít, quyết định ít, nhìn là được.

Cho nên trầm lặng ít nói.

Làm cho quan trường phủ thành Kinh Châu cũng yên tĩnh vài phần.

Giang Trường Thiên ngủ nửa buổi sáng.

Thức dậy đã đến trưa.

Mở mắt nhìn thấy màn giường quen thuộc, màu đay sạch sẽ thanh mát, có hai cái gối đầu, một chiếc chăn mỏng, bên ngoài hẳn là giữa trưa, có ánh sáng sáng lọt qua khe rèm chiếu vào, từng tia từng tia một.

Trên cửa sổ cửa ra vào lọt sáng trong nhà còn treo rèm màu đen, như vậy dù là ban ngày muốn ngủ, kéo rèm vào, sẽ có cảm giác như ban đêm, có thể ngủ yên.

Đây là phương pháp mà trẻ ranh Giang Miên Miên nghĩ ra.

Hắn rất ít khi ngủ vào ban ngày.

Ngủ đủ rồi, đầu óc ngược lại có chút chậm chạp, nằm lười trên giường một lúc.

Tần Lạc Hà đi vào.

Tần Lạc Hà nhìn thấy cảm xúc của tướng công không đúng.

Thật ra mấy năm nay tướng công đã tốt hơn nhiều.

Trước đây, nàng ấy cảm thấy chính mình như chăm sóc tướng công như chăm sóc đệ đệ.

Tướng công ở bên ngoài rất oai vệ, trong nhà, tướng công thật ra lại rất yếu đuối.

Nàng ấy vĩnh viễn không quên được, nàng ấy vớt hắn từ nước lên, vẻ mặt hắn không muốn sống nữa, một người tuyệt vọng đến nhường nào, mới muốn chết.

Sống mặc dù khổ, nhưng vẫn tốt hơn chết.

Chết rồi cái gì cũng không có, sống thì có hy vọng.

Nàng ấy không kéo tướng công dậy, mà nằm xuống bên người hắn.

Bên trên không còn trưởng bối nào nữa, về điểm này cũng tương đối tự do.

Tần Lạc Hà thay đổi rất nhiều, nhưng có một điểm không thay đổi, mặc dù xã giao ở bên ngoài nàng ấy trở thành Giang phu nhân, trong nhà nàng ấy vẫn như trước kia.

Ân cô nói, rất nhiều phu nhân khi địa vị tăng lên, sẽ dựa theo yêu cầu của người đời đối với phu nhân, thanh lịch đoan trang, giữ mãi không đổi, mà quên đi gốc rễ, làm phu nhân là cho người ngoài xem, sống qua ngày là cuộc sống của chính mình, cho nên sống vẫn phải buông thả một chút.

Tần Lạc Hà nằm xuống, nằm song song bên tướng công.

Giang Trường Thiên duỗi tay nhẹ nhàng đặt lên cổ của Tần Lạc Hà, mỗi ngày Tần Lạc Hà có rất nhiều việc, nhưng vẫn kiên trì luyện võ tập luyện, xương cốt lớn, nhưng vô cùng đối xứng.

Tần Lạc Hà chỉ cảm thấy bàn tay tướng công mơn trớn cổ mình, có hơi ngứa ngáy, hỏi: "Làm sao vậy?"

Giang Trường Thiên có chút ủ rũ nói: "Hình như chưa mua đồ trang sức nào cho nàng đeo."

"Tiền trong nhà đều do ta quản, chàng còn tiền riêng để mua đồ trang sức cho ta sao, tịch thu."

"Mua đồ trang sức hẳn là có thể mua chịu, lấy thân phận Giang tư mã, đến lúc đó nàng lại đi trả tiền." Giang Trường Thiên nói, nói xong bật cười.

Hắn ôm thê tử, cảm nhận hơi ấm của cơ thể nàng ấy, tràn đầy cảm giác thỏa mãn.

Mặc dù trong cơ thể vẫn còn sót lại loại cảm giác bi thương, uể oải, bất lực kia, nhưng giờ khắc này lại thực sự sống lại.

Có người quản hắn, có người quản tiền của hắn, quản cuộc sống của hắn, sinh nhi dưỡng nữ cho hắn, thật tốt.

Hai người quấn quýt một lúc, vẫn là ngồi dậy.

Tần Lạc Hà giúp tướng công mặc y phục.

Giang Trường Thiên cũng giúp Tần Lạc Hà chỉnh sửa áo bào.

Cử án tề mi, đại khái là như vậy.

Trong phương diện ăn mặc trang điểm, thực ra Tần Lạc Hà không có thiên phú, quần áo nàng ấy chọn cho tướng công cũng không nổi bật, chính là giá trị nhan sắc của Giang Trường Thiên quả thật quá xuất sắc, mặc cái gì cũng đẹp.

Nhưng Giang Trường Thiên lại rất có thẩm mỹ ở phương diện này, như bẩm sinh đã có.

Hắn sẽ giúp Tần Lạc Hà chọn chất vải chọn y phục.

Nhà quan lại khác thì để ông chủ phường vải giao hàng đến nhà để chọn, hắn không, hắn thích dẫn Hà muội đến nơi chọn.

Miên Miên cũng thích đi.

Miên Miên nói đây chính là đi dạo phố.

Có người nói Giang tư mã thích ra vẻ, thế nhưng người trong hậu trạch thật ra đều rất ghen tị với Giang phu nhân.

Tướng công của các nàng thậm chí còn không muốn cùng ra vẻ.

Vậy nên ăn cơm xong, Giang Trường Thiên quyết định dẫn thê tử ra ngoài dạo một vòng.

Giống như trước đây hai người cùng đến khách điếm ở.

Giang Trường Thiên rất biết cách sống.

Nghe xong giấc mơ hoang đường của Giang Uyển, hắn chỉ cảm thấy càng nên sống tốt với người nha, trân trọng từng khoảnh khắc.

Đánh sống đánh chết, leo lên cao, chính là vì để có thể sống vui vẻ thoải mái.

Cho nên ngày thường nhất định phải vui vẻ thoải mái, chứ không phải đợi leo lên đỉnh rồi mới vui.

Bởi vì không phải ngày nghỉ tắm gội, hai người hơi cải trang một chút.

Dung mạo của Giang Trường Thiên điệu thấp một chút, Tần Lạc Hà mặc áo bào của nam tử, rất có cảm giác của hiệp khách ngao du giang hồ, Giang Trường Thiên giống như thư sinh bằng hữu tốt của hiệp khách.

Hai người cùng đến tửu lầu nghe người kể chuyện trước.

Gọi một ấm trà, ngồi trong đại sảnh ồn ào huyên náo, nghe người kể chuyện, vỗ nhẹ gỗ đàn hương.