Kiếp Trước Bi Thảm Kiếp Này Cầu Bình An

Chương 211



Sở Hi nhìn Giang lão phu nhân hung thần ác sát, còn có Giang Đại mặc áo tăng bào, bỗng nhiên cảm thấy mình đem hai người này về, không biết mẫu phi có vui đến mức bật khóc hay không.

Mẫu phi luôn nói đại ca nàng ta văn thao võ lược, trong lòng có mực. Nói Giang lão phu nhân là người từ ái nhất, mỗi ngày ăn chay niệm Phật. Nói chất nữ Giang Uyển nổi danh có tài. Dù sao cũng ca ngợi người nương gia mình lên tận trời xanh.

Mẫu thân bọn họ đến danh phận đều không có, tự nhiên không có người nương gia gì.

Giang lão phu nhân đến tìm Uyển Nhi, nhưng lại ngoài ý muốn gặp được quý nhân.

Nhi tử của Thất hoàng tử, Giang lão phu nhân vẫn rất muốn kết giao quan hệ tốt.

Nhất thời lại là dáng vẻ ở chung hòa thuận hiếm có.

Giang Hoài Sinh bộ dáng tâm lặng như nước.

Sảnh tiếp khách của Giang gia khá lớn.

Liễu Đồng lo lắng Thanh Thanh cô nương, cuối cùng vẫn không nhịn được hỏi: "Tư mã đại nhân, dám hỏi Thanh Thanh cô nương ở đâu?"

"Đừng vội, ta đã sai người đi mời rồi." Giang Trường Thiên nói.

Giang lão phu nhân hỏi: "Uyển nhi đâu?"

Giang Trường Thiên nói: "Đều nói là đừng vội, ta sai người đi mời rồi."

Giang Hoài Sinh ngẩng đầu nhìn đệ đệ một cái.

Giang lão phu nhân kiềm nén cơn giận, quả nhiên là bị súc sinh này bắt đi.

Giang Trường Thiên mời mọi người ngồi xuống.

Tần Lạc Hà quay về thay y phục.

Hạ nhân dâng nước trà lên.

Liễu Đồng sốt ruột nhất.

Sở Hi có hơi nghi hoặc.

Giang lão phu nhân ngượng nghịu.

Giang Hoài Sinh có chút bứt rứt.

Mặc dù hắn ta vẫn luôn thầm niệm kinh Phật, nhưng trong phủ đệ ày, ngồi cũng có chút ngồi nằm bất an.

Hắn ta ngàn vạn lần không nghĩ tới, đệ đệ năm đó mặc áo bào cũ rách, gầy như có thể bay đi, bây giờ quan khí đầy người, ngồi nghiêm chỉnh, dáng vẻ rất là dọa người.

Biểu cảm của mọi người khác nhau, thực ra Giang lão phu nhân vẫn muốn nói chuyện tử tế với Sở Hi, hỏi xem Ngọc Loan bây giờ như thế nào.

Nhưng bà ta cũng lo lắng Uyển nhi, gặp Uyển nhi trước đã rồi nói.

Giang lão phu nhân nhìn Sở Hi, cũng coi như là tuấn tú lịch sự, lại có quan hệ biểu huynh muội, còn nhiều thêm một chút tâm tư khác.

Về phần vị công tử kia, nhìn hấp ta hấp tấp, tìm Thanh Thanh cô nương gì đó, rất không đứng đắn, Giang lão phu nhân thấy liền không thích.

Vẻ mặt mọi người khác nhau, không có tâm tư uống trà.

May là, trà dâng lên cũng chỉ là trà xanh bình thường.

Mọi người đợi một lúc.

Liền có một cô nương vẻ mặt hốc hác được dẫn ra.

Mặc dù hốc hác, nhưng không che lấp vẻ đẹp, ngược lại có một vẻ đẹp yếu đuối chấn động lòng người.

Nàng ta được dẫn lên, có chút mơ mơ màng màng, cảm giác đầu óc không được tỉnh táo.

Nàng ta có hơi không thích ứng với ánh sáng bên ngoài, cũng không biết chính mình được dẫn đến chỗ nào.

Nàng ta mới được dẫn ra ngoài.

Liễu Đồng đã kích động không thể tự kiềm chế được mà bước đến, thiếu niên rung động đầu đời, mất mà tìm được, càng thêm quý trọng, tình cảm đó nồng nhiệt mà chân thành, hắn ta bước nhanh đến, ôm lấy Giang Uyển vào lòng, miệng hô: "Thanh Thanh, Thanh Thanh sao nàng có thể bỏ ta mà đi, sao nàng có thể nhẫn tâm vứt bỏ ta, không có nàng, ta ở cùng ai cũng không có ý nghĩa gì."

Giang Uyển rơi vào một vòng tay ấm áp, dần dần tỉnh táo, nghĩ đến những chuyện kinh khủng mà mình gặp phải, không nhịn được mà khóc thút thít.

Lại ngẩng đầu lên, nàng ta xuyên qua vai Liễu công tử nhìn thấy Sở Hi mặc áo bào màu xanh sẫm đang ngồi đối diện.

Hắn ta cau mày nhìn nàng ta.

Nước mắt của Giang Uyển kinh ngạc treo trên má, sau đó rơi xuống đất, tan ra.

*

"Ọe!"

Giang Du nôn.

Nàng ấy không nghĩ tới có một ngày, chính mình thế mà ăn thức ăn lại nôn.

Quả thật là không nghĩ tới.

Nàng ấy cũng có thời khắc này.

Nàng ấy ăn cái gì cũng muốn nôn, ngửi mùi gì cũng sẽ muốn nôn.

Nôn đến mức mặt mũi trắng bệch.

Nàng ấy vốn dĩ sinh long hoạt hổ, sức sống dồi dào cũng có một loại cảm giác yếu ớt.

Thật sự làm Mạnh Thiếu Hà sợ hết hồn.

Một ngày viết ba bức thư gửi đến Kinh Thành.

Suy nghĩ một chút, lại vội vàng viết hai bức thư cho tổ phụ đang đóng quân ở biên cương.

Mấy năm nay, quan hệ của Mạnh Thiếu Hà với trong nhà không có xa cách, ngược lại càng gần hơn.

Xa thơm gần thối.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Bây giờ hắn đã là nhi tử yêu quý của ta trong miệng thân nương.

Khi ở trước mặt thì hắn vẫn là thằng nhãi.

Quan hệ với tổ phụ cũng càng gần hơn.

Chủ yếu là gửi thức ăn đến, còn có y phục giữ ấm, thiết thực thực dụng, còn cứu mạng.

Bây giờ trên triều đình, Thánh thượng đắm chìm trong hưởng thụ, lại sợ quyền binh của Mạnh tướng quân quá mạnh, rõ ràng biết có người cắt xén quân lương, cũng nhắm một mắt mở một mắt, không quan tâm, dù sao đến cuối cùng, không quan tâm, cũng có thể đánh trận, còn đánh thắng, cho nhiều quân lương như vậy, còn không biết nuôi no ai.

Các tướng sĩ ở ngoài, đánh trận mặc áo mặc không đủ ấm, còn chưa đánh, đã c.h.ế.t cóng, c.h.ế.t đói trước.

Mạnh lão tướng quân viết thư cho Thánh thượng khóc lóc cầu cứu, đều không có kết quả.

Nếu là tướng quân không có lương tâm, dứt khoát dẫn người phản rồi.

Nhưng tấm lòng trách nhiệm của Mạnh lão tướng quân vẫn rất mạnh, tuân thủ chức vụ, đóng quân bảo vệ đất nước.

Lương tâm ông ấy không qua được.

Ông ấy là một lão tướng quân, hoá duyên ở khắp nơi.

Cuối cùng nơi xin được giúp đỡ nhiều nhất lại là từ chỗ một người có xuất thân phản tặc.

Các tiểu tử ở biên cương có thể chưa từng được ăn lương thực của Kinh Thành, nhưng đã ăn mì của Giang gia, thịt khô của Giang gia, bánh của Giang gia.

Tất nhiên Giang gia cũng không phải chỉ làm từ thiện đơn thuần, mà là mở một con đường kinh doanh, chính là lợi nhuận mỏng, không sợ đạo tặc, bây giờ thực ra không chỉ có Giang gia, chỉ cần có lợi, mỏng cũng là lợi, có thể thông hành, bách chúng có thể kinh doanh đến mỗi một ngóc ngách trên thế giới.

Mạnh tướng quân không phải người làm kinh doanh, ngược lại có chút xấu hổ, cảm thấy tôn tử của mình ở nhà người ta, chiếm được lợi lớn.

Mạnh Thiếu Hà cẩn thận chăm sóc Tiểu Du Nhi, thấy nàng ấy cau mày lòng cũng lo lắng đến thịt run.

Hằng ngày Tiểu Du Nhi chưa từng kêu đau bệnh gì, ngoại trừ mấy năm trước lần đầu tiên đến kỳ quỳ thuỷ, lộ vẻ yếu đuối một chút, hằng ngày ở cùng hắn, hai người leo núi lội sông hái nấm, tinh thần không thôi.

Bây giờ có hơi ốm yếu, Mạnh Thiếu Hà đến cả đi làm cũng không tập trung đi làm, hắn vốn cũng chỉ giữ chức vụ hư danh, cũng chỉ trợ giúp nhạc phụ, nhạc phụ còn bời vì nữ nhi mang thai mà trốn việc, hắn càng có lý do hơn.

Hắn đi vòng vòng trong phòng hỏi: "Tiểu Du Nhi, vậy nàng muốn ăn cái gì, ta đi nấu cho nàng?"

Giang Du thấy buồn cười, nàng ấy chưa bao giờ thấy Mạnh đại ca xuống bếp.

Chẳng qua cô bà nói có quyền không dùng, quá hạn là lãng phí, giữa phu thê, thỉnh thoảng nữ tử cũng có thể hơi làm ra vẻ một chút, đừng quá hiền huệ, hiền huệ giả cho người ngoài xem là được, đối đãi với tướng không cần phải giả vờ, đây là tình thú khi phu thê ở chung.

Nàng ấy nói: "Vậy ta muốn ăn mì, mì chàng nhào."

"Được, ta đi nhào cho nàng." Mạnh Thiếu Hà hăng hái đứng dậy.

Ngay sau đó lại lo lắng nàng ấy một mình.

Hắn chán ghét nhìn nha hoàn một cái, cảm thấy nha hoàn tay chân vụng về, căn bản không chăm sóc tốt cho Tiểu Du Nhi.

"Nàng dạy ta, nàng nhìn ta nhào." Vẫn phải đặt Tiểu Du Nhi ở trước mắt mới yên tâm, Mạnh Thiếu Hà nói.

"Được."

Đôi phu thê nhỏ lon ton bước đi về phía nhà bếp.

"Chậm một chút."

"Đừng chạy."

"Lại khó chịu rồi sao?"

"Nghỉ một chút, nghỉ một chút."

"Không phải khó chịu, là đột nhiên muốn ăn dưa chua?"

TBC

"Vậy ta nấu mì dưa chua."



Tiền sảnh.

Giang Trường Thiên nói: "Từ khi nhận được tin tức của Hoàng huyện lệnh, nói Giang lão phu nhân kiện cáo ta bắt cóc tôn nữ của bà ta đi, thật sự làm ta sợ hết hồn, vừa đúng lúc Hà ngự sử ở đây, ta không thể chịu oan uổng này, cho nên ngay trong đêm phái người tìm khắp Kinh Châu một lần, cuối cùng cũng tìm được Giang Uyển."

Giang Uyển nhìn một phòng đầy người, kinh ngạc đẩy Liễu công tử ra.

Nhưng bởi vì thân thể yếu ớt, không đẩy được, nhìn như là vùng vẫy một chút, lại ngã vào lòng Liễu công tử.

Dưới ánh mắt của mọi người.

Giang lão phu nhân tức đến mức tay run run.

Giang Uyển cúi đầu, giấc mơ là chỗ dựa lớn nhất của nàng ta, nàng ta thâm chí không nói cho cả cha tổ mẫu và thân nương nghe.

Bây giờ thứ trong giấc mơ của nàng ta, nàng ta biết, Giang Trường Thiên biết, Hà ngự sử biết, này cùng với cả thiên hạ đều biết có gì khác nhau?

Giang Uyển nhìn Sở Hi ở đối diện, ánh mắt của hắn ta ôn hòa, áo bào sạch sẽ.

Hắn ta giống như trong mơ, đối xử với người nồng nhiệt, thực ra chính là người lòng dạ lạnh lùng, giống hệt như phụ vương hắn ta.

Giang lão phu nhân không ngừng run rẩy, bà ta không tin, cô nương được bà ta dạy dỗ tận tâm sẽ làm ra chuyện chạy theo tình yêu.

Nhưng Giang Uyển có nỗi khổ không thể nói, nàng ta không dám nói về giấc mơ của mình.

Nàng ta có nỗi khổ trong lòng.

Nàng ta không muốn c.h.ế.t ở huyện Minh.

Hiện tại Sở Hi gần ngay trước mắt, giống như hy vọng của nàng ta, tương lai của nàng ta đang ngay trước mắt.

Nhưng nàng ta biết, trong mắt Sở Hi không chứa được một hạt cát, có thù tất báo, kiếp trước nàng ta tuy là vị hôn thê của Mạnh Thiếu Hà, nhưng nàng ta và Mạnh Thiếu Hà trong sạch, chưa từng làm chuyện gì vượt qua, nhưng như vậy, vào phủ Thái tử, hắn tavẫn thỉnh thoảng ghét bỏ nàng ta.

Trước mắt, nàng ta ở trước mặt hắn ta, ôm ôm ấp ấp người khác, lại trực tiếp lật lọng, không chỉ sẽ làm hắn ta thấy phản cảm, còn cho thấy nhân phẩm của mình có vấn đề.

Kiếp này hắn ta còn có thể trở thành Thái tử không? Quá nhiều chuyện đều thay đổi rồi.

Ước vọng nói ra miệng, đôi khi sẽ không linh nghiệm nữa.