Buổi tối Hà ngự sử và Mạnh Thiếu Hà quả nhiên đến.
Mạnh Thiếu Hà mặc áo bào đen, ống tay áo và đầu tóc còn dính bột mì màu trắng, nhìn có hơi buồn cười.
Gặp Sở Hi và Liễu Đồng, hắn nhiệt tình chào hỏi.
"Hoan nghênh Sở thế tử, Liễu công tử đến thăm hàn xá, thê tử mang thai, cho nên vừa rồi đang chăm sóc nàng ấy, nấu đồ ăn cho nàng ấy, không cẩn thận dính vào y phục, mì tối nay là ta nhào, lát nữa các ngươi nếm thử."
Sở Hi đều đã quên mất Mạnh Thiếu Hà, khuôn mặt vuông nhỏ trong ký ức là, không ngờ tới, gặp lại thế mà thành khuôn mặt tròn.
Liễu Đồng có chút căng thẳng, vội vàng đáp: "Mạnh đại ca thật lợi hại, còn biết nhào mì."
Sở Hi chắp tay: "Mạnh huynh, chúc mừng, tối nay có phúc ăn, được hưởng hồng phúc của tẩu tử."
Hà ngự sử cũng tna làm, dáng vẻ trông rất mệt mỏi, có chút hung dữ.
Nhưng nói chuyện lại thân mật ngoài ý muốn, đặc biệt là đối với Sở thế tử, dáng vẻ vô cùng nhiệt tình, Liễu Đồng nhìn vào cũng có chút ghen tỵ, quả nhiên địa vị khác nhau, đãi ngộ khác nhau.
Sở Hi cũng thấy bồn chồn, Hà ngự sử này không phải nổi tiếng là khó tiếp xúc sao? Tại sao lại đối xử thân thiết với mình như vậy?
Còn bên nữ quyến.
Giang Uyển đến Giang phủ, lần đầu tiên gặp nữ quyến Giang gia.
Tần thị ung dung hào phóng, Giang Du nghe nói mang thai rồi, khuôn mặt còn xinh đẹp hơn hoa, dáng vẻ tràn ngập hạnh phúc, dung mạo của Giang Miên Miên xuất sắc, có thể tưởng tượng, đợi nàng lớn lên, dung mạo sẽ còn xinh đẹp hơn nàng ta.
Giang Uyển nhìn thấy dáng vẻ của Giang Miên Miên, liền nghĩ đến nước mắt của Phật, rất không thoải mái.
Giang lão phu nhân lại càng không thoải mái.
Nhìn nữ nhân thôn quê năm xưa, bây giờ sống còn tôn quý hơn bà ta, có nha hoàn bà tử hầu hạ.
Không chút nhiệt tình với bọn họ, luôn luôn khoe khoang.
Tuy rằng bà ta rất đói, nhưng bị khoe khoang tức đến no luôn rồi.
Giang Uyển lại rất trân trọng, ăn từng ngụm từng ngụm lớn.
Mì không ngon, không dai, nhưng nghe nói là mì do chính tay Mạnh Thiếu Hà nhào.
Nàng ta ăn một miếng, liền nghe Giang Du ở bên cạnh ói một tiếng.
Nàng ăn miếng rất lớn, vùi đầu ăn.
"Giang Uyển, ngươi ăn chậm một chút, lại không phải không có, Giang lão phu nhân không phải rất coi trọng quy củ sao, ngày ngày nói chúng ta không có quy củ, sao ngươi có thể nghĩ thông suốt như vậy, thế mà chạy theo người ta."
"Oẹ."
"Chẳng qua nếu ta là ngươi, cũng chạy, ngày ngày đối mặt với khuôn mặt kia của Giang lão phu nhân, ăn cơm cũng không ngon."
"Oẹ."
"Chắc chắn công tử kia rất giàu có, ngươi từ nhỏ đã có năng lực quan sát tốt, liếc mắt một cái là có thể nhìn ra đối phương ăn mặc như thế nào, nhãn lực của ngươi trước nay rất tinh tường."
"Miên Miên, chúng ta không được học nàng ta, chúng ta không được chạy, nếu muội thích người nào, để a nương đi trói về cho muội."
"Ít nói hai câu, không tốt cho thai giáo." Tần Lạc Hà rất cạn lời với cái miệng nghĩ sao nói vậy của đại cô nương.
Giang Uyển này lợi hại.
Giam một đêm, cũng vẫn như tiểu thư khuê khuê các.
Da mặt cũng không phải dày như bình thường, người bình thường đã xấu hổ c.h.ế.t rồi, nàng ta há miệng lớn ăn cơm không nói lời nào.
Sức mạnh này, không giống như là hài tử lớn lên trong yêu thương từ nhỏ, trái lại như là chạy ra từ đàn sói.
Khiến người ta nhìn vào, rất rợn người.
Giang lão phu nhân bây giờ quả nhiên già rồi, tinh thần khí lực đều không có.
Khi Giang lão phu nhân ở huyện Minh, Giang Trường Thiên còn sắp xếp người, ngày ngày đi chọc tức bà ta, ngày ngày nói cuộc sống bây giờ của bọn họ rất tốt, độc địa không thôi.
Lão thái thái còn chống đỡ đến bây giờ, vẫn có thể hung thần ác sát, quả thật là mạng cứng.
Giang Miên Miên nhìn a tỷ, vừa ói, vừa châm chọc người ta, rất có tinh thần.
Nàng cười nói: "Không sao, một lát tiểu di đọc sách cho cháu, nghe nhiều, sau này vừa sinh ra là có thể đọc làu làu bài văn, ngoại công cháu nhất định vui đến mức không khép được miệng."
Giang Du nghĩ đến cảnh đó, cười cạc cạc.
Nàng ấy không thích đọc sách, muội muội biết đọc, nhưng cũng không thích đọc.
Các nàng đúng là thân tỷ muội.
Nhìn khuôn mặt đen xì của Giang lão phu nhân, Giang Du mặc dù vừa ói, vẫn vừa ăn được hai bát mì.
Thần khí thanh sảng.
Giang Miên Miên không có ấn tượng gì với Giang lão phu nhân, dù sao cũng là một lão thái thái rất hung dữ.
Có ấn tượng sâu sắc với Giang Uyển, chỉ cảm thấy người này, trên người có ma lực gì đó, khiến người ta nhìn một cái là muốn nhìn nhiều thêm một cái nữa, giống như sẽ tập trung lại.
Khi nhìn nàng ta xung quanh đều mơ hồ, chỉ có nàng ta rõ ràng.
Luôn có chút hãi hùng khiếp vía, may mà đây là trong nhà mình, có cha nương ở đây, trăm độc bất xâm một thuận trăm thuận, chắc là không sao.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Này hẳn là không được tính tham gia vào trạch đấu, nhiều nhất là thân thích kỳ lạ, sau này chắc là không giao thiệp nhiều.
Cảm ta cha nương tiến bộ.
Nếu không vừa sinh ra đã phải đối mặt với lão phu nhân này, Giang Uyển cô nương này, tâm nhãn của chính mình cũng sẽ bị tức đến mọc thêm vài trăm cái.
Bên phía nam tử ăn uống rất muộn.
Phải sắp xếp ở lại.
Giang Uyển và Giang lão phu nhân được sắp xếp ở phòng khách.
Giang Miên Miên đi tắm rửa cũng a tỷ.
Cô bà cũng đi cùng theo.
Bây giờ a tỷ chính là đối tượng được chăm sóc trọng điểm trong nhà.
Giang Miên Miên nói đến thai giáo, thuận miệng nhắc câu, mọi người đều cảm thấy nói không chừng là thật sự, hài tử có linh tính, khi còn trong bụng, đã có thể bắt đầu dạy.
Chỉ là chính bản thân thai phụ không tin.
Giang Du tắm rửa xong, liền nghỉ ngơi trong phòng.
Giang Miên Miên và cô bà về phòng mình.
Đêm khuya, lo lắng cô bà đi lại không tốt, nàng ôm cánh tay cô bà, nhảy nhót đi đường.
Ân cô bị kéo theo, nhìn tiểu cô nương nói: "Vui như vậy sao?"
"Chứ sao, sắp được thăng cấp làm trưởng bối rồi, cảm thấy rất vui."
"Còn cảm thấy, cha nương cháu thật có tiền đồ, không cần cháu nỗ lực, cha nương đã giải quyết mọi chuyện, cháu cảm thấy cháu sinh ra là để hưởng phúc."
Ân cô:...
Giọng điệu vui mừng này của ngươi là chuyện gì.
"Làm cô nương có thể hưởng phúc, sau này cháu gả cho người ta đảm đương nhà cửa, sẽ không đơn giản như vậy."
"Cô bà yên tâm, cháu không gả đi, bây giờ cháu là tiểu cô nương, sau này cháu muốn làm lão cô nương, sau nữa là cô nãi nãi, cả đời có người nuôi, vui vẻ thoải mái, muốn làm gì thì làm đó."
Ân cô:...
Hài nhi chống đối trong nhà bà ấy, ý tưởng này một lời khó nói hết.
Thôi, dạy từ từ, khi còn là tiểu cô nương đều sẽ nói không gả đi, sau này gặp được nam tử mình thích, sẽ nói với cha nương, nhưng dựa vào cha mẹ làm chủ.
Giang Miên Miên về phòng của mình, tắm rửa một loạt, hưng phấn bổ nhào xuống giường lớn mềm mại của mình, cả người thư thái duỗi ra, nằm sấp một lát, nghĩ đến còn phải đọc sách, cổ văn thật khó đọc, vừa mới cầm vài trang ra xem, liền ngủ ngay, thật dễ thôi miên.
Phán Nha thấy chủ tử ngủ rồi, nhẹ nhàng rút cuốn sách ra, hạ màn xuống, cũng ra gian ngoài ngủ.
Đây chính là khuê phòng của cô nương thời cổ đại, bên ngoài có người canh gác, bình thường sẽ không có người dễ dàng xông vào, Giang Miên Miên chỉ coi như mình có một bạn ở cùng phòng thuê.
Đêm khuya.
TBC
Đột nhiên đất rung núi chuyển, cả giường đều rung động.
Giang Miên Miên mở mắt, bị hù giật nhảy mình.
Động đất sao?
Phán Nha đã đến bên cạnh, mặc y phục cho nàng: "Có lẽ là đất động, tiểu thư chúng ta phải làm sao?"
Động đất? Giang Miên Miên lộc cộc một cái ngồi dậy, phối hợp mặc y phục xong, bên kia a nương và cô bà đã đến.
A nương một tay bế nàng lên nói: "Không có việc gì, không cần sợ."
Giang Miên Miên lớn lên rất ít khi được bế, cảm giác mình chân dài tay dài, vẫn bị a nương nhẹ nhàng bế lên, quả thực không sợ chút nào.
Bên ngoài dường như có mưa lớn, hạt mưa rơi lộp bộp.
Người a nương và cô bà cũng ướt rồi.
"Cha, a tỷ bọn họ có ổn không?"
"Đều ổn, cha và a huynh con ở cùng một chỗ, a tỷ và tỷ phu con ở cùng một chỗ, không sao. A nương ở với con."
Giang Miên Miên nhìn Tiểu Thụ của nàng, cũng mê man, trước động đất kiến nhỏ gì đó không phải sẽ cảnh báo trước à? Này thật đột ngột.
Mà hậu viện Giang gia, không chỉ đất động, hậu viện có lẽ là bởi vì đào nhiều quá hầm, cả khu ầm ầm đùng vang, cả mặt đất sụt xuống, càng khoa trương hơn chính là, không biết có mấy khối thiên thạch cực lớn ở chỗ nào, rơi xuống dưới, cả hậu viện đều trở thành đống đổ nát.
Ban đầu có một ngọn đồi, bây giờ tất cả chỉ dư lại mổ hố lớn.
Giống như chịu phải trời phạt.
Doạ c.h.ế.t người rồi.
Người cổ đại tương đối mê tín.
Này đột nhiên đất động, chắc chắn có chuyện lớn xảy ra.
Nhưng nơi khác đất động thì đất động thôi, nhưng Giang gia, thế mà thiên thạch trên trời cũng rơi xuống nhà bọn họ, đây là muốn cả nhà bọn họ diệt vong sao?
Giang Trường Thiên nhìn đống đổ nát trong viện kia ánh mắt đen âm trầm.