Cỏ mà Giang Trường Thiên đánh bay lên rất cao, lại rơi xuống.
Bừa bộn lộn xộn, nhưng rất vui.
Đoạn đường xuống núi càng trơn hơn, bởi vì là xuống dốc.
Chỉ là khi Giang Trường Thiên đi xuống, đoạn đường đó được trải đá, từng hòn từng hòn đá một, bước lên sẽ không bị trượt.
Là Trụ trì thấy y phục bẩn của Tiểu Miên Miên, bảo hòa thượng trong chùa xuống trải.
Đây là một Trụ trì thông minh.
Xuống núi, vào thành, liền trở nên phồn hoa.
Trên đường lát đá, dù là trời mưa, cũng không bẩn, càng sạch hơn.
Phiến đá có cảm giác lịch sử, được nước mưa xối một lần, sáng loáng.
Chỉ là thời tiết hơi lạnh, mọi người mấy ngày trước còn mặc trường sam mỏng tanh, còn có thư sinh cầm quạt và cô nương cầm quạt tròn, hôm nay đã thay áo bào dày, đội mũ, đi đường cũng không quá phóng khoáng nữa, phải hơi nhấc váy lên một chút.
Bởi vì đường đầy nước mưa, bước lên, rất dễ bùm một cái, nước b.ắ.n lên váy.
Đi cùng cha đến Áo Như Tự, tiếp đó cha lại đi cùng nàng đến Thượng Khâu Học viện để giải quyết chuyển trường, hẳn là cần tạm nghỉ học một thời gian.
Ở Kinh Thành không có nơi chuyên dành cho nữ sinh đi học như này.
Giang Miên Miên tạm biệt đồng học trong lớp.
Nói ra thì, còn may, quan hệ của nàng với đồng học trong lớp tương đối bình thường, khi đến lúc tạm biệt cũng không cảm thấy rất buồn.
Nhân duyên bình thường là rất có lợi.
Nàng không chịu được loại cảm giác khi chia tay mắt đỏ hoe, buồn bã.
Chính là khi Ngô Y An biết Giang Miên Miên phải đi, oa một tiếng khóc thành tiếng.
Giang Miên Miên lý giải là vui quà mà khóc, dù sao thì người vẫn luôn bắt nạt nàng ấy đi rồi.
Không thể hiểu chính là Ngô Y An ôm chặt lấy nàng.
Thân thể Giang Miên Miên cứng đờ.
Ngô Y An tiểu cô nương hình như đã phát dục rồi, có bánh bao nhỏ rồi, có phải là trưởng thành sớm hay không?
Nàng ấy hình như lớn hơn mình hai tuổi, cũng không tính là trưởng thành sớm.
Nàng hình như còn chưa... Thôi vậy, nữ hiệp không cần cái này.
"Giang Miên Miên ngươi đi rồi, có nhớ ta không?"
"Không."
Ngô Y An tức giận đưa nắm đ.ấ.m nhỏ ra đ.ấ.m nàng một cái, bộ n.g.ự.c nhỏ lại đụng nàng một cái.
Giang Miên Miên:...
Đại tỷ ngươi phạm quy.
"Nghe nói cha ngươi cũng được thăng chức, ngươi cũng phải đến Kinh Thành, nghĩ gì chứ, rất nhanh là lại có thể gặp mặt."
Ngô Y An lập tức kinh ngạc mà cười.
Nước mắt vẫn còn đọng trên mắt.
Giang Miên Miên lạnh lùng nói: "Bí mật của triều đình, đừng nói lung tung, cũng đừng nói với cha ngươi, sốt ruột c.h.ế.t ông ấy, xem ông ấy quanh vòng vòng trong nhà."
Ngô Y An lúc này thật sự mỉm cười.
Cha nàng ấy ở nhà là người bưng bát nước rất đều tay [1] , nàng ấy tưởng rằng cha của tất cả mọi người đều như vậy, còn có người tồi tệ hơn nhiều, sủng thiếp diệt thê gì đó, cha nàng ấy đã xem là tốt rồi, a nương luôn nói như vậy.
[1]
[1] chỉ người công bằng, không nghiêng về bên nào.
Nhưng đến khi thấy cha nương của Giang Miên Miên, nàng ấy mới biết hoá ra không phải như vậy.
Hoá ra có người cha không lấy tiểu thiếp, có người cha đối xử với nữ nhi cũng là hái sao hái trăng.
Ngô Y An rất ghen tị với Giang Miên Miên, không phải ghen tị nàng xinh đẹp, mà là cha nương huynh trưởng a tỷ của nàng đều đối xử đặc biệt tốt với nàng.
"Đợi ta cũng đến Kinh Thành, ta sẽ tìm ngươi, ngươi đừng lừa ta."
"Ừm."
"Rẹt." Một tiếng vang lên.
Ngô Y An lấy một quyển sách ra xé một nửa, đưa nửa sau cho Giang Miên Miên.
"Phần sau ngươi còn chưa học, đưa nửa sau cho ngươi, ngươi đến Kinh Thành vẫn có thể đọc thuộc lòng, này sau này là tín vật của chúng ta, ta mang nửa trước của sách đi tìm ngươi."
Giang Miên Miên:... Nghe ta nói cảm ơn ngươi.
"Hẹn gặp lại."
"Hẹn gặp lại."
Vẫy tay, tạm biệt với Ngô Y An mặc váy đỏ.
Giang Miên Miên thở phào nhẹ nhõm.
Hẹn gặp lại là hy vọng thật sự có thể gặp lại, giao thông hiện tại quá bất tiện.
Chẳng qua đừng kiểm tra ta đọc thuộc lòng.
Rất nhiều người cả đời không rời khỏi phạm vi trăm dặm nơi mình sống, càng đừng nói đến thành thị khác, chia ly ở thời đại này, thường chính là chia ly sinh tử.
Chẳng hạn như Tử Lục bá bá, cha của Tí Tiểu Trùng.
Còn nhớ trước đây gặp mặt, rõ ràng là một nam tử râu đẹp, cười sảng khoái, hào sảng, lần gặp mặt đầu tiên đã cảm thấy là người cực kỳ có mị lực.
Hẹn gặp lại, không gặp lại nữa.
Thế gian không còn người này nữa.
Có vẻ như không tham gia đám tang của một người, người đó sẽ không chết, không từ biệt, thì không có chia ly.
Buổi sáng đến Áo Như Tự, nhận một phong thư hoà ly.
Chiều đến Học viện Thượng Khâu, get nửa quyển cổ văn ngữ văn.
Chiều tối đến Quan Tinh Đài.
Chiều tối là thời gian người quan sát sao thức dậy.
TBC
Trước đây Miên Miên đề nghị hắn trồng hai mảnh rau, mỗi ngày tưới nước cho rau, thực ra chính là làm thêm một số việc phải cúi đầu, có thể trị bệnh thoái hoá khớp sống cổ khi ngẩng đầu của hắn rất tốt.
Khi đến, hắn đang rất cẩn thận tỉ mỉ tưới nước cho rau.
"Tiên sinh, hôm nay trời mưa, đất rất ướt."
Người quan sát sao sờ sờ cổ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Quên mất. Mỗi ngày đều phải làm một lần, cho nên quên hôm nay trời mưa rồi."
"Tiên sinh, ngày mai chúng ta phải khởi hành đến Kinh Thành, đặc biệt đến đây từ biệt ngươi."
Người quan sát sao nghe xong, vứt thùng tưới nước xuống, nói: "Chờ một chút."
Hắn tìm ra một lá thư rất dày rất dày đưa cho Miên Miên nói: "Người ở Quan Tinh Đài trong Kinh Thành là sư huynh của ta, chúng ta thân như huynh đệ, mười năm nay chưa gặp, nếu gươi vào Kinh, phiền ngươi đưa bức thư này cho hắn giúp ta."
Giang Miên Miên nhận thư.
Hơi dày, chắc là viết rất nhiều nội dung.
Nàng trịnh trọng nói: "Chỉ cần ta có thể sống đến Kinh Thành, nhất định sẽ giúp ngươi chuyển thư này, chẳng qua thời gian ta cũng không biết sẽ mất bao lâu, dù sao cả nhà ta ra ngoài, có thể trên đường đi không nhanh."
"Không đáng ngại, chậm mười mấy năm, lại chậm thêm một năm cũng không đáng ngại."
Rời khỏi Quan Tinh Đài, get một lá thư cũ kỹ tuổi hoàng hôn.
Trở về trong nhà.
Trời đã tối rồi.
Bởi vì ngày mai phải ra ngoài, buổi tối chủ yếu ăn thanh đạm đơn giản.
Nghĩ đến khi ra ngoài có thể thoải mái, hận không thể dời cả nhà đi.
Chuyển nhà bao gồm chén đũa chăn mền khăn lông đồ linh tinh lặt vặt gì đó thật sự quá nhiều.
May mà Âm nàng chỉ huy rất vững vàng.
A nương cũng xuất sư rồi, không xảy ra sai sót.
A tỷ tự chăm sóc tốt bản thân mình là được.
Đêm tối, màn đêm buông xuống.
Âm cô nằm trên giường, xương ở thắt lưng kêu lạch cạch mấy tiếng, thư thái.
Ngồi cả ngày, mệt lưng.
Bà ấy không nghĩ tới, không ngờ đến sinh thời, còn có thể trở về Kinh Thành.
Số mệnh quanh đi quẩn lại, như một vòng tròn.
Giang Miên Miên nằm xuống nói chuyện với Giang Tiểu Thụ.
"Sắp đến Kinh Thành rồi, không biết ngươi có lạ nước lạ cái không."
Bò hai bước. (Sẽ không)
"Các tiểu đệ của ngươi ở đây đã sắp xếp xong chưa?"
Bò một bước. (OK)
"Ngươi có người yêu không?"
Bò một bước. (Có)
"Có muốn dẫn người yêu đến Kinh Thành không?"
Bò hai bước (Không cần)
"Sáng mai sẽ đi, xác định không cần sao?"
Bò một bước (Ừm)
"Không còn sớm nữa, đi ngủ."
Bò một bước (Ngủ)
"Không ngủ được, làm sao bây giờ, Tiểu Thụ, Tiểu Thụ?"
Bò đến ngón tay, ấn huyệt eo bàn tay của nàng...&!@#@#¥%……
…
Ngày thứ hai.
Mưa tạnh.
Có sương mù.
Ra ngoài phải sớm, kế hoạch đến điểm nghỉ ngơi tiếp theo, thì phải dậy sớm.
Nửa đêm cả nhà đều bắt đầu di chuyển.
Khi Miên Miên mở mắt, trời còn chưa sáng.
Được Phán Nha hầu hạ đánh răng rửa mặt, vẫn có chút mơ mơ màng màng.
Lên đến xe ngựa vẫn còn gật gà gật gù.
Đêm qua cũng có chút hưng phấn, giống như tiểu hài tử đi du lịch mùa thu, giấc ngủ không quá chắc, lúc này buồn ngủ muốn chết.
Xe ngựa bắt đầu di chuyển, sau đó đột nhiên dừng lại.
Giang Miên Miên bị dừng đột ngột đánh thức.
Mở mắt hỏi làm sao vậy?
Phán Nha nói: "Hình như như có bách tính chặn đường."
Giang Miên Miên giật mình, có phải là mấy năm nay cha mình vơ vét tài sản quá hung hăng, bị người ghi hận.
Nàng vén màn xe, lại thấy bên ngoài, bách tính đông nghìn nghịt, có người mang một bó rau, có người mang một bó củi, có người vác một con thỏ rừng, có người cầm một con cá, có người cầm một tấm thảm lông, có người trong tay cầm một nắm lông chim.
Không có ai tay không, người người trong tay hoặc nhiều nhiều ít, hoặc quý trọng, hoặc rẻ tiền, người người đều cầm.
"Tư mã đại nhân, cầm lấy, ăn trên đường."
"Tư mã đại nhân, đây là tấm lòng của chúng ta, nhất định phải nhận."
"Tư mã đại nhân, nếu như không ở trong Kinh Thành được, thì quay về, phủ thành Kinh Châu luôn chào đón ngài."
"Tư mã đại nhân..."
Giang Trường Thiên trước giờ vốn giỏi về diễn xuất, đối mặt với cảnh tượng này, đối mặt với đám người đông nghìn nghịt hai bên đường, yết hầu của hắn cử động lên xuống, người miệng lưỡi hùng biện như hắn, nhất thời thế mà lại không nói được lời nào.
Hắn bất giác phát động kỹ năng BUFF của ảnh đế xuất sắc nhất.
Đôi mắt đỏ hoe, tay chân run rẩy, thâm tình lại nội liễm.
Thực ra hắn làm rất ít rất ít việc vì bách tính, hắn chỉ muốn củng cố quyền lực của mình, tiện thể chăm sóc bách tính.
Bởi vì hắn từng khổ, biết khổ của bách tính, hắn chỉ cố gắng hết sức tránh những chuyện đó xảy ra.
Hắn không yêu những người này, những người này sống c.h.ế.t không liên quan đến hắn.
Hắn chỉ muốn sống tốt cuộc sống của mình.
Ngu dân mà thôi.
Nhưng vô số ngu dân tập hợp lại với nhau, liền trở thành thuỷ triều cuồn cuộn, biển động sóng trào, như có thể nhấn chìm người.