Kiếp Trước Bi Thảm Kiếp Này Cầu Bình An

Chương 229





Trong bầu trời có một con chim lớn đang bay.

Bóng chim lướt qua đồng cỏ.

Mặt trời leo cao.

Cột băng dần dần biến thành nước.

Dần dần thấm ướt đồng cỏ vàng vàng đó.

Năm tới, chỉ cần gió xuân thổi qua.

Mầm non sẽ bò từ mặt đất ẩm ướt ra.

Lúc đó cỏ hoang đã khô héo thành bùn nhão, lại thành phân bón cho cỏ mới, khiến chúng trưởng thành khỏe mạnh, nở rộ giữa hè.

Đợi đến thu đông, cỏ lại vàng, cỏ hoang như tấm chăn, dùng thân thể khô héo, che phủ cho sự sinh trưởng mới của năm sau.

Vòng đi vòng lại, sinh sôi không ngừng.

Bởi vì nơi này rất đẹp.

Nơi nghỉ ngơi chỉnh đốn, có một vùng cây, còn có một con sông nhỏ, lưng dựa vào một mảnh thảo nguyên, đều có chút không nỡ đi.

Cảnh tượng này, chính là không có điện thoại, nếu không tùy tiện chụp một tấm, đều là nơi có thể quây lại thu vé vào cửa, quá đẹp.

Miên Miên đeo tiểu kiếm của mình lên, bởi vì a nương nói có mai phục.

Nàng đứng trước thảo nguyên, gió thổi áo bào lông thỏ của nàng bay lên, cầm kiếm, dáng vẻ rất nghiêm túc.

Giang Du mở miệng hô: "Miên Miên qua đây."

"Tới đây."

Giang Miên Miên chạy nhanh qua.

A tỷ đưa cho nàng một miếng hạt óc chó rắc hạt mè.

"Thử xem, cái này thơm c.h.ế.t rồi, ăn cực ngon."

Giang Miên Miên nhìn bụng của a tỷ.

Lớn đến đáng sợ, miệng không ngừng.

Mặc dù không phải chuyên ngành phụ khoa, nhưng theo kinh nghiệm không nhiều lắm của Giang Miên Miên, xác suất rất lớn là thai đôi.

Tin tức tốt là lời nguyền rủa Mạnh gia nhiều đời dòng đơn truyền chắc chắn sẽ bị phá vỡ.

Tin tức xấu là sinh oa nhi thời cổ đại, căn bản dựa vào sinh thường, xác suất khó sinh của thai đôi cao.

Tin tức tốt là Giang Miên Miên cũng dám mổ đẻ, cái này đã là phẫu thuật đơn giản nhất rồi. Cô bà cũng có thể đỡ đẻ.

Tin tức xấu là đang trên đường, có hơi không biết ngày dự sinh, dù sao thì thai đôi rất dễ sinh sớm, điều dưỡng sau sinh hơi phiền toái.

Tin tức tốt là a tỷ khỏe như bò con, cảm giác không cần dùng đến đạo cụ mổ đẻ.

Giang Miên Miên nhìn a tỷ nhảy từ xe ngựa xuống, có hơi đau đầu.

"A tỷ tỷ cẩn thận chút, người khác mang thai, nói một câu nặng lời, đều không được, tỷ còn ở đây nhảy sao."

"Không sao, ta cảm thấy nhảy một cái, hài tử trong bụng như đang cười khanh khách, hẳn là cũng hiếu động như ta."

Cô bà tới chậm một bước không kịp đỡ người, lông mày đều đang nhảy.

Là người từng trải, nhìn bụng lớn như vậy, Ân cô cũng rất lo lắng.

Chuyện quan trọng nhất trong Hậu cung, chắc chắn là mang thai.

Là nghề nghiệp lão nô thâm niên, muốn có một chỗ đứng bên cạnh chủ tử, hầu hạ mang thai sinh oa nhi phục hồi thân thể trong tháng ở cữ, một loạt, nhất định phải chuyên nghiệp.

Dáng vẻ này của Du Tỷ Nhi sợ là mang thai đôi.

Thai đôi không dễ sinh.

Đây lại là trên đường, đến lúc đó nếu như chuyển dạ trước…

May là Du Tỷ Nhi nhìn khỏe mạnh không thôi, cái m.ô.n.g kia nhìn cũng là dễ sinh, bình thường mình cũng rất chú ý đồ nàng ấy ăn, có để nàng ấy tập luyện thích hợp, nhìn có vẻ hẳn là không sao.

TBC

Mặc dù việc đột nhiên vào Kinh coi như là ngoài ý muốn.

Nhưng nhà chồng của Du Tỷ Nhi ở Kinh Thành, cuối cùng cũng phải vào Kinh, bây giờ cả nhà cùng đi, ngược lại là chuyện tốt.

Trước mắt này, lại nói muốn nghỉ ngơi, phía trước sợ là có mai phục.

Mắt phải của Ân nàng cứ nhảy.

Con đường này sợ là sẽ không yên bình.

Một bên khác phu phụ Giang Trường Thiên ở trước mặt một nhi tử rưỡi, Giang Phong + Mạnh Thiếu Hà, cùng bàn bạc chiến lược.

Biết trước hẻm núi phía trước có mai phục.

Người mai phục đái khái gấp mấy lần người họ.

Qua đó chắc chắn sẽ có một trận ác chiến.

Vậy làm thì sao?

Giang Phong nói: "Đó là con đường phải đi qua, nếu như đi vòng qua núi sẽ nhiều thêm hai ngày đường, hơn nữa chúng ta có nữ quyến, Giang Tiểu Du còn mang thai, không tiện leo núi."

Mạnh Thiếu Hà nói: "Cha, vậy chúng ta nghỉ trước, ban đêm đánh úp, đánh trước chiếm thế thượng phong."

Giang Phong quay đầu nhìn đại muội phu của chính mình, đại muội phu ngươi thay đổi rồi, không chỉ khuôn mặt vuông của ngươi biến thành tròn, lòng dạ cũng bẩn rồi, ngươi của trước đây sẽ không nói loại lời như đánh úp, chẳng lẽ là gần chu sa thì đỏ... Không đúng, ta không phải là heo [1] .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

[1]

[1] chơi chữ, chu sa và heo phát âm trong tiếng Trung giống nhau.

Mạnh Thiếu Hà thấy ánh mắt thuần lương của đại cữu ca, vội vàng giải thích một câu: "Bọn họ dám chặn g.i.ế.c mệnh quan triều đình, hơn nữa chúng ta có nhiều người như vậy, đối phương mai phục trước, chắc chắn là không muốn để nhân chứng sống, chúng ta phải đánh đánh trước chiếm thế thượng phong."

Giang Phong vỗ vỗ vai muội phu, ngẩng đầu nhìn những đám mây trôi trên bầu trời nói: "Cha, Thiếu Hà nói đúng, chúng ta phải xuống tay trước, những người đó mai phục không ăn không uống, hạ độc là không thể hạ được, chúng ta có thể dùng hỏa công, sau đó ném cỏ độc, bọn họ luôn phải thở, lửa lớn thêm độc, không tin không thể g.i.ế.c c.h.ế.t bọn họ!"

Giang Trường Thiên ném một ánh mắt đầy lương thiện cho nhi tử.

Nửa nhi tử con rể Thiếu Hà thông minh là thông minh, nhưng não quá thẳng, đối phương mai phục là đã chuẩn bị tốt rồi, tấn công bọn họ từ dưới lên, mặc dù là phản đột kích, cũng xem như là tiến bộ, nhưng tổn thất chiến đấu chắc chắn sẽ cực cao, mỗi một người được dẫn theo đều là tinh nhuệ trong tinh nhuệ, hắn cũng không nỡ tổn thất như vậy.

Phản diện chân chính, chủ yếu là một kẻ hạ tiện không biết xấu hổ, đạt được mục đích là được, ai quan tâm đến quá trình đưa vào nấm mồ.

Tần Lạc Hà nói: "Ta đi nhóm lửa, ta ngày ngày nấu cơm có kinh nghiệm."

Giang Trường Thiên nói: "Hà muội, chuyện nguy hiểm như vậy, không cần nàng đi, để Phong nhi và Thiếu Hà đi là được."

Mạnh Thiếu Hà:... Có yêu, nhưng không nhiều.



Đêm tối, Giang Miên Miên còn chưa ngủ, nghe thấy phía xa hình như có động tĩnh, sau đó nhìn thấy trong núi xa dường như có khói bốc lên, ánh sáng thành từng mảng.

Trong đêm đen tối vô tận, bùng lên ánh sáng.

Thật đẹp.

Giống như một đóa pháo hoa hoành tráng nở trên thảo nguyên.

Giang Miên Miên nghĩ liệu có dê hoang, có xiên thịt dê, có chuyển phát nhanh hay không, rất muốn ăn khuya.

Nàng nằm xuống, bụng vang lên tiếng kêu ùng ục ùng ục.

Chuyến đi dài đằng đẵng, bữa khuya là phải ăn.

Nàng ngồi dậy leo lên.

*

Mai phục ngày thứ ba, trời tối.

Trời tối sẽ hơi thả lỏng.

Bởi vì đêm tối là sự bảo hộ tốt nhất.

Nhưng trời tối sẽ rất lạnh, hơn nữa trời tối, cảm xúc của con người cũng tự nhiên trở nên trầm thấp mệt mỏi.

Bọn họ cũng có tiên phong.

Để không đánh rắn động cỏ, chỉ có vài tiếp điểm canh gác, thậm chí không dám cử trinh sát.

Bởi vì nghe nói Giang Nhị cực kỳ nhạy bén.

Bên cạnh Giang Nhị còn có Mạnh tiểu tướng quân, nhi tử tướng môn, chắc chắn cũng không bình thường.

Bọn họ làm việc rất thận trọng, chỉ thông qua vài tiếp điểm, truyền tin trở về, chọn được địa điểm mai phục, liền không di chuyển nữa.

Đây là con đường phải đi qua để đến Kinh Thành, đám Giang Nhị có người già nữ nhân hài tử còn có dựng phụ, chắc chắn sẽ không chọn đường vòng, chỉ có thể đi qua đoạn đường này.

Ban đêm cũng không thể lỏng lẻo.

Lỡ như như họ cũng cảm thấy không ổn, cũng có khả năng đi trong đêm.

Chẳng qua chờ đợi và ngồi canh lâu dài, hơi mệt mỏi một chút.

Ngày thứ ba, thực ra đã rất mệt rồi.

Toàn dựa vào hy vọng ở ngay trước mắt để chống đỡ, bởi vì buổi sáng, bọn họ nhìn thấy có người đến.

Rất nhanh.

Kiên trì qua đêm nay, sẽ thấy rõ.

Ăn lương khô, lại đổi phiên đi giải quyết vấn đề sinh lý.

Giải quyết vấn đề sinh lý này rất khó.

Bình thường là tự mình đào một cái hố sau đó phóng xong vùi đất lại, rồi lại phủ lá mục lên.

Núi của thảo nguyên bên này thực ra có hơi trọc, không giống như loại rừng rậm lớn.

Có núi, có cây, nhưng không phải cây lớn, mà là cây bụi cao như kia, mai phục dựa vào đá dựa vào góc độ, dựa vào cây bụi, không thể đứng dậy, tóm lại rất không dễ dàng, đêm khuya sẽ dễ mất nhiệt, còn phải giữ ấm.

Trời tối, tử sĩ giáp há to miệng ngáp một cái, sau đó nhẹ nhàng ngậm miệng.

Lỡ như làm mạnh, không cẩn thận cắn vỡ nang độc trong răng mà chết, vậy thì c.h.ế.t oan uổng.

Đang khi mọi người đều canh đến rất mệt, có hơi buồn ngủ, vừa lạnh vừa run.

Lúc này bỗng nhiên cảm thấy ấm áp một chút.

Hình như có mùi gì đó bay đến.

Có người còn dùng mũi hít mạnh một cái.

Sau đó không biết ai hô một tiếng cháy rồi.

Tiếp đó nhìn xuống dưới, liền thấy lửa đã cháy từ chân núi, men theo cỏ khô gỗ mục nhanh chóng bùng lên.

Theo làn gió, ngọn lửa bùng lên rất nhanh, khói dày cuồn cuộn.

Có người nhận thức được không đúng, chạy xuống chân núi, lại phát hiện khói kia có vẻ không đúng, sau khi hít vào, đầu óc choáng váng, còn chưa chạy xuống chân núi, đã ngất trước.

Còn có người hít ít hơn, che mũi cố gắng vực dậy tinh thần chạy xuống chân núi, sau đó liền thấy dưới chân núi, từ sớm đã có một đám người mặt mặt nạ, từng tầng từng tầng một, không nhìn rõ mặt, dù sao bọn họ đi xuống liền bị bắt.