Kiếp Trước Bi Thảm Kiếp Này Cầu Bình An

Chương 242



Ngửi hương thơm kia của trà, cũng hiểu được lý do trước đó Ân tiên sinh cau mày, trà giống nhau, mùi vị hắn ta pha ra hình như có hơi khác biệt, luôn có một tia vị chát.

Hắn ta cho rằng đó là hậu ngọt, sau chát sẽ ngọt.

Thực tế trà ngon chân chính, không có vị đắng chát đó, chỉ có mềm mượt thư thái, sau đó còn sẽ có hậu ngọt.

"Trà của ngươi không được bảo quản tốt, phải để ở một nơi có độ ẩm vừa phải, phải bảo quản kín, nếu mở ra, dính phải mùi hương khác, sẽ không còn uống quá ngon nữa." An cô giải thích một câu.

Quả nhiên trà có thể là trà giống nhau, pha ra lại khác nhau.

Cảm thấy đầu hơi trầm, có thể là đang phát triển não.

Giả đại nhân uống trà và nói chuyện với Giang đại nhân.

Giang huynh quả thật là một người biết nói chuyện, không chỉ lớn lên đẹp, nói chuyện cũng dễ nghe, hiểu nhiều biết rộng, cũng giỏi lắng nghe.

Giả đại nhân nói cái gì, Giang đại nhân đều sẽ lộ ra dáng vẻ nghiêm túc lắng nghe, còn đưa ra từ nghi vấn thích hợp, nghe cực kỳ nghiêm túc có cảm giác tham gia.

Giả đại nhân rất thích nói chuyện, cũng rất thích khoe khoang.

Miệng mở nhất định là huynh trưởng ta, của Đại Lý Tự..., bá phụ ta ở Lễ bộ..., cữu phụ ta ở Hộ bộ... kéo đông kéo tây lôi một đống quan hệ, nói có vẻ như thật sự có bối cảnh rất lớn, giả phả đủ số, liệt kê hết những nhân vật quan trọng trong nhà một lượt.

Giang Trường Thiên lắng nghe rất kiên nhẫn, biểu cảm thích hợp lộ ra vẻ kinh ngạc, khen ngợi.

Ngoài nói về gia phả, nói về ăn uống vui chơi tiêu tiền, Giả đại nhân cũng rất thành thạo.

Nói chuyện cả buổi chiều, đến tiếp đón buổi tối.

Giang Trường Thiên bình thường không dễ dàng tham gia xã giao.

Có thời gian sẽ ở bên người nhà nhiều hơn.

Nếu như hắn ra ngoài xã giao, chắc là người này có ích, hoặc là đáng chết.

Giả đại nhân chắc hẳn là người trước.

Hơn nữa cũng khá thú vị chân thành.

Hắn ta không biết đặc tính của Giang đại nhân, chỉ cảm thấy Giang đại nhân người này tốt, phong độ phi phàm, có thể ở chung.

Đến tiệc tiếp đón buổi tối, Giả đại nhân đã kéo Giang tư nhân xưng huynh gọi đệ.

Cực kỳ thân mật.

Giang Trường Thiên thực ra có hơi mệt, chẳng qua mới đến lần đầu, vẫn phải giả vờ một chút.

Thực chất bản chất của hắn cũng là người thích lười ở nhà hưởng thụ cuộc sống.

Đối mặt với từng vị từng vị quan viên Giang Châu, đều khách khách khí khí mà chào hỏi.

Hắn vốn dĩ nghĩ rằng đây sẽ là một đêm xã giao.

Lại không nghĩ tới gặp được người không ngờ tới.

"Giang đại nhân, đã lâu không gặp."

"Mộc đại nhân, đã lâu không gặp."

"Bình hảo."

"Bình hảo."

"Ngươi đến rồi."

"Ta đến rồi."

"Muộn rồi."

"Đúng lúc."

Hai bên tóc mai của Mộc Tê Trì bạc trắng, thân thể gầy gò, trong nháy mắt trông lại già hơn mười tuổi, đã trông như lão quan chuẩn bị về hưu, lẫn trong một đám quan viên, lại vẫn tinh thần minh mẫn.

Ăn uống linh đình, tiếng người huyên náo, các loại quan phục, các loại phẩm cấp, ngôn ngữ giao tranh, ngươi đến ta đi.

Trong nơi danh lợi ồn ào náo nhiệt này.

Giang Trường Thiên gặp được người lão bằng hữu nhiều năm trước.

Mộc Tê Trì cũng mỉm cười.

Thắt lưng của hắn cong hơn trước, vai gù hơn trước, phẩm cấp cao hơn trước.

TBC

Trong nơi danh lợi, hoa hoè loè loẹt.

Ngươi nguy trang một khuôn mặt, ta cũng nguỵ trang một khuôn mặt.

Lại trong nơi danh lợi, nhìn thấy bằng hữu cũ.

Không uổng chuyến này.

Giả đại nhân ngồi bên trái của Giang Trường Thiên, Mộc Tê Trì ngồi bên phải của Giang Trường Thiên.

Mộc Tê Trì chắn rượu cho Giang Trường Thiên.

"Hắn không uống được, ta có thể."

"Ta uống, ba chén."

Mộc Tê Trì tối nay đặc biệt nhiệt tình.

Mộc đại nhân ở quan trường Giang Châu được coi là đồng tiền cũ [1] , hôm nay nhiệt tình như uống nhầm thuốc.

[1]

[1] ở lâu biết nhiều tính xảo quyệt

Lư tri châu Giang Châu thấy dáng vẻ của Giang đại nhân như kỹ nam, mở miệng nói: "Giang đại nhân, tiệc tiếp đón hôm nay, tại hạ có một yêu cầu yêu cầu quá đáng, không biết có nên nói hay không."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Giang Trường Thiên mỉm cười.

Lư tri châu cười nói: "Tại hạ luôn thích ngựa đẹp, thấy ngựa đi theo Giang đại nhân rất tốt, không biết có sẵn lòng nhường cho tại hạ hay không, yên tâm, tại hạ nhất định sẽ trả cho ngài giá cao hơn giá thị trường, trên thị trường những con ngựa đẹp kia một con năm mươi lượng, tại hạ sẵn lòng trả một trăm lượng bạc."

Giả Sâm cảm thấy không thoả đáng, những con giá năm mươi lượng trên thị trường đều là ngựa xấu, già yếu bệnh tật, một trăm lượng cũng không mua được ngựa tốt, ngựa của Giang huynh cưỡi đến, từng con béo tốt săn chắc, sao có thể một trăm lượng bạc, theo giá thị trường, ước chừng một nghìn lượng cũng không mua được.

Lư tri châu này bắt nạt người quá đáng, nhưng ông ta có quan hệ mật thiết với Đảng hoạn quan, ở Giang Châu cũng ngang ngược không thôi.

"Lư đại nhân cao thượng, mua đồ thế mà lại sẵn lòng trả tiền. Chẳng qua tại hạ làm sao có thể để Lư đại nhân tốn tiền chứ, yên tâm, ngày mai nhất định sẽ gửi ngựa tốt đến phủ của ngài." Giang Trường Thiên dứt khoát đồng ý.

Lư tri châu cười ha ha, vỗ bả vai Giang Trường Thiên nói: "Giang huynh thật là một người thú vị. Ngày khác cùng nhau uống trà, không biết Giang đại nhân có sở thích gì?"

Giang Trường Thiên suy nghĩ nghiêm túc nói: "Tại hạ khi ngủ có sở thích mộng du."

Mộc Tê Trì phụ họa nói: "Thật trùng hợp, ta khi ngủ cũng thích mộng du."

Mộc Tê Trì ăn một miếng rau, cảm thấy mùi vị còn được, lại cầm đũa dùng riêng gắp một đũa vào đĩa của Trường Thiên.

Khí chất của Giang tư mã nhã nhặn.

Lời nói thanh nhã.

Dung mạo tuấn mỹ.

Để lại ấn tượng sâu sắc cho quan trường của Giang Châu một thành thị chuẩn tuyến một.

Trong đám người đều có một cảm giác, đã có ta là người tuấn tú như vậy đẹp trai như vậy suất sắc như vậy, sao còn có kiểu như Giang tư mã.

Kiểu như Giang đại nhân, dường như trời sinh đã có một khuôn mặt quan lộ hưởng phúc.

Nghe nói Hà ngự sử cực kỳ thưởng thức hắn.

Tất nhiên cũng có nói Giang đại nhân này rất thích vơ vét của cải.

Là rồng qua sông hay là sâu, đã có Lư tri châu càng thích vơ vét của cải hơn nhảy ra thăm dò.

Mọi người chỉ cần lặng yên quan sát biến hoá là được.

Rượu cạn đi, rau ít lại, chén đĩa lộn xộn, còn có nữ tử tuổi xuân thì ca hát trợ hứng.

Giang Trường Thiên mới đến, rất nghiêm túc quan sát mọi người.

Phát hiện chuỗi coi thường ở bên đây càng trực tiếp hơn.

Ví dụ như không hiểu cấp bậc quan viên, có thể dùng mức độ xinh đẹp của cô nương trên bàn để phán đoán cấp bậc.

Càng xinh đẹp, cấp bậc càng cao.

Mọi người có một đường ranh giới giai cấp rất rõ ràng.

Tư mã ngũ cấp trong mắt bọn họ, cấp bậc bình thường, không có bối cảnh lớn gì, cũng chỉ là một lời dạo đầu cho yến hội tìm kiếm thú vui.

Bọn họ phần lớn đều là xuất thân thế gia, kiêu ngạo mà tự phụ, cái gì đều coi thường.

Chìm đắm trong hào hoa xinh đẹp.

Cho dù có chút ngoài ý muốn với diện mạo phong độ của Giang tư mã, nhưng cũng chỉ có thế mà thôi, đây là một thế giới có cấp bậc rõ ràng.

So với đó Tiểu Giả còn có chút tình người hơn một chút.

Mà Lư tri châu trực tiếp mở lời đòi ngựa kia, mọi người cũng chỉ cười.

Xem náo nhiệt.

Tràng yến hội đầu tiên kết thúc.

Mộc Tê Trì và Giang đại nhân ngồi một chiếc xe ngựa cùng trở về.

Những tay lõi đời trong quan trường Giang Châu cười hi hi ha ha cáo biệt.

Còn không hiểu một thành ngữ gọi là đồng mưu gian ác, à không, rồng hổ tụ họp.

Mộc Tê Trì uống hơi nhiều.

Lên chiếc xe ngựa quen thuộc, xe ngựa có mùi quen thuộc, có vương chút mùi thuốc trung y, khiến hắn cảm thấy yên tâm.

Mộc Tê Trì vẫn luôn cười đến khi lên xe ngựa, liền nghiêng đầu qua một bên, rất yên tâm ngủ trên xe ngựa.

Ngay sau đó rất nhanh phát ra tiếng ngáy.

Đợi đến nơi, xe ngựa dừng lại.

Mộc Tê Trì mở mắt.

Như thể người ngáy trước đó không phải là hắn.

Hắn cùng xuống xe ngựa.

Trong dịch trạm Tần Lạc Hà đã đợi ở cửa từ sớm, dáng người cao thẳng, vừa mạnh mẽ vừa khiến người yên tâm.

Giang Trường Thiên lộ ra nụ cười chân chính.

Không có ba phần xa cách ba phần kiêu ngạo, chính là nụ cười ngốc nghếch thẳng thắn.

"Đệ muội." Mộc Tê Trì cũng lộ ra nụ cười thoải mái.

Tần Lạc Hà cũng rất vui mừng.

Tướng công vào Kinh, nàng ấy cũng có chút lo lắng, nghe nói người ở Kinh Thành đều rất giỏi, kẻ nọ cáo già xảo quyệt hơn kẻ kia, tướng công nàng ấy tâm tư đơn thuần, rất dễ bị bắt nạt.

Nàng ấy là nữ quyến, cũng không thể theo đến nha môn.

Có Mộc đại ca ở đây, tốt hơn rất nhiều.

Lúc trước ở huyện Minh, sau khi Mộc đại ca đến, cuộc sống của nhà họ mới tốt lên.

Nói đến đây Mộc đại ca là quý nhân của nhà bọn họ.