Kiếp Trước Bi Thảm Kiếp Này Cầu Bình An

Chương 250



Ở bên này Giang Phong thấy đại liền mừng, mượn đại đao Thanh Long của Mạnh bá bá, luyện tập ở sân luyện võ.

Hắn vẫn dùng ba chiêu cơ bản lúc trước.

Thực tế bởi vì luyện tập quá nhiều lần, như đã khắc sâu vào trong xương cốt trong huyết dịch.

Cầm đại đao liền thuận tay vung lên.

Còn Mạnh Thanh Xà lại cướp đại đao trong tay nhi tử, vừa mới đối chiến ông ấy liền phát hiện, đại đao của nhi tử có chỗ lạ, binh khí thông thường cũng không chịu nổi vài nhát đại đao Thanh Long của ông ấy, đao này chịu mười nhát, thế mà càng thêm sáng bóng, không chỉ không đứt, còn mỗi lần rung lên làm tay ông ấy đau.

Ông ấy cầm đại đao của nhi tử trong tay, liền cảm thấy tay mình nặng trĩu.

Mẹ!

Đại đao bình bình vô kỳ trong tay nhi tử, thế mà còn nặng hơn đại đao Thanh Long của ông ấy.

Sức lực của nhi tử chắc chắn lớn hơn trước đây không chỉ một lần, chẳng trách được vừa rồi đánh hắn hắn cũng không thấy đau, giả vờ hét lên mấy câu, một chút cũng không chân thành, vẫn là đánh nhẹ rồi.

"Đao này của ngươi từ đâu đến?"

"Cha con cho." Mạnh Thiếu Hà nhìn Giang Trường Thiên nói.

Nếu như ngày thường Mạnh Thanh Xà nghe nhi tử mình gọi người khác là cha, chắc chắn rất chua chát.

Nhưng lúc này cầm đại đao bình bình vô kỳ nặng trĩu này trong tay, ông ấy háo hức nhìn Giang Trường Thiên, cũng muốn gọi cha…

Giang Trường Thiên có hơi chút lúng túng.

Cũng có chút hài lòng.

Tiểu Mạnh là hài tử tốt.

"Đây là được rèn riêng cho Thiếu Hà, dùng thạch sắt rơi từ ngoài trời xuống, bởi vì thời gian không kịp, chưa mài bén, chẳng qua sư phụ rèn nói, đao này dùng hàng ngày, sẽ càng dùng càng sắc bén, càng thuận tay, không cần cố ý đi mài." Giang Trường Thiên giải thích nói.

Mạnh Thanh Long sờ soạng đại đao lên xuống, cảm giác tiếp xúc lạnh lẽo, vỏ ngoài đen sì sì, đúng là bảo đao.

Chẳng trách tiểu tử thối kia vui quên cả đường, cũng không về nhà, người còn béo hai vòng, thông gia đối với hắn thật tốt, bảo bối như vậy cũng nỡ cho hắn.

Thông gia quá thành thật, thạch sắt từ ngoài trời này, trăm năm khó tìm được một miếng, vậy mà cho con rể.

Mạnh Thanh Xà lại đối xử với thông gia nhiệt tình hơn vài phần, trong lòng nghĩ nhất định phải chăm sóc hắn thật tốt, ngày sau lên triều, ông ấy tự mình đi cùng.

*

Bữa sáng của Mạnh gia, thức ăn chính rất nhiều.

Cũng hơi thiên về dầu mỡ.

Thấy Mạnh phu nhân và Mạnh phu nhân đều là nữ tử có thể trạng hơi béo, là biết, nhà này thiên hướng thích ẩm thực.

Rất hợp khẩu vị của Giang Du.

Ăn xong bữa sáng.

Giang gia chuẩn bị thu dọn về nhà của mình.

Mạnh Thanh Xà ban đầu chuẩn bị chỗ ở cho thông gia, vốn dĩ có khách nhân thì sống ở trong phủ cũng được.

Mở một cánh cửa khác, hoàn toàn có thể coi là một phủ riêng.

Chẳng qua nơi có người thì có chuyện thị phi, mặc dù là vì thuận tiện chăm sóc cho thông gia, nhưng sống như vậy, người ngoài nhìn vào vẫn có nghi ngờ ăn bám, cho nên Mạnh Thanh Xà chuẩn bị riêng một căn nhà.

Cũng đã thu dọn, vốn dĩ hôm nay chuẩn bị đưa người qua.

Lại không ngờ, Giang gia cũng không tiếp nhận căn nhà này.

"Căn này sau này để cho Đại Nga, ta sẽ chuẩn bị một căn cho Tiểu Nga." Giang Trường Thiên nói.

Mạnh Thanh Xà cũng không ép buộc.

Biết thông gia chắc hẳn cũng không thiếu tiền.

Bọn họ mỗi năm nhận được quà năm mới do nhi tức phụ gửi đến, bên trong có các thứ như rửa tay, rửa mặt, đánh răng, gội đầu các loại, đều rất quý giá, thương nhân đưa đến Kinh Thành, bán cũng không rẻ.

Ai có thể biết đây lại là do nhà nhi tức phụ bọn họ làm ra.

Nói ra vẫn là Mạnh gia được lợi.

Nhi tức phụ nhìn cũng là nhân phẩm tướng mạo thượng giai, vừa nhìn là biết cô nương được dạy dỗ tốt.

Đối với Thiếu Hà của bọn họ tốt không thể nói.

Người lớn thu dọn tạm biệt, Giang Miên Miên có chút không nỡ tạm biệt với hai cháu ngoại trai.

Cuối cùng đọc cho nó một bài cổ văn.

Hai cháu ngoại trai nhỏ có lẽ từ khi còn nhỏ đã nghe giọng của tiểu di, vừa rồi còn nhìn đông nhìn tây, nghe thấy tiểu di đọc sách, lập tức yên tĩnh, nghiêm túc nghe.

Biểu cảm của một hài tử trắng nõn mềm mụp nằm ngửa mở to mắt ngoan ngoãn nghe người đọc sách đã đủ đáng yêu rồi.

Hai hài tử trắng nõn mềm mụp nằm cạnh nhau mở to mắt ngoan ngoãn nghe người đọc sách, quả thật là đáng yêu đến tan chảy.

Đặt hai oa nhi của nhân loại cùng chung một chỗ, đó tuyệt đối là lượng biến đổi dẫn đến chất biến đổi.

Người Mạnh gia biết muội muội của nhi tức phụ bắt đầu từ khi nhi tức phụ mang thai, gần như mỗi ngày không từ nan, chậm mà chắc ngày ngày đọc sách, quả thật là ngây người, trong lòng cảm động không thôi.

Chẳng trách hai đại tôn tử nhìn có vẻ thông minh, có tướng của trạng nguyên.

Lão Mạnh gia này bị người cười chê chỉ biết lên chiến trường, nòi thô tục bất kham, cảm giác sẽ ở thế hệ này mà thay đổi.

Hai hài nhi này nhìn có vẻ thanh tú, giống thông gia, có tri thức hiểu lễ nghĩa, thông minh xinh đẹp.

Sức lực cũng lớn.

Nắm đ.ấ.m nhỏ có lực không thôi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Dù sao khi Miên Miên rời đi, Mạnh lão phu nhân là ôm nàng không nỡ buông, dặn nàng có thời gian thì đến chơi, đến bất cứ lúc nào.

Lại cho Miên Miên một bao lì xì đỏ.

Mở ra là một khế nhà của cửa hàng.

Quả nhiên trong sách tự có nhà có vàng, đọc sách cho hai cháu ngoại trai, vậy mà đọc ra cả một cửa hàng ở vị trí đắc địa.

Tiếp tục cố gắng.

Rời khỏi Mạnh gia, ngồi xe ngựa, cảm giác không xa lắm, cũng chỉ khoảng nửa canh giờ, tương đương với một giờ đi xe ngựa, là đến.

Không ở trung tâm tụ tập quyền quý.

Nhà ở khu vực kia bình thường là không dễ mua, đều là do Hoàng đế ban thưởng, hàng xóm của đại lão cũng là đại lão.

Muốn mua bằng tiền, vẫn là chỉ có thể mua ở thành Tây.

Giang Trường Thiên là nhờ Hạ ngự sử mua nhà giúp.

Rất biết lợi dụng quan hệ xã hội.

Các quan địa phương khác nhìn thấy Ngự sử đều sợ đến run lẩy bẩy.

Giang Trường Thiên là mời Ngự sử đi cùng, tăng cảm giác tham dự của Ngự sử đại nhân.

Cuối cùng, ngay cả mua nhà cũng nhờ Ngự sử đại nhân giúp.

Sợ sau này Ngự sử đại nhân đến soát nhà không tìm được chỗ.

Chủ yếu là tin tưởng không chút riêng tư.

Hà ngự sử ban đầu nhận một nữ học trò, nghĩ dạy vài ngày là đi.

Bây giờ lại không nghĩ đến, cả nhà người ta đến Kinh Thành.

Không đáng ngại, ông ấy cũng có học trò, sau này để học trò của ông ấy dạy học trò của ông ấy.

Loại khổ đó, chịu một lần là được rồi.

Giang Miên Miên xuống xe ngựa, tham quan ngôi nhà mới của mình.

Cảm giác này rất kỳ diệu, cả nhà đều lần đầu tiên thấy ngôi nhà mới của mình.

Bố cục của nhà ở Kinh Thành và Kinh Châu không giống nhau.

Nhà ở Kinh Thành càng phẳng hơn, nhưng hơi nhỏ hơn Kinh Châu một chút, không có nhiều viện như vậy.

Bố cục hợp lý chặt chẽ hơn.

Cũng có thể hiểu được, dù sao cũng là Kinh Thành tấc đất tấc vàng, trung tâm kinh tế chính trị của cả nước, có được một toà đại trạch như này cũng rất tốt rồi.

Một số quan viên không có gia tài gì sống ở ven thành, chỉ có thể mua được nhà ở ven thành, thượng triều phải đi hai canh giờ, thời gian di chuyển trong ngày là canh bốn giờ, tám giờ, nửa đêm đã phải dậy.

Cho nên tiểu quan viên sẽ thuê phòng ở trong thành, đi làm gần, dẫn đến giá thuê trong thành cũng rất cao.

Tất nhiên giá nhà càng cao.

Chẳng qua khi đi vào hậu viện trong nhà, lại phát hiện, thế giới hoàn toàn khác.

Viện tử của hàng xóm cách vách bên trái thế mà cũng được đả thông.

Hà ngự sử mua ngôi nhà này giúp hắn, sau đó Mộc Tê Trì biết được, lại mua hai căn bên cạnh, đây chính là một mặt ngoài nhìn thường thường vô kỳ, phía sau nối liền hai căn.

Trong nhà thiếu a tỷ, anh rể, hai cháu ngoại trai, đột nhiên cảm thấy ít người đi rất nhiều, yên tĩnh hơn không ít.

Hơn nữa cô bà vẫn tạm thời ở bên cạnh a tỷ.

Bên cạnh Giang Miên Miên là Phán Nha và Ngỗi Bưu.

A nương chủ trì đại cục, sắp xếp trong nhà.

A huynh sang cách vách sắp xếp thủ hạ.

Cha đến thư phòng sắp xếp sách của mình.

Giang Miên Miên tạm thời được thả tự do.

Dẫn Phán Nha và Ngỗi Bưu làm quen với viện tử trong nhà.

Đầu tiên thả Tiểu Thụ tự do, để Tiểu Thụ cũng quen với đất ở Kinh Thành một chút.

Giang Miên Miên đi dạo khắp nơi.

Ban đầu còn cho rằng ở nơi tấc đất tấc vàng, nhà sẽ rất nhỏ.

Kết quả mua cả cách vách, nối lại, thì rất lớn, còn có một hồ nước.

TBC

Nghĩ đến biệt thự lớn có hồ nước ở đế đô.

Miên Miên cảm thấy đi bên hồ nước cũng có hơi không chân thật.

Nàng đi dọc ven hồ nước.

Đi mãi đến trước một bức tường chắn trước mặt.

Dừng lại.

Tò mò bên kia là cái gì.

Hình như nghe thấy bên kia có người nói chuyện.

Giờ khắc này cô bà không ở bên cạnh, a nương không ở bên cạnh, cha a huynh cũng không ở bên cạnh.

A tỷ cũng không ở bên cạnh.

Giang Miên Miên tràn đầy tinh thần tìm đường chết.