Hoàng thượng bình thường không kiên nhẫn nghe công việc, nghe chuyện triều đình, mấy chục năm rồi, đều chán rồi.
Bình thường đừng lay động đến căn cơ, đều để Tể tướng xử lý.
Kết quả Giang Nhị này, quá thật thà.
Nhìn kế hoạch học tập chi tiết hắn đưa ra.
Hoàng thượng xem xong một lời khó nói hết.
Chữ rất đẹp.
Cảm thấy các thần tử cáo già kia nhìn thấy kế hoạch học tập này chắc chắn sẽ chửi om sòm.
Chẳng pháp tắc quy tắc tế tắc do Giang Nhị sửa soạn, nhấn mạnh Hoàng quyền, mà không phải tính quyền uy của Tể tướng.
Hoàng thượng lại cảm thấy, mặc dù rất giày vò mọi người, nhưng học một chút rất tốt.
Đỡ cho đám các quan viên kia cả ngày nhàn rỗi, đấu đá qua lại.
Là nên dành tâm tư học pháp quy pháp tắc của triều đình.
Nhìn thấy ở bên trong nơi cần y phối hợp chính là thỉnh thoảng kiểm tra đột xuất định kỳ, cũng không có chuyện gì khác, rất tốt.
"Chuẩn."
Giang Trường Thiên làm việc nghiêm khắc dựa theo điều lệ chế độ, Hoàng thượng chuẩn rồi, sau đó cầm đi tìm Lư Tướng phê chuẩn.
Hoàng thượng đều đã phê chuẩn rồi, Lư Tướng dám phản đối sao?
Lư Tướng đều đã phê chuẩn rồi, tài vụ sẽ phản đối sao?
Tóm lại Giang Trường Thiên trước tiên mở một nơi làm việc, được phê duyệt một khoản kinh phí, sắp xếp pháp tắc quy tắc tế tắc, sau đó bắt đầu gửi thông báo học tập cho các bộ.
Hộ bộ Thượng thư khi nhận được thông báo này, mặt rất xanh.
Cảm thấy đây là Lư Tướng lại bắt đầu biến tướng giày vò người khắc, chắc chắn lúc trước Lư Tướng muốn xây trạch tử cho Hoàng thượng, ông ấy không sảng khoái đưa tiền, Lư Tướng đây là nhân cơ hội này ra oai phủ đầu với ông ấy.
Ông ấy đường đường là một Hộ bộ Thượng thư, một đống tuổi, làm quan mấy chục năm, lại còn phải bắt đầu học tập quan tế tắc, còn phải học thuộc toàn văn, Hoàng thượng còn sẽ kiểm tra đột xuất định kỳ?
"Lư lão tặc ta và ngươi không đội trời chung!"
Binh bộ Thượng thư khi thấy văn bản này, càng tức.
Ông ấy thật sự không học thuộc được.
Một đống tuổi rồi.
Nếu có thể học thuộc được, ông ấy đều đi đánh trận rồi.
Thôi vậy, trước tiên gửi một bản pháp tắc này cho Mạnh lão tướng quân ở biên cương, mưa móc cùng hưởng.
Thuận tiện cũng gọi Mạnh Thanh Xà đến.
Mạnh Thanh Xà nhìn thấy một đống pháp tắc quy tắc tế tắc này, phải học thuộc toàn bộ còn phải kiểm tra đột xuất, cũng chửi Lư Tướng một trận.
"Lão Lư không phải người, bắt nạt cha ta không ở bên cạnh, liền giày vò Binh bộ chúng ta."
"Cái gì, các bộ khác cũng phải học? Vậy được rồi, chắc chắn có người giống như ta không học thuộc được."
Hà Ngự sử nhận được nhiều pháp tắc quy tắc tế tắc này, biểu cảm lại cực kỳ thân thiện vui vẻ.
Trong nháy mắt liền nghĩ đến, chắc chắn là Giang Nhị sai người gửi tới.
Những cái này ông ấy đều đã học qua rồi.
Nhớ năm đó, ông ấy vẫn còn là người mới, đến nha môn việc đầu tiên, tiên sinh của ông ấy chính là bảo ông ấy học thuộc cái này, học thuộc toàn văn, biết quy tắc mới có thể lợi dụng quy tắc, mới có thể biết đối thủ vi phạm quy tắc ở chỗ nào, mới có thể bắt được nhược điểm của đối phương, tố bọn họ.
Giang Nhị hao tâm tổn sức.
Bây giờ phong tục lề thói bại hoại, truyền thống xuất sắc này đã mất đi rất lâu.
Đến lúc nhặt lại rồi!
Lễ bộ Thượng thư khi thấy thông báo học tập này, tức đến chửi lớn Lư Tướng.
"Rõ ràng ông ta, cầm lông gà làm lệnh tiễn [1] , giày vò người không ngừng, còn đẩy một người mới đến làm chuyện này, có lợi thì ông ta cầm, có chuyện thì người mới gánh tội giúp, Lư Tam Thi gian xảo quỷ quyệt, tay cũng vươn quá dài, cho dù muốn tổ chức học tập, cũng là chuyện của Lễ bộ chúng ta làm!"
[1]
[1] chỉ đám luồn cúi có chút quyền mà lên chân với người thường, lạm dụng quyền lực
Ngày hôm nay, khi Lư Tướng làm việc, cảm thấy áp lực của tai hơi lớn, không hiểu sao bỗng thấy đau đầu, không biết tại vì sao, có lẽ là trời sắp hạ nhiệt.
Có chút lạnh, đau lưng.
Ông ta đứng dậy đẩy cửa ra, đứng ở cửa xoay eo một chút.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Cửa này đối diện với một khu vườn có phong cảnh rất đẹp.
Trời đã tối rồi.
Có thể thấy Hoàng cung phía xa, mái nhà hoa lệ cao ngất, giống như một bức tranh quyền thế.
Việc một ngày không xong, căn bản làm không xong.
Đừng nhìn quyền lực của ông ta lớn, nhưng chuyện lớn lớn nhỏ nhỏ trong triều đình, quá nhiều.
Ông ta một ngày chỉ ngủ ba canh giờ. Đôi khi ba canh giờ này cũng không được đảm bảo.
Còn có đủ loại chuyện đột xuất, phải dậy.
Ông ta đứng ở chỗ này, nghỉ ngơi một lát, hít một hơi không khí lạnh, cảm thấy thanh tỉnh một chút.
Lúc này, đầy tớ bên người đến, tốt bụng nhắc nhở: "Đại nhân ngài bảo hạ nhân nhắc ngài, phải đọc quan quy pháp quy phác tắc tế tắc, ngài đã muộn hai canh giờ rồi, bây giờ bắt đầu đọc, muốn đọc xong, sợ rằng sẽ đến sau nửa đêm."
Lư Tướng:...
*
Trời tối.
TBC
Mấy ngày này Giang Uyển thật sự nhiễm phong hàn, bệnh rất đáng thương.
Người thường khi bị bệnh sắc mặt rất xấu, hoặc là mặt sưng phù, rất xấu xí.
Nhưng Giang Uyển bị bệnh, ngoài việc cơ thể nàng ta không thoải mái, dụng mạo lại càng điềm đạm đáng thương, càng nhu mì xinh đẹp.
Giang Uyển được gọi là Liễu tiên tử ra vào các yến hội, thu hút rất nhiều đào hoa.
Bởi vì nàng ta bị bệnh, không ít công tử đến cửa thăm hỏi.
Giang Uyển không từ chối, bởi vì nàng ta biết, Sở Hi cần đủ các loại tin tức, những thế gia tử này biết rất nhiều chi tiết mà người khác không biết.
Liễu Đồng mặc dù thành người nghĩa huynh, nhưng vẫn cảm thấy nhi tử của Lư Tướng không phải là mối lương duyên tốt.
Nếu như là ngày thường, Giang Uyển sẽ không để chuyện tranh giành ghen tuông đánh nhau này xảy ra, nhưng nàng ta thật sự bị bệnh rồi, đầu óc mơ mơ màng màng, không kịp ngăn cản.
Nhưng không ngờ bởi vì phần nhạc dạo này, Sở Hi vậy mà mở miệng tỏ tình với nàng ta.
Giang Uyển bị bệnh xinh đẹp đến kinh người, không còn hiếu thắng như ngày thường, nhu mì đáng thương.
Nàng ta vừa mắc bệnh, Sở Hi vốn dĩ đang d.a.o động không chắc nhìn thẳng vào tình cảm của mình đối với nàng ta.
Sở Hi cảm thấy nam tử hán đại trượng phu, thưởng thức yêu thích một nữ tử, rất bình thường, không cần che giấu.
Nếu như đến việc thích một nữ tử cũng không dám biểu lộ ra, vậy quá nhu nhược rồi.
Có người khác tranh giành đánh ghen, lại cộng thêm bị bệnh, ngược lại trở thành chất xúc tác cho tình cảm của hai người.
Cuối cùng xác định càng tiến thêm một bước.
Giang Uyển cảm thấy ông trời vẫn chiếu cố nàng ta, luôn có thể gặp hoạ được phúc.
Kiếp trước nàng ta trở thành tiểu thiếp của Sở Hi, vào phủ Thái tử, cũng không được một câu thích của hắn ta.
Ngược lại nguyên do bởi vì cô cô, hai người giống như đôi oan gia vui vẻ, mặc dù thích nhau, nhưng luôn bị hiểu lầm trầm trọng nghi ngờ và cản trở ngăn cách.
Hôm nay Sở Hi tỏ tình với nàng ta.
Giang Uyển chỉ cảm thấy bệnh cũng tốt lên, cả người nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Màn đêm buông xuống, Giang lão phu nhân mấy ngày này cũng có chút lo lắng.
Bây giờ bà ta sống cùng với tôn nữ duy nhất.
Tốt xấu gì đều phụ thuộc vào tôn nữ.
Mặc dù rất thắc mắc, Uyển Nhi sao lại đột nhiên có thể giả thần giả quỷ biết được nhiều như vậy.
Nhưng bà ta già lòng không mù, cho rằng có thể là Thất hoàng tử đang bố cục.
Uyển Nhi chỉ là một quân cờ thôi.
Hôm nay Uyển Nhi rất vui vẻ, nói rằng biểu ca tỏ tình hứa hẹn với nàng ta rồi.
Giang lão phu nhân cảm thấy Sở Hi không tệ. Nếu như có thể thân càng thêm thân, tất nhiên là tốt.
Nhìn tổ mẫu, Giang Uyển có chút đắng cay nói: "Nhưng bây giờ cháu không cha không mẫu, chỉ có tổ mẫu người, cho dù biểu ca Sở Hi thích cháu, e rằng Thất hoàng tử cũng sẽ không đồng ý hôn sự của bọn cháu, hơn nữa cháu sợ cô cô cũng sẽ phản đối."
Giang lão phu nhân trong lòng chợt lộp độp một chút.
Thật sự, nếu hài tử của nhà bà ta kết thân, cô nương không cha không mẫu chắc chắn bị loại, mệnh quá cứng, tà môn, nhưng đây là tôn nữ nhà mình, tự nhiên là trăm mặt đều tốt.
"Nó dám! Không sao, cơ thể ta gần khỏi rồi, lấy danh nghĩa của ta gửi thiếp thư, bảo cô cô cháu đến đây trấn giữ cho cháu, ta tổ chức một yến hội, bảo cô cô cháu mở miệng, Ngọc Loan từ nhỏ nghe lời, chắc chắn sẽ đồng ý hôn sự này."
Giang Uyển ngoan ngoãn gật đầu, nghĩ đến kiếp trước tổ mẫu cũng đứng về phía mình, tâm an hơn rất nhiều.