Còn nữa là trực tiếp dùng vũ khí.
Dùng kiếm, đao, rìu, búa, cuốc, chuỳ, gậy, phi tiêu...để g.i.ế.c người.
Ưu điểm là thời gian ngắn, cũng không chắc là ngắn, xem độ thành thục kỹ năng của ngươi.
Nhược điểm là phạm pháp phạm tội, sẽ bị kết án.
Tóm lại g.i.ế.c người phạm pháp, đừng tự mình phạm pháp.
Trong mấy ngày nay các triều thần đọc thuộc trong pháp quy pháp tắc tế tắc cũng hiểu rõ điều này.
Quy định không được mệnh quan triều đình.
Quy định không được dùng đao giết, không được hạ độc giết, không được ám sát... nhưng vẫn có lỗ hổng, có thể tức c.h.ế.t đối phương, có thể thổi gió bên gối (gió bên tai) với Hoàng thượng, bảo Hoàng thượng giết…
Tóm lại Tần Lạc Hà tự mình tăng thêm một số trang bị, phi đao, roi mềm, bột nấm, kim ám khí, đầu trâm có thể cắm vào xương sọ... Sau đó mới đi đến Thái A Tự.
Ngày thứ hai, không dự định dẫn Miên Miên và Tiểu Tòng nữa.
Bảo bọn họ ngoan ngoãn ở nhà chơi một ngày.
Sáng sớm.
Tần Lạc Hà đã ra cửa.
Trời hơi lạnh, ánh nắng rất tốt, nàng ấy cưỡi ngựa ra ngoài.
Dũng mãnh phi thường.
…
Trời hơi lạnh, ánh nắng rất tốt, Mộc Tê Trì và Giang Phong cùng cưỡi ngựa ra ngoài.
Hai người đến bên bờ sông.
Giang Châu chính là bên cạnh có sông lớn mà thành tên.
Lão trạch của Giang gia có một phần dựa vào bờ sông.
Trong khoảng thời gian này nhân viên cơ động ở bên Kinh Châu lần lượt di chuyển đến bên Giang Châu này.
Mộc Tê Trì định cư ở Giang Châu, nghĩa tử của Tí Lục, bởi vì Tí Lục c.h.ế.t đột ngột, cũng không có dặn dò gì.
Chỉ có Tí Can Tướng, Tí Văn Hâm, cùng với Tí Viễn Thiên ba nghĩa tử bằng lòng ở lại, những người khác đều tự tìm đường khác.
Tí Can Tướng thực ra cũng có người của Thất hoàng tử đến tìm gã ta.
Nhưng gã ta có quan hệ tốt với Giang Phong, lão Mộc bảo gã ta ở lại, gã ta cảm thấy lão Mộc người này, được, hắn ngày thường vẻ mặt đầy gian xảo, nghĩa phụ đột ngột qua đời, hắn không đi, mà ở lại lo liệu chuyện hậu sự, còn chăm sóc Tòng Hoành.
Mộc Tê Trì lúc đầu nói hắn muốn ở lại chăm sóc Thiếu chủ.
Tí Văn Hâm và Tí Viễn Thiên cũng ở lại.
Với Mộc Tê Trì mà nói, cũng không phải là tình huống xấu nhất, cho dù thậm chí không có đến một người ở lại, cũng tốt hơn là ngày sau nổi dậy, bị người sau lưng đ.â.m sau lưng.
Đi rất tốt, ở lại càng tốt.
Bây giờ bọn họ biết người thay thế nghĩa phụ mà Mộc Tê Trì chọn không phải chính bọn họ, mà là Giang Nhị.
Mọi người không biết tại sao Mộc Tê Trì lại xem trọng người này.
Chẳng qua đã ăn cùng một nồi cơm, cũng không vội chút thời gian trước mắt.
Mọi người cùng thu xếp ở Giang Châu.
Ngược lại hiếm có khi sống một cuộc sống dường như thế gian không tranh chấp.
Đúng thật là như chốn đào nguyên.
Bọn họ ở trong thôn nhìn như bình thường này.
Luyện võ, làm việc, ăn cơm, đọc sách, ngày qua ngày.
Tí Văn Hâm bọn họ không cảm thấy bị đối đãi qua loa, bởi vì trưởng tử Giang Phong của Giang Nhị cũng cùng làm, cùng ăn, cùng luyện võ, cùng học với bọn họ.
Đều là thanh niên, cùng nhau, cùng học tập tiến bộ, lại cạnh tranh với nhau, có lòng tranh giành thiệt hơn, đồng cảm lẫn nhau.
Ban đầu Tí Can Tướng rất thích nói lão tử thiên hạ đệ nhất.
Nghĩ tử mà Tí Lục thu nhận, đều có chỗ hơn người, Tí Can Tướng chính là thân thể cường hãn, cảm giác trời sinh đã vô địch.
Nhưng Giang Phong lại đánh cho gã ta không thắng không thua, khiến gã ta rất tâm phục khẩu phục.
Tí Văn Hâm cũng mệnh danh là Văn Khúc Tinh, tên là được đặt sau này, văn nặng ba nét vàng, trí nhớ của hắn cực tốt, vô cùng thông minh.
Trình độ phương diện văn học của thật ra Giang Phong cũng rất tốt, có thể nói chuyện được với Tí Văn Hâm.
Hơn nữa Giang Phong không phải là kiểu mọt sách nghiêm túc.
Tính cách của hắn vui vẻ, ai cũng có thể nói chuyện được, diện mạo lại thuộc loại đẹp trai hàm hậu không có tính công kích, rất dễ dàng tạo dựng mối quan hệ tốt với nghĩa tử của Tí Lục.
Chẳng qua không ngờ tới người có quan hệ tốt nhất với Giang Phong lại là Tí Viễn Thiên đến sau cùng.
Tí Viễn Thiên trông khá im lặng, gầy gầy nho nhỏ, thuộc kiểu người rất có sức bật.
Cắn người không buông, hung tàn giống như chó hoang.
Thường ngày lại không hiện rõ.
Âm trầm.
Quan hệ của hắn ta và Giang Phong rất nhanh trở nên rất tốt, đại khái là nhìn vừa ý.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Thiếu niên cùng tuổi ở cùng nhau, huấn luyện, trưởng thành, học tập, tưởng tượng tương lai, thỉnh thoảng cũng nhớ lại quá khứ một chút, nghe thảm cảnh trong quá khứ của mỗi một người, quan hệ dường như trở nên thân mật hơn.
Cũng không nói cái gì mà sợ xã hội các thứ.
Bởi vì thời đại này, người với người gặp nhau quen biết nhau đều không dễ dàng, cho nên một khi quen biết qua lại, sẽ sẵn sàng giao phó tất cả.
Đây là một việc rất tốt đẹp.
Giống như học đại học.
Trong một môi trường riêng biệt như thế này, chậm rãi phát triển trưởng thành.
Có một loại cảm giác năm tháng yên lành.
Sáng sớm Mộc Tê Trì dẫn Giang Phong đi xem bến cảng.
Bọn họ dựng một bến cảng, từ bến cảng vào Kinh Thành là khoảng cách đường thẳng, rất nhanh, nhanh hơn vận chuyển đường bộ nhiều.
Chẳng qua trên đường có rất nhiều chốt kiểm soát, ngược lại kéo chậm hành trình.
Mộc Tê Trì đề nghị phải phát triển vận chuyển đường sông, phải đóng tàu, phải đào tạo thủy thủ.
Như vậy đầu tư trước mắt cực kỳ lớn, hai người vẫn đang bàn bạc.
Mộc Tê Trì rất thích làm việc với Giang huynh, bởi vì quyền tự chủ rất lớn.
Giang Phong cũng vậy, Giang Phong mặc dù còn trẻ, nhưng rất trầm ổn, có khi trầm ổn đến đáng sợ, không thể tưởng tượng được, thiếu niên lang, hà cớ gì có thể trầm ổn như vậy, quả thật là như một lão tăng ngồi thiền, giống như ngồi mấy chục năm ở một nơi.
Chuyện ở thôn Giang vụn vặt phức tạp, nhưng hắn không hề chán ghét tức giận một chút nào, rất kiên nhẫn.
Làm từng việc từng việc rất nghiêm túc, không hề thấy phiền.
Mộc Tê Trì chưa từng gặp người có cảm xúc ổn định như vậy, chắc chắn sẽ thành đại sự.
Hai người cùng đến bờ bến cảng.
Gần sông nhìn nơi xa.
Đột nhiên thấy trên mặt nước dường như có vật gì đó trôi đến, nhìn giống như quỷ nước, tóc dài, vạt váy to to.
Mộc Tê Trì sợ đến lùi lại hai ba bước về sau.
Có chút doạ người.
Sáng sớm tinh mơ.
Giang Phong lại nhảy dưới xuống vớt lên.
Vật vớt lên là một cô nương, còn là một cô nương rất xinh đẹp, giống như đã chết, nhưng không cứng.
Nhìn thiếu niên vào mùa đông không chút do dự nhảy xuống nước cứu người, Mộc Tê Trì không nhịn được nói: "Tâm của ngươi quá lương thiện, người tốt dễ chịu thiệt."
Giang Phong cũng không ngẩng đầu lên, nhớ muội từng nói với hắn nếu như có người bị đuối nước có thể cấp cứu, còn từng dùng thỏ bị đuối nước để biểu diễn, sau đó thỏ thành thịt kho tàu.
"Cha ta từng bị đuối nước, chính là được a nương cứu lên, hành động lương thiện của a nương, có chúng ta, cho nên thấy người bị đuối nước, ta cảm thấy đều phải cứu lên."
Hắn vừa nói vừa làm cấp cứu.
Tất nhiên thực tế cũng không phải vì cái này.
Giang Phong chỉ cảm thấy vùng sông này đều nên thuộc về Giang gia, vậy thì những vật gì trôi đến, đều nên nhặt về.
Cần kiệm lo gia đình, điểm này, hắn giống a nương.
Cạch cạch cạch một loạt thao tác.
TBC
Mộc Tê Trì đứng một ở bên cạnh nhắm mắt, nhìn Phong ca nhi đối với một cô nương c.h.ế.t đi, vừa vỗ vừa đánh, muốn đối phương sống lại.
Trong lòng càng thêm cảm động.
Người Giang gia trên miệng luôn nói muốn làm người xấu, thực tế cả nhà thuần lương.
Quả nhiên có cha thế nào con ắt thế ấy.
Đại khái vẫn là lão thiên gia không thu cô nương này.
Bị vỗ đánh một trận, phun ra một ngụm nước, cô nương này vậy mà sống lại.
Đổng cô nương nhìn nam tử trước mặt, mày kiếm mắt sao.
Trên lông mày thậm chí còn có một đóa hoa bỉ ngạn.
Chính mình gặp quỷ sai sao?
Quỷ sai còn đánh người?
"Ta c.h.ế.t rồi sao?"
"Không, cứu sống rồi."
Đổng cô nương ngây ngẩn.
Nhìn nam tử trước mặt, thấy đầu tóc của hắn cũng ướt, nhỏ nước xuống.
Thời tiết lạnh buốt, cơ thể nàng ấy co rụt lại run lên bần bật.
Quá lạnh, tỉnh một chút, lại gần như ngất đi.
Nàng ấy cảm thấy chính mình được nhấc lên, vừa nãy cảm thấy đối phương thô bạo, nhưng đong đưa một chút, trong miệng phun ra nước.
Cảm thấy chính mình giống như con cá nóc, đong đưa một chút là sẽ rỉ nước, còn sẽ rỉ khí.
Đổng cô nương được đưa về, nước trong bụng trên cả quãng đường gập ghềnh hẳn là đã lắc lư nôn hết.
Người thay y phục mới, cả người ấm áp, uống trà gừng nóng, cuối cùng cũng gặp lại người cứu mạng mình.