Kiếp Trước Bi Thảm Kiếp Này Cầu Bình An

Chương 305



Lư Tướng có thể ngồi kiệu, trực tiếp đi đến tận cùng bên trong.

Chỉ kém đãi ngộ của Hoàng thượng một chút xíu.

Hoàng thượng là đi từ trong Hoàng cung ra, cũng là ngồi kiệu.

Ông ta là đi từ bên ngoài vào, cũng có thể ngồi kiệu.

Xe ngựa đến cổng, đổi sang kiệu.

Nếu như ngày thường, Lư Tướng bình thường không hưởng thụ vinh dự như này.

Ông ta vẫn rất bằng lòng đi bộ, cả chặng đường đều có người cung cung kính kính mà hành lễ.

Cong eo dẩu mông, cong eo gật đầu, gật đầu cười nhẹ…

TBC

Ông ta càng thích cảm giác vạn người cúi đầu trước mặt mình.

Đồng thời khi gặp mặt giao lưu ánh mắt, cũng có rất nhiều thứ.

Có một số khác biệt nhỏ bé, có thể từ ánh mắt mà phán đoán ra được.

Lư Tướng chính là từ những manh mối nhỏ bé như vậy, giao lưu ánh mắt, trước đây phán đoán ra một tên nhị ngũ tử [1] muốn phản bội ông ta, đã bị ông ra tay trước bắt được rồi.

[1]

[1] tên phản bội, bắt nguồn từ thói quen của người Hồng Kông

Chẳng qua hôm nay quá lạnh.

Tối qua ông ta lại xử lý công vụ cực kỳ muộn.

Từ một vài phương diện mà nói, ông ta là một Tể tướng rất tận tâm, tấu chương của cả nước cơ bản đều do ông ta xử lý, mỗi ngày làm không hết việc, căn bản làm không xong, buổi trưa thỉnh thoảng muốn nghỉ ngơi một chút, cũng cảm thấy thời gian không đủ dùng, không dám chợp mắt.

Buổi tối cũng đến nửa đêm mới nhắm mắt.

Hôm nay lại đặc biệt lạnh.

Ông ta cũng thực sự cảm thấy cơ thể không thoải mái.

Một lát nữa còn có một trận ác chiến phải đánh, cho nên trước tiên phải nghỉ ngơi dưỡng sức.

Một Hoàng môn Thị Lang nhỏ nhoi, cũng không thể coi là ác chiến.

Lư Tướng người này làm việc, quen làm chu đáo, sư tử bắt thỏ, cũng dùng toàn lực.

Thời gian ngắn như vậy, moi móc ra nhiều tội danh như vậy, hẳn là đủ rồi.

Thực ra ông ta muốn một người chết, rất đơn giản.

Chỉ là phải cân nhắc tâm tình của Hoàng thượng.

Ông ta nhắm mắt lại ở trong kiệu, suy nghĩ.

Bình thường người bên cạnh Hoàng thượng, ông ta sẽ không động tới, nhưng Hoàng môn Thị lang này, luôn khiến Lư Tướng có một cảm giác như có xương cá mắc ở cổ họng không thoải mái.

Trực giác làm quan nhiều năm nói với ông ta, người này không thể giữ.

Chuyện càng quan trọng, thực ra là việc mưu đồ bí mật với Thất hoàng tử.

Lư Tướng đã bắt đầu tiếp xúc với Thất hoàng tử.

Không tiếp xúc không biết, vừa tiếp xúc bất ngờ phát hiện, Thất hoàng tử hóa ra có không ít át chủ bài.

Hoàng thượng bây giờ sức khỏe không bằng trước đây.

Hôm nay hẳn là vẫn sẽ có quan viên nói đến chuyện lập Thái tử.

Cục diện hiện nay, gần như là đề cử Hoàng tử nào làm Thái tử, chính là giống như muốn đưa Hoàng tử đó đi chết, khiến Hoàng thượng chán ghét.

Hôm nay hẳn là đến lượt Lục hoàng tử tài đức vẹn toàn.

Đây mới là đại sự, tương đối mà nói, g.i.ế.c c.h.ế.t Hoàng môn Thị Lang, chỉ là một việc nhỏ.

Chỉ là một con ruồi xanh gây phiền người mà thôi.

Một món khai vị nhỏ.

Đấu tranh quyền lực nhất định là thứ bẩn thỉu nhất xấu xa nhơ nhớp nhất, nếu như ngươi vẫn chưa gặp được, nói rõ ngươi chưa dùng sức mạnh đến cực hạn.

Nghĩ đến lúc người nam tử tướng mạo trông đẹp đến mức khiến người kinh diễm kia lộ ra biểu cảm tuyệt vọng, Lư Tướng cảm thấy tâm tình vui vẻ.

Là một món khai vị rất tốt.

Kiệu lắc lư, tương đối ấm áp.

Lư Tướng quá mệt mỏi, suýt chút nữa thì ngủ thiếp đi.

Kiệu dừng lại, ông ta lau lau khóe miệng, có hơi ướt.

Chỉnh lại y quan, mới xuống kiệu.

"Chào Lư Tướng tốt, chào Lư đại nhân, Lư..."

Tiếng chào hỏi liên tiếp vang lên.

Lư Tướng đều đã đến rồi, triều thần tất nhiên không dám có ai đến muộn hơn Lư Tướng.

Ngoại trừ Hoàng thượng.

Lư Tướng đứng ở đầu tiên nhất, nhìn về phía đội ngũ dài dài phía sau, liếc mắt nhìn không thấy đầu.

Đây là đầu tiên nhất, vẫn còn có thể cảm nhận được sự ấm áp của đại điện.

Than xung quanh đều bắt đầu nhóm lên.

Những quan viên cấp bậc thấp đứng gần cửa đại điện, vậy phải chịu khổ.

Bên ngoài gió lớn, thổi vù vù, ngươi còn không thể mất lễ nghi trước điện, ắt phải đứng ngốc ở đó bị gió thổi.

Chỗ để trốn cũng không có.

Tất nhiên binh tốt hạ nhân đứng bên ngoài càng khổ hơn.

Cho dù gió sương mưa tuyết đều phải đứng.

Giang Phong chính là thuộc về quan viên nhỏ đứng gần cửa.

Mặt mũi mới.

Dáng vẻ hắn có hơi ngoan ngoãn hướng nội.

Có người hỏi thì ngoan ngoãn trả lời.

Không có người hỏi thì đứng đó.

Cũng không nhìn loạn bốn phía.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Đổng thượng thư đang đứng phía trước, đi qua bên người thiếu niên.

Nhìn thiếu niên cao lớn mạnh mẽ, bản lĩnh không thôi, thầm cảm thấy ánh mắt của mình tốt.

Hơn nữa còn vừa hay cứu khuê nữ của ông ấy.

Lương duyên trời ban.

Nếu như không có một tầng cứu người này, Đổng thượng thư thực ra có hơi do dự, liệu có nên hủy hôn một lần nữa hay không, sính lễ kia cầm bỏng cả tay.

Chẳng qua nhìn khuê nữ vui vẻ đến nỗi cao răng đều sắp lộ ra ngoài.

Bỏ đi bỏ đi.

Hoặc là nghĩ cách che giấu, hoặc là bàn bạc kỹ lưỡng với thông gia một chút.

Quy tắc sinh sống ở trong Kinh này, thông gia là người thông minh, chắc chắn hiểu.

Đổng thượng thư tránh tỵ hiềm nên không bước lên trước, chỉ gật gật đầu.

Mà Mạnh Thanh Xà trước nay thích đứng ở phía sau, hôm nay do dự một chút, vẫn rụt về phía sau.

Không phải ông ấy không trượng nghĩa không đi cùng thông gia.

Gần đây quá phô trương, bán nhiều trọng điểm như vậy, chính ông ấy dường như cũng chưa thuộc lòng.

Thật sự không thuộc lòng nổi.

Rụt về phía sau thôi vậy.

Lỡ như bị Hoàng thượng xét hỏi ngẫu nhiên.

Đứng lùi phía sau, lùi rồi lại lùi đến trước mặt Giang Phong.

Hôm nay Tiểu Hà luân phiên trực ban, đi đứng gác.

Giang Phong là người mới, còn phải tới thượng triều, lộ mặt một chút.

Mạnh Thanh Xà chen vào bên người Giang Phong.

Khá có một cảm khái, lần trước dẫn lão tử làm quen tình huống, lần này dẫn nhi tử.

Nhà thông gia đúng thật là nhân tài xuất hiện lớp lớp.

Mạnh Thanh Xà về phủ, bị lão nương căn dặn tám trăm lần.

Trước đây không bởi vì thông gia xuất thân bình thường mà coi thường, sau này cũng không thể vì thông gia xuất thân vinh hiển mà phô trương.

Dùng chân thành đối đãi với người, không kể xuất thân.

Mặc dù nói là như vậy, nhưng lần trước ông ấy còn rất lo lắng thông gia bị bắt nạt, nghĩ đến phải bảo vệ thông gia, sau này tốt rồi, hẳn là không cần ông ấy bận tậm nhiều như vậy nữa, dù sao cũng là nhi tử của Trưởng Công chúa, ít nhất là có người sau lưng.

Mạnh Thanh Xà lẩm bẩm với Giang Phong một ít, kinh nghiệm làm quan.

Những người xung quanh nghe thấy:...??

Mạnh đại nhân này vậy mà ở chỗ này truyền dạy kinh nghiệm làm quan cho người khác?

Mạnh đại nhân này có phải có hiểu sai gì bản thân mình rồi hay không.

Kinh nghiệm làm quan của Mạnh đại nhân thực ra nên tóm gọn thành một câu: "Cha ta tên Mạnh Hải".

Giang Phong nghe rất nghiêm túc, dáng vẻ ngoan ngoãn học hỏi.

Quan viên xung quanh đều rơi một đống lệ đồng tình cho người trẻ tuổi này.

Chẳng qua sau khi biết người này là nhi tử của Giang thị lang, ồ, vậy thì thôi, ước chừng ngày mai là không nhìn thấy nữa, không cần phải đồng tình.

Chúng thần đều xếp hàng chỉnh tề.

Giang Trường Thiên cũng đứng ở giữa hàng ngũ.

Cảm thấy rất mệt.

Sáng sớm vừa ngồi xe ngựa vừa đi bộ, đến nơi còn không có ghế ngồi, vẫn phải đứng suốt.

Đợi phải một lúc, Hoàng thượng mới khoan thai mà tới.

Mặc long bào, mang vương miện, đến đại điện, nhìn đám người đông nghìn nghịt, không nhịn được mà ngáp một tiếng.

Cho nên lúc này đội nghi trượng xuất hành của Hoàng thượng là cực kỳ cần thiết.

Che chắn đủ kiểu, Hoàng thượng ngáp sẽ không bị người khác nhìn thấy, tổn hại long nhan.

Hôm nay lại là một ngày không muốn lên triều.

Mà còn là đặc biệt không muốn.

Chỉ muốn nhanh chóng kết thúc một chút, đi tìm Tuệ Vân.

Hoàng thượng ngồi xuống trên ngai vàng, đá đá chân.

Giang Trường Thiên đứng trong đội ngũ, cảm giác được mọi người xung quanh nhìn mình, ánh mắt có hơi kỳ.

Nói thế nào đây, ánh mắt kia hơi giống ánh mắt khuê nữ nàng nhìn chằm chằm một con heo.

Có lẽ là từ trong bụng nương đã thiệt thòi cho tiểu khuê nữ, Miên Miên vậy mà thích ăn thịt heo.

Giang Trường Thiên suy nghĩ tình cảnh của chính mình một chút, hẳn là không có nguy hiểm gì.

Công công ngự tiền kéo giọng hô thượng triều.

Chúng thần hành đại lễ.

Sau đó đã có thần tử dâng tấu chương lên.

Giang Trường Thiên nhìn thấy những người này trước khi dâng tấu chương còn liếc nhìn mình một cái.

Trong lòng lộp bộp.

Chẳng qua binh đến tướng đỡ, nước đến đất ngăn, tuỳ cơ hành sự.

Lư Tướng rất hiểu Hoàng thượng, nhìn sắc mặt hôm nay của Hoàng thượng, bộ dáng rất mất kiên nhẫn.

Trong lòng ông ta định chắc, chuyện đã thành công hơn nửa.

Mặc cho người khác tính toán các loại, nếu Hoàng thượng không có lòng muốn quản, cuối cùng vẫn là chuyển đến tay ông ta, để ông ta quản, vậy chẳng phải là mặc ông ta giày vò.

Ngự sử của Ngự Sử Các đều đứng ra, có bản tấu.

Ngự sử Hà hơi nhướng mày.

Có bản lĩnh.

Bộ Ngự Sử của ông ấy cũng có nhị ngũ tử.

Đây là giấu diếm ông ấy mà gây chuyện.

Gần đây ông ấy có hơi lười nhác, không cho mọi người thả lòng gân cốt, mọi người hình như quên mất ông ấy người này rồi.