Kiếp Trước Bi Thảm Kiếp Này Cầu Bình An

Chương 307



Quan viên thế hệ trẻ tuổi biết ít hơn.

Tuệ Vân công chúa càng giống như nhân vật trong truyền thuyết.

Nhưng trong đại triều này.

Một Công chúa cứ vậy mà xuất hiện.

Một nhân vật trong truyền thuyết.

Như sấm bên tai.

Truyền kỳ không thôi.

Hoàng thượng đang ngồi trên ngai vàng trong nháy mắt cũng sững sờ.

Tiếp đó là vô tận căng thẳng, thậm chí muốn tìm một mặt gương nhìn xem, dáng vẻ vào giờ khắc này của chính mình.

Tại sao Tuệ Vân lại đến vào lúc này.

Mà còn là ở trên triều đường.

Tuệ Vân có phải chịu oan ức gì không?

Là đến tìm chính mình sao?

Trong nháy mắt Hoàng thượng thậm chí muốn đứng dậy.

May mà cơ thể trì trệ kiềm chế được trái tim đang xao động của y.

Khiến y không mất thể diện trước triều thần.

Miên Miên có chút xíu căng thẳng.

Không phải nói là đón a huynh và cha tan làm sao.

Sao lại trực tiếp chạy đến chỗ người ta làm việc rồi.

Chẳng qua rất tò mò.

Không xem thì uổng không xem.

Người có mặt cơ bản toàn là học sinh ưu tú, là trạng nguyên kỳ thi đại học của từng năm, hoặc là con cháu quyền quý, thân thích của Hoàng đế…

Mở mang kiến thức rồi, mở mang kiến thức rồi.

Trở về cẩn thận cẩn thận nói cho a nương a tỷ nghe.

Biểu tình của Giang Miên Miên nghiêm túc, trong lòng vui vẻ một đàn.

Còn Tuệ Vân công chúa lại là sát khí bừng bừng, trực tiếp xách bội kiếm theo xông vào triều đường.

Tuệ Vân công chúa có thể gặp Hoàng thượng, vào cung cũng không tháo vũ khí, dù là chính miệng Hoàng thượng đồng ý.

Đại điện, văn võ cả triều, xếp hàng trái phải.

Tuệ Vân công chúa từng bước từng bước tiến lên phía trước.

Tuệ Vân công chúa trước đây ngạo mạn, nhưng cũng chưa từng xông vào triều đường.

Hôm nay Tuệ Vân công chúa lại lộ diện trước mặt văn võ bá quan.

Người từng gặp, người chưa từng gặp, có tò mò, có cực kỳ tò mò, ánh mắt đều chăm chăm nhìn qua.

Tuệ Vân công chúa là người rất tự phụ.

Bà ấy tự biết không thể khiến tất cả mọi người đều thích bà ấy vừa lòng bà ấy.

Bởi vì nếu như muốn tất cả mọi người đều thích mình, đồng nghĩa với việc phải giao quyền lực cho người không thích mình nhất.

Phải để bà ấy đi lôi kéo một bộ phần người không thích bà ấy.

Bà ấy không cần.

Bà ấy trước nay đều phớt lờ đám người đó.

Bà ấy chỉ cần người thích bà ấy, người phù hợp với bà ấy, người cùng chí hướng với bà ấy, chỉ cần khiến bộ phần người này thích bà ấy là được.

Bà ấy không coi ai ra gì.

Bà ấy tự cao tự đại.

Bà ấy là Công chúa trời sinh.

Khí thế của bà ấy không ai địch nổi.

TBC

Mọi người cho rằng sẽ nhìn thấy một lão thái thái già nua gần c.h.ế.t bị huỷ dung.

Dù sao thì thời đại của Tuệ Vân công chúa cũng đã qua rất lâu.

Lâu đến mức mọi người gần như sắp quên lãng.

Một người thường xuyên làm bạn với đèn xanh phật tổ, sẽ như thế nào?

Các đại gia tộc gần như đều có người như vậy.

Tóc bạc, nếp nhăn, già nua, bơ vơ,…

Nhưng giờ khắc này có một đoàn lửa, lan tràn về phía triều đường.

Người trẻ tuổi người có tuổi đều cảm nhận được nhiệt độ đó.

Có một nữ tử như vậy, bà ấy đi trên con đường Kim Long trong triều đường, như lẽ đương nhiên.

Bà ấy mặc áo bào màu đỏ, mặt trên thêu rồng phụng thành đôi, người bà ấy châu bảo hoa lệ, đến cả trên giày cũng là ngọc thạch, bà ấy lộng lẫy diễm lệ hào hoa.

Nhưng tất cả những thứ này, cũng không thể che lấp được dung nhan của bà ấy.

Bà ấy đeo một chiếc mặt nạ màu vàng nửa mặt, giống như thần nữ giáng thế.

Thời gian không để lại một chút dấu vết nào trên người bà ấy.

Thắng năm như thể tạm dừng lại.

Bà ấy từ từ bước đến.

Cũng không phải từ từ, hơi nhanh.

Nhưng đối với một số thần tử mà nói, giống như thời gian chảy ngược.

Giống như lại trở về thời đại bị Tuệ Vân công chúa chi phối.

Hoàng thượng ngồi trên ngai vàng, nhìn bóng người kia càng lúc càng gần, càng lúc càng gần.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Từ ảo đến thật, y như thể từ giờ khắc này quay ngược trở về thời đại tuổi trẻ.

Mặt trời mọc mặt trời lặn, vật đổi sao dời, Tuệ Vân vậy mà lại có thể không chút thay đổi, không, thay đổi rồi, trở nên càng đẹp hơn, càng rực rỡ hơn, không kiêng dè gì hơn.

Tuệ Vân công chúa đi đến phía hàng đầu tiên trong triều đường.

Nhìn thấy mọi người đều đang đứng, mà nam tử duy nhất đang quỳ kia.

Hắn mặc áo bào tứ phẩm rách màu xanh than, quỳ ở chỗ đó.

Người khác đều đang đứng, nhi ta lại quỳ.

Người khác đều đang đứng, nhi ta lại quỳ.

Tốt, tốt, tốt!

Theo Công chúa nãi nãi đi trên tấm thảm đỏ dài dài.

Mặc dù Miên Miên có dung mạo rất giống Tuệ Vân công chúa.

Nhưng khí chất thì hoàn toàn trái ngược.

Khi Tuệ Vân công chúa triển khai hoàn toàn hào quang, có thể thu hút vô số ánh nhìn.

Khi bà ấy xuất hiện, khiến ánh nhìn của người khác rất khó dời mắt đi chỗ khác.

Cho nên mọi người đều không để ý đến một tiểu hài tử vóc người thấp bé phía sau công chúa.

Tất nhiên, Giang Phong để ý đến.

Chẳng qua hắn đang ở trong hàng ngũ hai bên.

Không tiện chào hỏi.

Mạnh Thanh Xà cũng để ý đến, chẳng qua mạch suy nghĩ của ông ấy kỳ lạ.

Hào quang của nãi nãi thông gia này, dùng lời của lão gia tử mà nói, thì nên ném lên chiến trường, khiến cho địch nhân bất động trong ba hơi thở không kịp hoàn hồn, nhân cơ c.h.é.m chém chém! Thu hoạch toàn thắng!

Miên Miên đi theo Công chúa nãi nãi vẫn luôn bước về phía trước.

Bởi vì muốn nhìn thấy văn võ toàn triều, còn không cẩn thận nghĩ đến đây đều là bề tôi của đất nước này, ý nghĩ quá nhạy cảm, bị xét duyệt giữ lại cả tối o(╯□╰)o.

Kết quả đi đến tận phía đầu, còn chưa kịp tò mò nhìn thấy Hoàng thượng, nhìn thấy cha trước tiên.

Giờ khắc này Miên Miên rất khó chịu.

Không còn tâm trí ngắm nghía.

Mọi người đều quỳ, ta cũng quỳ, hình như cũng chẳng sao.

Nếu như mọi người đều quỳ, ta đứng, có thể sẽ nhìn xem ai ít tóc hơn.

Nhưng mọi người đều đứng, ta quỳ, cảm giác này sẽ rất đáng sợ.

Ta không sợ ngã, ta sợ chỉ có mình ngã.

Nhìn thấy cha quỳ, chỉ là nhìn một mình.

Ánh mắt Miên Miên của đã ướt đẫm.

Nàng kéo y phục của Công chúa nãi nãi, ngẩng đầu nhìn bà ấy.

Nước mắt của nàng rơi từng giọt lớn từng giọt lớn xuống.

Công chúa chỉ cúi đầu nhìn tiểu gia hoả một cái.

Thấy nàng nước mắt giàn dụa.

Bắt đầu từ khi gặp tiểu gia hoả này chính là tranh lấn đua nhau quậy phá, chưa từng thấy nàng có nửa phần do dự.

Thấy nàng tươi sống như nước sôi biết nhảy, lúc nào cũng sôi ùng ục.

Thấy nàng có cảm giác không sợ trời không sợ đất, lúc ngủ nói mớ, cũng là hô: Công chúa mời châm kim, nằm mơ vậy mà còn nghĩ châm công chúa.

Nhưng giờ khắc này, nhìn thấy trên mặt nàng tràn đầy vết nước mắt.

Một đôi mắt chứa đầy hoảng sợ và đau buồn.

Tuệ Vân công chúa chỉ cảm thấy đau lòng tột đỉnh.

Nếu như không có bà ấy, bà ấy không nhận về hài tử của mình, bọn họ sẽ phải chịu bao nhiêu đau khổ.

Lỗi của bà ấy, là lỗi của bà ấy.

Khổ đau của quá khứ, bà ấy không có cách nào vãn hồi, nghĩ lại đều đau như bị lăng trì.

Nhưng lúc này, ai còn dám động vào hài tử của bà ấy, bà ấy sẽ động cả nhà lớn bé của đối phương.

Bà ấy là điên.

Nhìn thấy thị vệ bước lên trước muốn bắt nhi mình, bà ấy ở ngay trước mặt văn võ toàn triều và Hoàng thượng, rút kiếm ra.

"Ai dám động vào nhi tử của ta!"

Giang Miên Miên thấy tất cả mọi người dường như đều bị hành động của Công chúa nãi nãi làm cho ngây người.

Nàng nhân cơ hội chạy đến bên cạnh cha, cùng quỳ xuống trước mặt cha.

Giang Trường Thiên biết mình sẽ không chết, nhiều nhất chỉ bị tra tấn một chút, hắn chịu tra tấn quen rồi, cũng không lo lắng, chuyện nhỏ mà thôi.

Nhìn thấy công chúa đến, trong lòng hắn cũng không có bao nhiêu ấm áp.

Nhưng nhìn thấy công chúa lại mang cả Miên Miên đến đây.

Nhìn thấy Miên Miên quỳ trước mặt mình.

Giang Trường Thiên sụp đổ.

Trong lòng mắng chửi Tuệ Vân công chúa không có não.

Hắn có thể chịu khổ, có thể bị người khác chà đạp, có thể cúi đầu cầu xin.

Nhưng hắn không muốn tiểu khuê nữ của hắn nhìn thấy cảnh tượng này.

Hắn chỉ muốn nhìn tiểu khuê nữ của hắn vô pháp vô thiên, giống như mọc một cái đuôi, mỗi ngày oanh oanh liệt liệt, vui vẻ hạnh phúc.

Hắn không muốn để Miên Miên nhìn thấy cảnh này.

Phong ca nhi có thể, đều là nam tử, nam tử nên gánh vác hiện thực.

Trải nghiệm của Phong ca nhi, hắn sẽ hiểu, sẽ biết rõ.

Nhưng Miên Miên sẽ không hiểu.

Giang Trường Thiên cảm thấy mình là vỏ sò xấu xí, tác dụng lớn nhất của nó là nuôi dưỡng một viên ngọc trai tròn trĩnh sáng lấp lánh, nàng ngây thơ hoạt bát, tò mò về mọi thứ trên thế gian, nàng vui vẻ, nàng thông minh.