Kiếp Trước Bi Thảm Kiếp Này Cầu Bình An

Chương 309



Lư Tướng trợn to mắt, nhìn thanh kiếm trước ngực, không phải, ông ta cần cù tận tụy nhiều năm như vậy, mỗi ngày ngủ cũng không vượt quá ba canh giờ, hầu hết thời gian chỉ ngủ hai canh giờ, ông ta bị đ.â.m trước mặt Hoàng thượng, cảm giác sắp mất mạng rồi, đến trong miệng Hoàng thượng chỉ là hai chữ nghịch ngợm?

Lòng nguội lạnh.

Giờ khắc này Lư Tướng cảm thấy tuyệt vọng sâu sắc, rất đau lòng rất đau lòng.

Còn đau hơn cả bị kiếm đâm.

Tất nhiên kiếm đ.â.m vào người cũng cực kỳ đau.

Ông ta cảm thấy hoang đường đau đớn không thể tin nổi, cùng với có hối hận cực to, Hoàng thượng như thế này, ông ta hầu hạ cái gì chứ, sớm biết đáng lẽ nên phản lại y.

Tuệ Vân rút kiếm từ trên người Lư Tướng ra, ném xuống đất.

Mọi người đều biết, kiếm trên người, không thể tùy tiện rút ra, cắm ở đó đến bệnh viện, để đại phu rút sẽ khá an toàn, tương đương với có thứ chặn vết thương, nhất thời vẫn chưa c.h.ế.t được.

Nếu ngươi trực tiếp rút ra.

Vết thương không ngừng chảy máu, ngược lại nguy hiểm rồi.

Tuệ Vân công chúa rút kiếm ra, ném kiếm xuống đất, kéo theo một chuỗi máu.

Thế nhưng ai cũng không để ý đến m.á.u đó.

Chỉ nhìn thấy công chúa dậm chân một cái.

Bà ấy ấm ức nói: "Hoàng huynh, không phải huynh nói cả đời sẽ chăm sóc tốt cho muội sao? Muội mới rời đi bao lâu, các ngươi đã cùng hợp lại bắt nạt nhi tử của ta như vậy, các ngươi là nhìn không nổi cô nhi quả mẫu sống tốt sao? Muội không dễ dàng gì mới tìm lại được thân nhi tử thất lạc nhiều năm, các ngươi lại muốn nó chết, các ngươi ai dám bắt nạt nhi tử của ta, ta diệt người đó."

Khi Tuệ Vân công chúa nói những lời này.

Một vòng người xung quanh.

Trời ơi.

Làm sao sẽ có người.

Khi nói muốn g.i.ế.c người, người khác đều chỉ có một ý nghĩ, cổ đủ hay không, còn cần nữa không, ta cũng được, cổ ta mảnh mai, dễ chặt.

Có một loại người, đẹp mà không tự biết, mị lực trời sinh mà có.

Người đó nói ngươi đi c.h.ế.t đi.

Liền có người muốn xếp hàng tranh nhau đi chết.

Quá đáng sợ.

Mà khi kiếm trên người Lư Tướng bị rút ra, cơ thể cũng không đứng vững được, cuối cùng ngã xuống.

Ông ta không muốn chết, ông ta cảm thấy mình thật sự sẽ chết.

Vừa hay đúng lúc, ngã xuống trước mặt Giang thị lang.

Trong khoảnh khắc này.

Giang thị lang phát huy tinh thần chủ nghĩa nhân đạo gan dạ.

Đẩy khuê nữ đang trong lòng ra sau người, duỗi tay đỡ lấy người Lư Tướng đang ngã xuống.

Tay dùng sức giúp đỡ ấn chặt vào chỗ chảy máu.

Lư Tướng trợn to mắt nhìn, nằm đó, từ góc độ cằm nhìn thấy Giang thị lang.

Có người nhìn từ góc độ này thế mà cũng đẹp…

"Đau, đau, đau..."

Còn đau hơn vừa rồi bị kiếm đâm, có người ấn vào vết thương của ông ta, ông ta còn không kêu ra được, bởi vì một tay của người đó bấm vào vết thương của ông ta, một tay bóp cổ họng của ông ta.

Lúc này Giang Nhị dùng sức ấn chặt vào miệng vết thương, cổ họng của ông ta, ông ta không thể kêu ra tiếng, co giật mà ặc ặc ặc.

"Cha hơi hiểu y thuật, Miên Miên đừng sợ, không sao cả." Giang Trường Thiên nhỏ giọng giải thích với khuê nữ.

Mà các triều thần tạm thời không quan tâm đến Lư Tướng.

Trước mắt họ như thể trải ra một mảnh ruộng dưa cực lớn, dưa ở trên đó, căn bản ăn không hết.

Mọi người không chú ý đến Lư Tướng.

Lời của Tuệ Vân công chúa chứa lượng thông tin quá lớn.

Ngươi đừng nói cô nhi quả mẫu chứ, Phò mã vẫn còn sống.

Hàn thế tử vẫn còn đó, hôm qua còn thấy Hàn thế tử đang nghe hát ở Câu Lan.

Giang Nhị là nhi tử của ngươi, Hàn thế tử là của ai?

Mọi người nhất thời đều cảm thấy đầu của Phò mã rất xanh, nhất thời lại tò mò không biết Hàn thế tử là ai sinh ra? Rốt cuộc ai đã cắm sừng ai?

Có phu nhân xinh đẹp như công chúa, Phò mã còn có thể đi tìm người khác sinh ra một Thế tử sao?

Nếu như Giang Nhị này là nhi tử của Tuệ Vân công chúa, nghĩ đến những gì hắn trải qua, cũng quá thảm rồi đi.

Bởi vì hôm nay chính là cái bẫy nhằm vào Giang Nhị.

Từ nhỏ bị nói bất hiếu bất đễ, không thể khoa cử, tham gia tạo phản, bị chiêu an, từng bước leo lên đến Kinh Thành, từng bước sợ sệt, cuối cùng ở trên triều đường, sau đó bị tố cáo, Lư Tướng đã chuẩn bị sẵn bảy tội danh, đè xuống Giang Nhị ngoi đầu lên xuống, đè chết, đây mới là cuộc đời.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Cỏ thu gặp sương, cá gặp đất khô, vận rủi khó trốn, đêm tối dài đằng đẵng, vực sâu phía dưới vẫn là vực sâu.

Đây vốn là số mệnh của Giang Trường Thiên.

Cả đời đầy rẫy chướng ngại, sầu lo oán khổ.

Lúc này, Miên Miên sau người Giang Trường Thiên, che hai con mắt, ngón tay tách ra, nhìn từ khe hở giữa các ngón tay thấy động tác ấn vết thương của cha không đúng.

Cha ấn như vậy, không cầm được máu, m.á.u chảy càng nhiều hơn.

Chẳng qua chắc chắn là cha quá căng thẳng, tay ấn sai.

Cha thật sự là một đại thiên nhân, hoàn toàn không tránh hiềm nghi.

"Cha, cần con ấn giúp không, lực của con lớn." Miên Miên mở miệng nói.

"Không cần, mặc dù Lư Tướng một lòng muốn cha chết, vu oan cho cha nhiều tội danh như vậy, nhưng cha không thể nhìn ông ta chết, tốt xấu cũng là một mạng người, nếu như ông ta chết, hại công chúa vào thế bất lợi, thân nương là vì cha mới làm việc kích động, thân nương cả đời chưa từng hại qua ai, cha không thể để trong lòng thân nương mang hổ thẹn."

Giang - mang tội trên người - nhi tử hiếu thảo - Trường Thiên nhỏ giọng (vừa đủ để người xung quanh) nghe thấy, mở miệng nói.

Vừa nói vừa dùng sức ấn chặt vào vết thương của Lư Tướng, lòng mắt trắng của Lư Tướng cũng sắp trợn ra rồi, ông ta vốn dĩ không cần chết, vị trí vết thương kiếm này, ông ta ước chứng chính mình còn có thế sống.

Bây giờ, ông ta không chắc chắn…

Ông ta chỉ hối hận.

Nếu có thể làm lại từ đầu.

Ông ta tuyệt đối sẽ không chọn ngã về phía này.

Ít nhất cũng phải ngã xa ra Giang Nhị một chút, Lư Tướng cả người co giật nghĩ.

Không đúng, nếu có thể làm lại, ông ta tuyệt đối sẽ không bao giờ dính dáng đến Giang Nhị, có thể cút bao xa bao nhiêu thì cút bấy nhiêu.

Nếu có thể làm lại từ đầu.

TBC

Lư Tướng không hết ra tiếng, cố gắng giơ tay lên, không ai chú ý đến ông ta, tay của ông ta cuối cùng cũng chán nản mà rơi xuống…

Lư Tướng ngất đi, cuối cùng cũng đợi được thái y khoan thai đến muộn.

Ông ta khắp người là máu.

Nhìn dáng vẻ, cho dù có thể sống, vị trí này cũng không thể ngồi nữa.

Một đám quan viên được dệt thành lưới dưới quyền của Lư Tướng, đã bắt đầu nghĩ đến đường ra khác.

Nếu Lư Tướng đều không ở nữa.

Vậy Giang thị lang mà Lư Tướng định hại tất nhiên cũng không thể hại nữa.

Huống hồ Giang thị lang là thân nhi tử của Tuệ Vân công chúa, thân cháu ngoại trai của Hoàng thượng.

Trước đây Hoàng thượng đối xử tốt với Hàn thế tử, khiến mọi người nghi ngờ, Hàn thế tử mới là thân sinh của Hoàng thượng, cuộc sống của Hàn thế tử còn thoải mái hơn cả mấy vị Hoàng tử.

Bây giờ Hàn thế tử là thật là giả?

Hoàng thượng ở trước mặt triều thần, lớn giọng quát mắng Tuệ Vân công chúa.

Có một quan viên nhanh trí, lập tức dùng nội dung trong quan tắc pháp tắc tế tắc, nói hộ cho Tuệ Vân công chúa.

"Trong quan tắc không có quy định rõ ràng việc công chúa không thể đánh Tể tướng..."

Mặt của các quan viên khác đều quay sang một bên.

Mất mặt, thật sự mất mặt.

Hôm nay ngươi biện hộ cho công chúa.

Ngày khác kiếm của công chúa đ.â.m vào người ngươi sẽ không có người biện hộ cho ngươi.

Cuối cùng Hoàng thượng vẫn phạt Tuệ Vân công chúa mười năm lương bổng.

Trong lòng nghĩ, tan triều sẽ bảo Hoàng muội đến quốc khố chọn quà, đều bồi thường cho Hoàng muội.

Về phần án của Giang thị lang.

Lư Tướng đã bị khiêng đi rồi.

Phía dưới Lư Tướng là ai.

Hoàng thượng sờ sờ đầu.

Y cảm thấy Lư Tướng làm việc vẫn rất nhanh nhẹn.

Bây giờ bỗng nhiên bị khiêng đi, đều không biết tìm ai làm việc.

Quay đầu nhìn thấy Hà ngự sử, nhanh chóng lướt qua.

Bỏ đi bỏ đi, y lo rằng nếu thật sự gọi Hà ngự sử đến làm, Hà ngự sử thật sự tìm ra tội danh, muốn tru di cửu tộc Giang thị lang, cửu tộc của Giang thị lang có cả y đi.

Không ngờ Hà ngự sử thế mà lại chủ động bước ra.

Hoàng thượng nhắm mắt, có cần phải nhanh nhạy như vậy không? Chỉ liếc ngươi một cái mà thôi.

Cho nên bình thường triều sớm ánh mắt của Hoàng thượng đều nhìn thẳng về phía trước mà ngẩn người.

Sợ nhất là đột nhiên đối mắt nhìn nhau, một vị thần tử nào đó đột nhiên có ý nghĩ kỳ quặc.