Kiếp Trước Bi Thảm Kiếp Này Cầu Bình An

Chương 31



Tư thế a nương bế nàng, cánh tay nàng vừa khéo vươn ra, có thể đủ với đến chén nước trắng kia.

Giang Miên Miên nghĩ, cho dù ai ăn thứ khủng bố như vậy thì bị tiêu chảy một hai ngày hẳn là cũng bình thường nhỉ.

Nàng không có áp lực tâm lý vươn tay đổ nước linh tuyền.

Học theo cách làm cho huynh trưởng, sau khi đổ xong rồi mới buông tay.

Sau đó phát hiện cả người mình ướt đẫm...

Tiểu rồi.

Nàng đã cố hết sức.

Thế là Tần Lạc Hà lại bận rộn thay tã cho hài tử, sẵn thúc giục tướng công mau ăn.

Giang Trường Thiên nhìn thứ trước mắt, xấu xí tanh hôi, cảm giác giống như là muốn hạ độc g.i.ế.c c.h.ế.t mình.

Có điều hắn vẫn cầm lên, nhấm nuốt từng ngụm.

Mật trăn, vị đắng trước ngọt sau, trừ gió đuổi ẩm, mắt sáng thanh tâm, thanh phổi dừng ho, kéo dài tuổi thọ.

Nhưng vị ngọt không có xuất hiện, chỉ có cay đắng thấu đỉnh đầu.

Đắng tới mức nước mắt của hắn đã tràn mi rồi.

Song, hắn vẫn ăn từng miếng từng miếng, bởi vì hắn phát hiện dưới cổ tay bế hài tử của Hà muội có vết bầm, không chỉ một chỗ.

Lúc Hà muội nói dối, cũng không dám nhìn hắn.

Ăn xong mật trăn tanh hôi, Giang Trường Thiên bưng chén nước bên cạnh lên, uống từng hớp to cho tới khi cạn.

Có lẽ là mật trăn quá đắng, ngay cả nước lạnh khi uống vào cũng ngọt hơn ngày thường rất nhiều.

Giang Trường Thiên uống xong nước thì nhận lấy khuê nữ, bế vào trong ngực.

Áp đầu nàng lên bả vai mình, nhẹ nhàng vuốt ve lưng, mãi đến khi Miên Miên ợ một cái mới ngừng.

Giang Miên Miên thích được cha ôm, rất dịu dàng, rất có chừng mực.

Cha bế nàng luôn luôn cẩn thận từng li từng tí, dùng hết khả năng để nàng cảm thấy thoải mái dễ chịu, thậm chí tạo cảm giác có một phần tôn trọng.

Thật ra Giang Miên Miên có chút hiếu kì, nước linh tuyền có tác dụng gì.

A nương uống vào bị tiêu chảy, sau đó cảm giác như thân thể cường tráng hơn, sức lực trở nên mạnh hơn, nhìn thứ mà nàng ấy đi săn có được, có chút hung hãn.

Huynh trưởng uống vào, bị nôn, trong lúc thân thể khôi phục, hẳn là sức chống cự đã mạnh lên rồi, đã hạ sốt, những sự thay đổi khác trên thân thể nhìn không ra, chỉ có rất dính nàng, thích sờ đầu nàng.

Mình uống nước linh tuyền, hình như sức lực không có thay đổi bao nhiêu, nhưng ngũ giác đã nhạy hơn rồi.

TBC

Chỉ cần có chút gió thổi cỏ lay cũng có thể cảm nhận được.

Hơn nữa cảm nhận bén nhạy về cảm xúc thiện ác của người khác hơn.

Cha thì sao, chờ mong!

Tần Lạc Hà cũng rất chờ mong, tướng công sau khi ăn xong mật rắn, liệu thể cốt có trở nên khỏe mạnh hay không.

Kết quả là sau nửa đêm cùng ngày, Giang Trường Thiên bị tiêu chảy tới mức mặt mũi trắng bệch.

Chạy đi vệ sinh tận mấy lần.

Giang Miên Miên b.ú sữa mẹ giữa chừng có tỉnh một lát, nhìn cha ruột chạy vào nhà vệ sinh, mơ màng nghĩ, cha đẹp vậy, cũng phải tự mình đi vệ sinh, sau đó lại ngủ.

Tần Lạc Hà rất lo lắng cho tướng công, thế này chắc không phải là ăn mật trăn làm xấu bụng đó chứ.

Thế nhưng lại cảm thấy lúc trước, lão đại phu kia là có chút bản lĩnh, nói a nương đã dầu hết đèn tắt, nhất định phải là mật của con trăn hung ác mới có thể cứu sống, lúc ấy nàng ấy còn hỏi không phải con trăn hung ác có độc sao? Đại phu nói lấy độc trị độc mới có thể cứu.

Đây nhất định là tướng công đang bài độc.

Giang Phong cũng nghe thấy động tĩnh của phụ thân, có điều hắn biết phụ thân sẽ không sao cho nên không quá lo lắng.

Ban đêm, nghe động tĩnh Giang Tiểu Du ngủ không yên sát vách, hắn mới chậm rãi chìm vào giấc ngủ.

Giang Trường Thiên chạy đến nhà vệ sinh hết chuyến này đến chuyến khác, nhưng không có phàn nàn cái gì.

Hắn chỉ cho là vấn đề ở thân thể của mình. Khi còn bé hắn đã thường xuyên ăn đồ hỏng, dạ dày không tốt gì cho cam, thân thể rất yếu. Chỉ ăn nhẹ một ít đồ lạ thì sẽ tiêu chảy, hắn đã có phần quen rồi.

Cũng là sau khi thành hôn mới chậm rãi dưỡng dạ dày khỏe lại.

Nhưng mật trăn đã ăn đêm nay, hẳn là đã khiến bệnh cũ tái phát.

Chẳng qua Giang Trường Thiên không hề oán trách thê tử.

Hắn biết Hà muội vì có được mật trăn này, nhất định đã chịu rất nhiều khổ cực.

Nàng ấy không để cho mình thấy, thế nhưng trong bóng tối hắn đã tìm được mấy vết thương.

Hắn cũng kỳ vọng thể cốt của mình có thể mạnh mẽ hơn, tốt hơn chút, thế mới có thể che gió che mưa cho người nhà, mới có thể đi xa hơn một chút, chứ không phải trở thành liên lụy.

Có điều lần này bị tiêu chảy có chút nghiêm trọng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Thực tế Giang Trường Thiên là người có bệnh thích sạch sẽ, rất thích sĩ diện ở một số phương diện. Hắn từ chối thê tử cùng đi, tự mình đi đến nhà vệ sinh.

Tới tới lui lui, giày vò mãi.

Hắn lo lắng sẽ đánh thức thê nhi nên không có trở về phòng, dứt khoát nằm ở trên ghế trúc dưới cây.

Chờ đến hừng đông.

Tiết trời đầu hạ rất nóng, cho dù là sáng sớm thì gió cũng không lạnh.

Giang Trường Thiên nằm trên ghế trúc, không có cảm thấy thân thể khó chịu, ngược lại cảm thấy rất tỉnh táo, chờ bầu trời chậm rãi sáng tỏ, mặt trời phía Đông chậm rãi nhô lên.

Những thời điểm giống thế này, lại cảm thấy sinh mệnh có ý nghĩa.

Mặt trời mới lên ở hướng Đông, giống như trong thân thể đã có thêm một chút sức lực.

Giang Trường Thiên nằm, mặc cho tóc tung bay, hắn không có buộc tóc. Có thể là có chút nhếch nhác, có điều bây giờ đang ở trong nhà, không có vấn đề gì lắm.

Hắn im lặng, một mình quan sát cảnh tượng mặt trời mọc.

Có chút cảm động, có chút như trút được gánh nặng.

Trong phòng, Giang Miên Miên đã tỉnh, đói bụng rồi.

Đi tìm sữa theo thói quen.

Mò tới chỗ a nương, nhanh chóng b.ú sữa.

Sau đó hình như bởi vì không có trông thấy a cha nên a nương vừa cho nàng b.ú vừa bọc một chiếc áo cũ lên người cho nàng, lập tức đi ra ngoài.

Cửa sân mở ra.

Tần Lạc Hà bế hài tử, ngáp dài ra ngoài, ngay sau đó liền thấy tướng công nằm trên ghế trúc.

Tia nắng đầu tiên vào sáng sớm đang chiếu vào người tướng công.

Trong khoảnh khắc này, Tần Lạc Hà không biết hình dung như thế nào, chỉ là nhịp tim cứ đập bình bịch.

Năm đó lúc nàng ấy nhảy xuống nước vớt hắn đã cho là thứ mà mình vớt lên là một con ma da nữ xinh đẹp, chứ không nghĩ tới là nam tử.

Lao động, chịu chua xót nhiều năm dường như đã khiến tướng công trở nên phai mờ trong đám người.

Nhưng bây giờ nhìn lại, cảm giác khi mới gặp bỗng nhiên ùa về.

Ánh nắng ban mai chiếu rọi, toàn thân tướng công được dát lên một lớp kim quang, giống như thiên thần hạ phàm chân chính.

Vốn dĩ mỗi khi Giang Miên Miên b.ú sữa, a nương sẽ vừa bế nàng vừa vỗ nhè nhẹ.

Kết quả uống được một hồi, cảm thấy hình như tiết tấu không đúng, sao a nương không vỗ nữa rồi.

Nàng liếc qua, sau đó kinh hãi hé miệng.

Mới sáng sớm, có một mỹ nam tử tóc dài phất phơ đang nằm trên ghế trúc nhà nàng...

Cả người được phủ kim quang, tỏa ra sự cao quý.

Giang Miên Miên vừa kinh hãi vừa cạn lời, nuốt một hớp sữa lớn.

Cái này… cái này… phương hướng tẩm bổ của nước linh tuyền có chút sai lầm.

Đối với a nương thì là sức lực lớn hơn, là cha sao lại tăng thêm sắc đẹp chứ, sắc đẹp của cha lúc đầu đã là đẹp nhất trong cả nhà rồi, quá xuất sắc, hiện tại đâu chỉ dừng ở quá xuất sắc.

Giang Miên Miên bị đổ vào miệng một hớp sữa, nhưng cũng không dám ê a lớn tiếng, lo lắng sẽ làm ồn đến người cha đẹp tuyệt trần.

Kết quả Giang Trường Thiên đã nghe thấy động tĩnh, quay đầu lại, nhìn thấy thê nhi cũng đang đắm mình trong nắng mai, hắn mỉm cười đáp lại: "Hà muội, chào buổi sáng."

Mặt của Tần Lạc Hà dưới ánh mặt trời nhanh chóng đỏ lên.

Nàng ấy ném khuê nữ trong n.g.ự.c cho tướng công, vội vã chạy về phòng.

Giang Miên Miên ngơ ngác nằm trong n.g.ự.c cha.

Miệng không khép lại, nước bọt chảy lia lịa...

Nắm tay vung vẩy!

*

"Bành bành bành!"

Sớm tinh mơ, a nương đang chẻ củi.

Ngày thường củi lửa chỉ một búa đã bị c.h.é.m thành hai khúc, nhiều nhất là bốn khúc, có thể nhét vào bên trong bếp lò là được.

Thế nhưng sáng nay, Tần Lạc Hà kích động không có chỗ xả.

Người khác kích động thì lo lắng thấp thỏm, a nương kích động thì như xe tăng đùng đùng!

Nàng ấy lấy củi đã bổ thành khúc tiếp tục bổ.

Củi thô bị nàng ấy c.h.é.m thành từng khối nhỏ, xếp lại chỉnh tề.

Giang Miên Miên cảm thấy đã có thể làm đồ chơi của nàng rồi, chờ nàng lớn lên chút sẽ có thể chơi xếp gỗ.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com