Cách biệt nhiều năm, thân phận thay đổi, hai người lần nữa tương phường, cùng nhau tan ca.
Nghiêm Lão Tam đi cùng Giang Nhị.
Giờ khắc này, bọn họ không cần lo lắng, bữa sau không có cơm ăn.
Lúc đó, Nghiêm Lão Tam ba hoa khoác lác nói: "Có một ngày ta có tiền, ta muốn nuôi hai con chó, một bữa ăn ba bát mì, ăn không hết, lại đổ cho chó ăn."
Bây giờ y có tiền rồi, không nuôi chó, y một bữa cũng không ăn nổi ba bát mì, một bát là no rồi.
"Khi ta rời khỏi nhà ngươi, cướp uống nước trà của ngươi. Đêm đó ta nôn cả nửa đêm, những ngày sau đó, lại cảm thấy cơ thể dần dần hồi phục, mặc dù trên đường chịu đủ loại khổ sở, nhưng vẫn không bị bệnh, cũng là đến khi vào cung, sau khi ăn tiên đan với Hoàng thượng, cơ thể mới dần dần cảm thấy không khoẻ, sau đó ta uống trà mà ngươi nhờ Đoan công công mang cho ta, lại cảm thấy cơ thể dần dần hồi phục một chút." Nghiêm Lão Tam nói như đang tán gẫu bình thường, mở miệng nói.
Giọng nói rất nhỏ.
Khoảng cách trái phải rất rộng.
Là cố ý khi đi đến quảng trường rộng rãi mới nói.
Cũng chỉ có Giang Nhị có thể nghe thấy.
Trong lòng Giang Trường Thiên thận trọng, sắc mặt lại không có thay đổi gì, bộ dáng tùy ý.
"Thánh thượng đã lệ thuộc đan dược, không thể cứu vãn, khi ngươi đưa đồ ăn phải cẩn thận."
Giang Trường Thiên hơi gật đầu.
"Ngươi phải cẩn thận."
"Ừm."
Hai người tiếp tục đi về phía trước.
Lại không nói gì nữa.
Chỉ yên lặng bước đi.
Con đường trước đây rất dài, hôm nay lại đặc biệt ngắn.
Lại như trở về con đường núi ở thôn Khảm Nhi.
Hai bên đều là cây cối, đen thui.
Cuối cùng cũng đến Hoàng môn.
Nghiêm công công đứng trong Hoàng môn dùng mắt tiễn Giang Nhị rời đi.
Công công gác cổng thấy Giang Nhị thế mà được Nghiêm công công đích thân đưa tiễn, nụ cười càng thêm nịnh nọt, lưng cúi càng thấp.
*
Bên ngoài lạnh bao nhiêu.
Khoảnh khắc về đến nhà kia, sẽ cảm thấy ấm áp bấy nhiêu.
Về đến nhà.
Cảm giác là một ngày trọn vẹn.
Nhưng cũng khá mệt mỏi.
Ở trước mặt lão Hoàng đế, thật ra cho dù cái gì cũng không làm, cũng sẽ cảm thấy rất mệt.
Chẳng qua Giang Trường Thiên là người chấp hành rất mạnh, chỉ cần hắn cảm thấy hữu ích, hắn sẽ bằng lòng đi làm.
Về đến nhà, nhìn thấy Hà muội, Giang Trường Thiên cảm thấy cả người đều thả lỏng.
Rất an tâm.
Nụ cười trên mặt không rực rỡ như ngoài kia, chỉ là má hơi có chút thay đổi, hơi có má lúm đồng tiền nhỏ.
Nụ cười lúc này thực ra không đẹp như nụ cười ban ngày, thậm chí có hơi ngốc, nhưng lại khiến người cảm thấy vui vẻ.
"Buổi tối ăn món gì?"
"Biết chàng về nhất định muốn ăn một bát canh mì nóng, hành dại và rau xanh Miên Miên trồng, mọc rất tốt, hái xuống bỏ một ít vào lúc làm mì, cực thơm."
Vẫn là mì.
Nhưng đêm đông lạnh giá có thể ăn một bát mì do tay Hà muội kéo, đã là hạnh phúc lớn nhất.
Bữa tối, Miên Miên và Trùng Ca ngoan ngoãn đợi cha (Giang cô phụ) cùng ăn.
Giang Trường Thiên ăn một bát canh mì nóng trước, nước dùng nóng làm nền, mới bắt đầu hỏi hai hài tử trải qua như thế nào.
Hỏi Tòng ca nhi trước.
"Mấy ngày nay cháu đến Quan Tinh Các, rất tốt, cháu thích nơi đó, sách đọc ở đó rất thú vị, cô phụ nếu như sau này cháu làm người quan sát sao có được không?" Tí Tòng Hoành thăm dò hỏi.
Giang Trường Thiên và Tần Lạc Hà đều sửng sốt.
Tần Lạc Hà biết người quan sát sao là gì, bởi vì nghe khuê nữ nói tận mấy lần.
Lúc trước khuê nữ còn đưa thư cho người quan sát sao ở Kinh Châu.
Nói thật, nàng ấy không hiểu sao lại có người bằng lòng làm công việc khô khan như vậy.
Chẳng qua việc làm công việc gì như này, trong cảm giác của Tần Lạc Hà là chuyện lớn, nàng ấy có thể không hiểu, cho nên nàng ấy nhìn về phía tướng công có học vấn.
Giang Trường Thiên cũng hơi ngạc nhiên.
Hắn nghĩ đến thân thế của Tòng ca nhi, bảo nó đi khoa cử, đi làm quan, hình như cũng có hơi làm khó nó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Bây giờ cũng không làm được.
Chính hắn không phải xuất thân từ khoa cử, cũng không nhất thiết bắt buộc hậu bối.
"Được, chẳng qua cháu đừng vội quyết định, cháu còn nhỏ, cháu cứ xem trước, cứ học, nếu sau này cháu tiếp xúc với thứ khác, muốn làm việc khác cũng được, dù sao lựa chọn trong cuộc sống rất nhiều."
Tí Tòng Hoành gật đầu, trên mặt mang theo một chút ý cười, hơi vui vẻ.
Hắn biết cô phụ sẽ đồng ý, cô phụ là trưởng bối ở một số phương diện nào đó rất cởi mở.
Tiếp đó Giang Trường Thiên lại hỏi Miên Miên, đi theo Hà ngự sử học tập thế nào.
Miên Miên cũng rất hào hứng trả lời: "Con học rất tốt, tiên sinh không rảnh trực tiếp dạy con, bảo phụ tá Đông tiên sinh của ông ấy dẫn dắt con."
"Ồ, vậy con học được cái gì?" Giang Trường Thiên tò mò hỏi.
"Rất nhiều."
Miên Miên bẻ ngón tay chia sẻ.
"Nhất định phải nhớ kỹ pháp quy pháp tắc tế tắc, hoặc trở thành người đặt ra quy tắc, hoặc là học cách vi phạm quy tắc, hợp lý chui kẽ hở của quy tắc."
"Trước khi làm chuyện xấu nhất định phải nhìn xem xung quanh có người hay không, việc bí mật ắt thành công."
"Muốn tru di cửu tộc người khác, phải xem gia phả cửu tộc trước , lỡ đâu ngươi cũng là thân thích của hắn."
"Làm thế nào định tội cho người khác, có thể để đối phương chứng minh hắn không có tội, đơn giản hơn ngươi chứng minh hắn có tội rất nhiều."
"Khi mắng người nhất định phải cây ngay không sợ c.h.ế.t đứng, cho dù không có đạo lý cũng phải lớn tiếng, dù sao cũng mắng rồi."
"Bình thường cãi nhau đều không thể thuyết phục đối phương, cho nên mục đích của cãi nhau chỉ có một, làm đối phương không thoải mái."
"Còn có, phải không sợ quyền quý, dám đấu tranh gian tà, đánh không lại đối phương, thì nói đối phương là quyền quý, đấu không lại đối phương, thì nói đối phương là kẻ gian tà, gán cho đối phương tội danh, lại đánh..."
Lúc ban đầu Giang Trường Thiên còn mặt mày hiền từ mà nghe, hơi gật đầu.
Đến sau sắc mặt đã hơi tái đi.
Tần Lạc Hà cầm thìa vốn dĩ đang múc canh, bây giờ cán thìa đã cong rồi.
Tòng ca nhi lặng lẽ quơ cái bát trước mặt về phía mình.
"Vẫn còn rất nhiều, con phát hiện tiên sinh biết quá nhiều, ngày mai con còn muốn đi." Giang - tràn đầy khao khát kiến thức - Miên Miên hưng phấn nói.
Giang Trường Thiên giữ tay Hà muội lại, bình tĩnh mở miệng nói: "Chúng ta dạy tử tế, đừng động tay, đánh xong một lát nữa nàng lại đau lòng, hoặc là để ta đánh, sức lực ta nhẹ hơn một chút!"
Giang Miên Miên bật ra khỏi bàn... Sao vậy hả, hai người bảo con học hành tiến bộ mà, con học chăm chỉ như vậy, còn không hài lòng... đều là triết lý cả.
Rồi bị Trùng Ca "không hiểu tình" vướng chân một cái, không chạy được…
Miên Miên đầy oán hận nhìn nhìn đôi chân dài của Trùng Ca.
Chân dài giỏi lắm sao!!
Sau đó bị giữ lại.
Cha cũng không nỡ đánh.
Cha chuẩn bị lại giảng giải đạo lý.
Chủ yếu là khuôn mặt của Miên Miên quá giống Tuệ Vân công chúa.
Tính cách cũng hơi giống.
TBC
Hoàn toàn giống nhau như đúc.
Điều này khiến Giang - lão phụ phận - Trường Thiên có hơi tắc nghẽn cơ tim.
Hắn từ đáy lòng xem thường thân nương của chính mình.
Rất lo lắng sau này Miên Miên sẽ giống tổ mẫu nàng.
Nhưng so với giáo dục soát nhà của Hà cửu tộc, tiểu cô nương có lẽ vẫn nên theo Tuệ Vân công chúa thì tốt hơn một chút.
Hơn nữa hai ngày nay Công chúa đi tìm phiền phức với Phò mã, ước chừng rất nhanh sẽ bị đuổi trở về, vẫn sẽ tìm Miên Miên.
Giang Trường Thiên cảm thấy không thể phòng trộm nghìn ngày, vẫn là phải giáo dục trước một bước, chiếm lấy tiên cơ, mặc dù hài tử còn nhỏ, nhưng một số lời phải nói trước.
Vậy nên sau bữa cơm.
Cả nhà rất long trọng, ăn điểm tâm sau bữa cơm, còn có nước trà.
Giáo dục thể chất phải nắm bắt, giáo dục tư tưởng cũng phải nắm bắt.
Làm phụ mẫu nuôi nhi đến tám mươi tuổi còn lo lắng hài tử tám mươi tuổi liệu có trầm cảm hay không, liệu có mắc bệnh già cả hay quên hay không, liệu có người chăm sóc hay không.
Miên Miên uống một ngụm trà sữa nhỏ, ngọt ngào, thêm sữa, vị rất chính thống.
Sau đó bởi vì ở nhà, ngồi trên chiếu ấm, khoanh chân, ngoan ngoãn.
Trong phòng có chậu than, không quá lạnh, đắp chăn mỏng là được.
Hơn nữa là kiểu nấu trà vây quanh bếp lò.
Chẳng qua trong nhà vẫn không lợi hại bằng Phủ công chúa, Phủ công chúa trực tiếp có sàn ấm, quá trâu bò.
Toàn dựa vào người đốt lò làm sàn ấm, chủ yếu là tốn người tốn củi tốn vật liệu.
Giang Trường Thiên thấy hai hài tử đều ngồi ngay ngắn.
Khuôn mặt của Tòng ca nhi có vẻ lãnh đạm, bề ngoài của hài tử này nhìn rất lạnh nhạt, thực tế lại là một hài tử rất nặng tình, lãnh đạm cũng chỉ vì phương thức biểu hiện của người quá nặng tình, không muốn dễ dàng phát sinh quan hệ giao tiếp với người khác.
Ngoài lạnh trong nóng.