Kiếp Trước Bi Thảm Kiếp Này Cầu Bình An

Chương 330



Tần Lạc Hà đón tướng công về nhà, đến nhà tướng công vẫn đang ngủ.

Tần Lạc Hà cho rằng trong nhà không có người.

Không nỡ gọi tướng công dậy.

Dứt khoát ôm tướng công xuống xe ngựa.

Sau đó nhìn thấy một đám người đông đúc, Công chúa, tuỳ tùng của Công chúa, khuê nữ, Tòng ca nhi.

Lúng túng dừng lại một chút.

Giang Trường Thiên cũng tỉnh dậy.

Từ trong vòng tay của Hà muội xuống.

Công chúa đỏ bừng mặt.

Nghe nói nhi tử nhi tức phụ về, rất kích động chạy ra ngoài.

Sau đó nhìn thấy cảnh tượng này.

Ngàn vạn lần không thể ngờ tới nhi tử chững chạc nghiêm túc, trong lúc riêng tư lại ở chung với nhi tức phụ như thế này.

Vậy mà nằm lười trong lòng nhi tức phụ xuống xe ngựa.

Nếu tình huống ngược lại, mẹ chồng bình thường chắc hẳn đã mắng nhi tức phụ là hồ ly tinh quyến rũ gì đó, giữa chốn đông người, bị bế xuống xe ngựa, ra thể thống gì?

Nhưng người được bế xuống xe ngựa lại là nhi tử mình…

Này, rít!

Bị khoe khoang một phen.

Có hơi ngại ngùng.

Đồng thời lại cảm thấy may mắn nhi tức phụ nhà mình có sức khỏe tốt, cơ thể nhi tử mình thì quá yếu đuối.

"Nương, nương đến rồi, Hà muội lo lắng cho con, đón con tan làm, con hơi mệt, nên ngủ thiếp đi." Giang Trường Thiên có chút yếu ớt nói.

Tuệ Vân công chúa lập tức cảm thấy đau lòng.

Không kịp nghĩ đến thứ khác.

Chỉ cảm thấy cơ thể của nhi tử mình quá yếu.

May mà sức khỏe của nhi tức phụ tốt.

May nhờ có thể hình thể tốt của con dâu.

Nhi tử từ nha môn về vậy mà đã mệt đến nỗi ngủ thiếp đi.

Bà ấy nhớ phụ hoàng, huynh trưởng trước đây ngày ngày phê duyệt tấu chương, mỗi ngày chỉ ngủ hơn một canh giờ, cũng không thấy buồn ngủ.

Chắc chắn là nền tảng thân thể bị độc phụ kia làm hỏng rồi.

Đau lòng + 100.

Tuệ Vân công chúa cảm lúc này, cảm thấy khi nào hẳn là vào cung lại kể khổ với huynh trưởng.

Cơ thể của nhi tử bà ấy quá yếu, huynh trưởng cho dù coi trọng Trường Thiên, cũng phải kiềm chế, thưởng nhiều một chút, ít sai làm việc một chút.

Tần Lạc Hà cũng có chút ngượng ngùng.

Chẳng qua nàng ấy người này, ở trong thôn tán chuyện với các đại nương đại gia, rèn luyện được kỹ năng, chính là không thể ngại, trên mặt không ngại, cho dù làm cái gì, thua người không thua thế, trên mặt đều phải chống lên cho ta.

Nàng ấy mặt mày không đổi sắc.

Cùng hành lễ với Công chúa: "Nương, động đất, con lo lắng tướng công, cho nên đi đón chàng ấy, Miên Miên và Tòng ca nhi, con nghĩ có nương chăm sóc, nên cũng yên tâm hơn."

Tuệ Vân công chúa được nhi tức phụ tin tưởng, vô cùng cảm động.

Nàng ấy chắc chắn có thể chăm sóc tốt hài tử.

Bây giờ bà ấy nhìn nhi tức phụ cao lớn, nhìn thế thế nào cũng thấy vừa lòng.

Trong lòng còn không nhịn được mà phê bình chính mình.

Trước đây khi làm cô nương, còn cảm thấy những trưởng bối chọn nhi tức phụ đều thích chọn người cao lớn khỏe mạnh dễ sinh con đẻ cái, tư tưởng quá cổ hủ, nếu bà ấy làm trưởng bối, sẽ chọn người xinh đẹp nhìn vào cảnh đẹp ý vui.

Kết quả đến khi chính mình thật sự trở thành mẹ chồng, lập tức bị vả mặt.

Nhìn nhi tức phụ cao lớn khỏe mạnh liền cảm thấy yên tâm thấy cực kỳ tốt... Tất nhiên cũng không phải nói nhi tức phụ không xinh đẹp, chủ yếu là Tuệ Vân công chúa nhìn quá nhiều mỹ nhân, nhi tức phụ không thuộc tầng mỹ nhân bình thường kia.

Bởi vì nhi tức phụ và nhi tử đứng chung một chỗ, dung mạo còn không tinh xảo bằng nhi tử bà ấy.

Nhưng nghĩ đến, may mắn nhi tức phụ không phải là mỹ nhân ốm yếu, nhi tử đã cảm giác giống mỹ nhân ốm yếu, nếu hai mỹ nhân ốm yếu đối mặt gặp nhau, gặp chuyện cùng khóc, có thể khóc nửa đời... Không khóc được cả đời, mỹ nhân hay khóc hơn phân nửa đều đoản mệnh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tuệ Vân công chúa nhìn nhi tức phụ, lại nhìn tôn nữ nhà mình, cực kỳ hài lòng.

Tôn nữ mặc dù gương mặt khá giống nhi tử, nhưng tính cách giống nhi tức phụ, rộng rãi hào sảng, tốt.

Đến bữa tối.

Tuệ Vân công chúa lại rất ngạc nhiên.

Đã đến sống ở Kinh Thành, nhi tử cho dù không nhận lại bà ấy, cũng đã là quan tứ phẩm, nhưng nhi tức phụ vậy mà vẫn bằng lòng tự mình vào bếp.

Chỉ bởi vì nhi tử của bà ấy thích ăn mì.

Nhìn thấy tô mì nóng hổi được bưng lên.

Tuệ Vân công chúa còn chưa ăn, đã cảm thấy vừa cảm động vừa buồn bã.

Buồn vì bọn họ thật sự là từ vất vả tới đây, còn phải tự mình vào bếp.

Cảm động vì bọn họ kè vai nâng đỡ, tình cảm vẫn không thay đổi.

Ngưỡng mộ sự chân thành này, cũng cảm thấy vui vì nhi tử có thể tìm được thê tử như này.

Quả là may mắn.

Bữa tối ăn rất đơn giản.

Quá mức đơn giản.

Nhưng Tuệ Vân công chúa một chút cũng không cảm thấy bị coi thường.

Ngày ngày chính mình ăn, lại có rất nhiều món, một bàn đầy ắp, nhưng trước nay chưa từng có cảm giác ấm áp này.

Hóa ra người cả nhà ăn cơm là như thế này.

Bà ấy từ nhỏ đến già đều chưa từng có loại trải nghiệm này.

Dù sao khi còn nhỏ là Công chúa, lớn lên cũng là Công chúa, quy củ nhiều không thôi.

Mà người cả nhà ngồi quanh bàn tròn, ăn cơm trò chuyện, ăn mì nóng, còn có một ít dưa muối, còn có một ít rau xanh, thịt muối.

Mà Tòng ca nhi ăn cũng rất tự nhiên, không chút gò bó.

Nhìn một người sống có tốt hay không, thực ra chỉ cần xem hắn có tự nhiên hay không, nếu hắn có thể rất tự nhiên, nói rõ đã coi nơi này như nhà, nói rõ hắn sống rất tốt.

Nói ra cũng lạ, đại khái là khi còn nhỏ từng sống ở nhà Miên Miên, ký ức rất tưới mới.

Sau này nhớ lại về đồ ăn, đồ ăn ngon nhất vậy mà lại là ở nhà Miên Miên.

Cho nên bây giờ đến sống ở đây, mỗi bữa đều cảm thấy ăn rất ngon, hình như còn béo lên một chút xíu.

Lúc trước hắn gầy như có thể bay lên, gần đây cảm thấy cũng có thêm một chút xíu thịt.

Sức khoẻ hình như cũng càng tốt hơn, chủ yếu là Miên Miên quá hoạt bát, hễ rảnh rỗi là kéo hắn vừa chạy vừa nhảy mỗi ngày.

Mì có hương bột mì, rau cũng có hương rau.

Tuệ Vân công chúa chú ý thấy Trường Thiên dường như không gắp thịt.

Tuệ Vân công chúa không nhịn được mà gắp một miếng thịt muối cho nhi tử.

Giang Trường Thiên lại không ăn.

Miên Miên gắp đi mất.

Tuệ Vân công chúa hơi buồn bã lúng túng, nhi tử này là trong lòng vẫn còn khúc mắc với bà ấy sao? Đến thức ăn bà ấy gắp cũng không ăn.

TBC

Ăn cơm xong.

Khi ăn điểm tâm sau bữa ăn, Giang Trường Thiên mới mở miệng nói với Tuệ Vân công chúa: "Khi còn nhỏ, con luôn luôn bị ốm, mỗi lần bị bệnh, Giang lão phu nhân đều không cho con ăn cơm, có lúc đói vài ngày, đói đến cùng cực rồi mới cho con ăn, lại luôn luôn cho con ăn món thịt dầu mỡ, mỗi lần con ăn xong sẽ nôn ói, cho nên sau này, cứ ăn thịt là sẽ thấy buồn nôn, bây giờ vẫn chưa ăn được thịt, nương thân tha thứ, nương gắp thức ăn cho con, con rất vui vẻ."

Câu nói bình thường này, nói xong khiến Tuệ Vân rơi nước mắt đầy mặt.

"Hà muội lo lắng con không ăn thịt sức khoẻ không tốt, sau khi điều kiện tốt, sẽ dùng thịt nấu thành canh, nấu rau cho con ăn, bây giờ sức khỏe của con tốt hơn nhiều rồi. Trước đây mỗi năm khi trời lạnh, con sẽ ho không ngừng, Hà muội nghe nói ăn mật rắn có thể trị ho bổ phế, một mình vào núi sâu bắt rắn, cho con ăn mật rắn, mấy năm nay con cũng không ho nhiều nữa, nương thân, mặc dù trước đây con rất bất hạnh, không tìm được nương, nhưng con lại rất may mắn, gặp được Hà muội."

Tuệ Vân công chúa không ngừng gật đầu.

"Đúng, may mắn, nương thân cũng may mắn."

Nhất thời nhìn nhi tức phụ, càng nhìn càng thích, mắt chứa đầy từ ái.

Tần Lạc Hà trong lòng luôn có chút tự ti, dù sao tướng công vốn dĩ đẹp như trích tiên, bây giờ lại lắc người biến thành nhi tử của Công chúa.

Đối với Công chúa mẹ chồng cũng rất căng thẳng, lo lắng chính mình hầu hạ không tốt.

Nhưng nghe xong một phen lời nói này của tướng công, lại nhìn Công chúa mẹ chồng giống như tiên nữ không ăn qua khói lửa nhân gian nhìn mình đầy phụ thuộc, không nhịn được mà run lên.

Cảm giác Công chúa mẹ chồng hình như đầu óc không quá minh mẫn, bị lừa què.