Giang Trường Thiên cười khổ một tiếng: "Các tỷ tỷ ở Di Hồng Viện trong huyện đó đều thích nó, còn tặng quà cho nó, vì nó tuổi còn nhỏ đã biết kéo khách giúp các tỷ tỷ."
Cuộc sống như vậy chắc là các công công cung nữ trong cung đều chưa từng nghe qua.
Hoàng thượng cũng hơi sững sờ.
Chăm chú nghe.
"Có một ngày, nó trở về, bị thương, trên người đầy máu. Bọn thần nghèo, câu nói đầu tiên mà nương nó nói, không phải hỏi vết thương, mà là hỏi tại sao y phục lại bẩn, không phải vô tình, mà thực sự là như vậy."
"Thần biết y thuật, cũng biết xử lý vết thương ngoài, xử lý vết thương xong, cho rằng sẽ khỏi, nó tuổi trẻ khỏe mạnh, khả năng hồi phục tốt, ngày hôm sau còn tự mình chạy đến huyện thành mua thuốc."
Hoàng thượng cảm thấy má hơn mát lạnh một chút.
"Sau đó thì sao?"
"Không ngờ tối ngày hôm sau, vết thương của nó lại thối rữa, cả người nó sốt cao hôn mê, người làm nó bị thương dùng vũ khí có độc. Thần tàn nhẫn hơ nóng dao, ấn vào vết thương của nó, moi bỏ phần thối rữa, giống như moi t.i.m của chính mình, moi bỏ từng chỗ từng chỗ thối rữa một."
"Thực ra khi đó, thần đã cảm thấy nhi tử thần không cứu được nữa, nhưng thần nghĩ, để nó đẹp đẽ một chút đi xuống địa phủ, thần thậm chí còn vẽ một bông hoa trên vết thương của nó, như vậy, nếu thần cũng xuống địa phủ, có thể dựa vào bông hoa này tìm được nhi tử của thần."
"Hà muội đang tính tài sản trong nhà, có đủ mua một chiếc quan tài gỗ tử tế đẹp đẽ cho nhi tử không, bởi vì ở thôn của bọn thần, rất coi trọng chuyện này, người c.h.ế.t là lớn nhất, nếu có quan tài gỗ tử tế, có lẽ kiếp sau có thể đầu thai vào nhà tốt, không phải chịu khổ nữa."
Giang Trường Thiên xử lý xong vết thương trên má Hoàng thượng.
Bôi một ít thuốc cao.
Thuốc cao có hơi mát lạnh, gần mắt, trong mắt liền tiết ra nước mắt, này là tính vật lý.
"Thần trải qua vô số khổ đau, nhưng thần vẫn luôn cảm tạ ông trời, bởi vì ông trời trả lại Phong ca nhi cho thần, Phong ca nhi không chết. Cho nên thần có thể tha thứ cho tất cả khổ đau, bởi vì nhi tử của thần còn sống. Nhưng mà Hoàng thượng, sau đó thần cũng làm một chuyện sai. Kẻ làm nhi tử thần bị thương kia, là thị vệ của trưởng tôn Giang lão phu nhân, vũ khí gã ta dùng có bôi độc, muốn đưa nhi tử thần vào chỗ chết. "
"Thần muốn báo thù cho nhi tử của thần, thần nghiêm túc dò hỏi thị vệ kia, biết gã ta thông dâm với nữ nhân đã có phu quân, thần nghĩ cách thông báo cho tướng công của nữ nhân đó, để tướng công của nữ nhân đó về sớm, bắt gian tại trận, tướng công của nữ nhân đó đã g.i.ế.c tên thị vệ kia, thần cũng báo được thù. Hoàng thượng, thực ra thần là người tâm tư rất nặng, thậm chí có thể cũng có hơi ác độc, nhưng thần không hối hận, nếu quay lại lần nữa, thần vẫn sẽ làm như vậy, bởi vì ai g.i.ế.c nhi của thần, thần liều mạng với kẻ đó. Trương phi và ngài chắc chắn cũng vậy, nhưng Hoàng thượng, cho dù thế nào, ngài cũng nhớ phải chăm sóc tốt cơ thể của mình, ngài khỏe mạnh, mới có thể báo thù cho hài tử."
Hoàng thượng thực ra vốn dĩ không phải người quá cảm tính.
Y phẫn nộ nhiều hơn đau buồn.
Nhưng bị Giang Nhị nói một hồi, sinh ra đồng cảm, hình như đúng thật mà bắt đầu đau lòng vì nhi tử.
Sau đó hình như phấn chấn lên.
Thực ra trạng thái ban đầu của y chính là bình thường, nhưng bây giờ bị Giang Nhị nói một hồi thì biến thành vì đau buồn cho nhi tử mà phấn chấn, trông có tình nghĩa hơn.
Giang Trường Thiên trò chuyện rồi lại xử lý vết thương nhỏ cho Hoàng thượng sau đó cáo lui.
Chuyện bé nhỏ không đáng kể mà hắn làm, chỉ là nhặt sĩ diện bị rơi xuống của cấp trên lên, dán lại, tiện thể vẽ thêm mấy nét, lộ vẻ chính nghĩa cao cả.
Này có lẽ cũng được coi là một loại cảnh giới mới của việc nịnh bợ.
Nịnh cái mà đối phương còn chưa làm.
Người khác nịnh bợ là khen cái có sẵn, cố gắng phóng đại để khen.
TBC
Giang Nhị Lang nịnh bợ là khen cái chưa có, còn khiến đối phương có.
Thâm cung đường xa, chiêu cũ mà dài lâu.
Khi tin tức được báo về phủ Thất hoàng tử.
Thất hoàng tử cũng ngây người một lúc, vẻ mặt đầy ngạc nhiên, lại tràn đầy lúng túng.
Ngũ ca của đi từ chỗ hắn ta, kết quả sáng sớm ngày hôm sau người đã chết.
Giang Ngọc Loan cũng có hơi ngạc nhiên.
Tối qua nàng ta ở cùng với tướng công, mặc dù tướng công nghênh cưới Trắc phi, nhưng thậm chí đến phòng của Trắc phi còn chưa bước vào.
Lời hay ý đẹp khuyên nàng ta cả tối, nàng ta ca bản đã bị thuyết phục.
Nàng ta biết tướng công thân bất do kỷ.
Người Hoàng thượng ban tặng, không thể từ chối được.
Ngày hôm sau lại xảy ra chuyện như này.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Trắc phi Tống Cách sáng sớm tỉnh dậy, vẫn như không có chuyện gì, tiếp tục quản việc, làm việc.
Chỉ là khi nghe tin Ngũ hoàng tử c.h.ế.t rồi, hơi ngẩn người, tiếp tục làm việc.
Nàng ấy phát hiện ra trong phủ Thất hoàng tử có một nữ nhân lợi hại, không phải Vương phi, mà là chất nữ của Vương phi, hai ngày nay đang dưỡng thương, nhưng nghe thấy, đều là lời khen ngợi nàng ta.
Tống Cách không nghĩ nhiều, nàng ấy cũng không muốn tranh quyền đoạt lợi gì, suy nghĩ của nàng ấy thực sự rất đơn giản, đó là sống sót, chỉ khi nàng ấy sống sót, người nhà nàng ấy mới có thể sống tiếp.
Về phần đột nhiên sẽ gọi nàng ấy làm gì đó, nàng ấy không cách nào dự đoán trước, nhưng nàng ấy đã chuẩn bị xong, c.h.ế.t bất cứ lúc nào.
Có thể sống sót, mỗi một ngày, nàng ấy đều xem là mỗi một ngày trước khi chết, cho nên nàng ấy rất bình tĩnh rất nghiêm túc.
Cảm xúc của nàng ấy bình tĩnh, làm việc nghiêm túc, vô cùng chu đáo.
Thất hoàng tử dỗ Vương phi xong trở về địa bàn của chính mình, nhìn thấy Tống Cách đang hầu hạ, cũng không giải thích gì, cũng không dỗ nàng ấy.
Hắn ta cũng sẽ mệt mỏi, huống hồ Tống Cách trong mắt hắn ta chỉ là thuộc hạ, hắn ta không chịu trách nhiệm về tâm lý của thuộc hạ.
Hắn ta ăn sáng xong, ngồi trong thư phòng, hắn nuôi một con chim sẻ, lông màu vàng óng, cực kỳ xinh đẹp, khi hắn ta suy nghĩ thích cho chim sẻ ăn ngô, nhìn chim sẻ mổ ngô.
Từng chút từng chút một.
…
Cái c.h.ế.t của Ngũ hoàng tử doạ Lục hoàng tử giật mình.
Ngũ ca mặc dù có một đống tật xấu, mồm miệng cũng cay độc.
Nhưng tội không đáng chết.
Hắn ta nhớ lúc nhỏ Ngũ ca vẫn rất tốt, rất thích tặng đồ cho hắn ta, đến cả một cây cỏ đào được trong vườn ngự uyển, cũng háo hức muốn tặng cho mình.
Khi cùng đọc sách ở ngự thư phòng, thỉnh thoảng hắn ta thấy hơi phiền, trên bàn luôn vô duyên vô cớ xuất hiện một vài thứ nhỏ, không liên quan đến việc học.
Không cần hỏi cũng biết là Ngũ ca đưa cho mình.
Hắn ta cho rằng Ngũ ca muốn hãm hại mình, khiến phụ hoàng nghĩ hắn ta không chăm chỉ học hành.
Vì vậy nhìn thấy những thứ linh tinh đó liền ngay lập tức sai người mang đi vứt đi.
Chẳng qua sau này khi lớn lên, Lục hoàng tử mới biết chính mình hiểu lầm Lão Ngũ.
Lão Ngũ có một sở thích kỳ lạ, hắn ta thích ai sẽ đặt đồ bên cạnh người đó, cho nên lúc đó trên bàn học của chính mình luôn xuất hiện lá cây, cỏ, que, đồ ăn vặt, không phải Lão Ngũ muốn hãm hại chính mình, hắn ta chỉ đơn thuần thích chính mình.
Chẳng qua sau này Lão Ngũ cũng không đặt những thứ linh tinh đó trên bàn học của hắn ta nữa.
Phân ra ở riêng.
Mà Ngũ ca trở nên lải nhải, keo kiệt.
Cũng không thể nào nói lời xin lỗi.
Chuyện cũ như khói, thổi qua rồi tan biến.
Lục hoàng tử vội gọi phụ tá đến, phân tích đây là tình hình gì.
Trong phủ Lão Ngũ cũng không nghe nói có chuyện gì, hôm qua đến nhà Lão Thất tham dự tiệc yến tiệc cưới Trắc phi của Lão Thất, sau đó chết, chẳng lẽ bị trúng độc?
Thức ăn ở nhà Lão Thất không sạch sẽ?
Chưa đến mức to gan như vậy đi.
Hơn nữa bọn họ vẫn còn ổn.
Nhưng nghĩ đến còn có hơi sợ hãi, sau này không thể đến nhà huynh đệ ăn cơm.
Phải cẩn thận hết mức có thể.
Vẫn còn ấn tượng thời thơ ấu với Ngũ ca, nhưng với Lão Thất người liên quan còn lại kia, Lục hoàng tử thật sự không thể nhớ ra chuyện quá khứ gì.
Cứ như Lão Thất vẫn luôn biết ẩn thân.
Chỉ đến khi sau này Lão Thấ thành thân, cưới nữ nhi của thái phó Thái tử, mới lọt vào tầm mắt của mọi người.
Lục hoàng tử gọi phụ tá đến bàn bạc, phải làm sao.