"Chuyện kế thừa Hoàng gia, đừng tham gia vào, dù sao cuối cùng cũng luôn có một người lên ngôi."
Tần Lạc Hà không nghĩ tới Công chúa mẹ chồng này của mình lại hiếm khi có lúc thông minh.
Nàng ấy gật đầu đồng ý: "Nương thân nói đúng, giống như nhi tử nhà giàu tranh giành tài sản, đánh ra cả đầu chó, không có đúng sai, người nào cũng không giống người tốt."
Giang Trường Thiên gật đầu nói: "Con đều nghe nương thân, con chắc chắn không xen vào, nhưng nương thân, Thất hoàng tử hình như có ý kiến với con, dù sao con g.i.ế.c nhạc mẫu của hắn ta, mà Thất hoàng tử lại nổi tiếng là người yêu thê, hắn ta cưới Trắc phim nhưng lại thậm chí còn chưa bước vào phòng của Trắc phi một bước, nếu như hắn ta lên ngôi, sợ rằng chắc chắn sẽ gây rắc rối cho con, con lo hắn ta muốn g.i.ế.c con."
Tuệ Vân công chúa nghe Giang Trường Thiên nói đến Thất hoàng tử, cũng có hơi bực bội.
Bởi vì trước đây bà ấy đã từng chăm sóc Thất hoàng tử và Giang Ngọc Loan rất nhiều.
Bà ấy ít khi đối xử tốt với người khác, nhưng chắc chắn đã bỏ ra rất nhiều với đôi phu thê này.
Bây giờ không báo đáp lên người nhi tử mình thì thôi đi, thế mà lại trà thù lên người nhi tử.
"Yên tâm đi, hoàng huynh rất ghét Tiểu Thất, sẽ không để hắn ta kế thừa Hoàng vị, ai cũng có cơ hội, hắn ta chắc chắn không có." Tuệ Vân công chúa lời thề son sắt nói.
Trong lòng Giang Trường Thiên nói, nương hiểu cái quỷ gì, miệng tiên tử Giang Uyển kia đã nói rồi, cuối cùng Thất hoàng tử lên ngôi.
Ai.
Bỏ đi, nương thân hắn cũng chính là cả đời mơ hồ mà sống.
Tốt nhất lúc c.h.ế.t có thể nhanh chóng một chút, rụp một cái, đừng quá đau đớn.
Miên Miên hôm nay tiếp tục kể tiếp phần sau của câu chuyện.
Nghe thấy Miên Miên nói "Đoàn Dự luyện thành ‘Bắc Minh thần công’ và ‘Linh ba vi bộ’ rồi trốn thoát, trên đường vô tình ăn phải Mãng Cổ Chu Cáp, từ đó bách độc bất xâm."
Tần Lạc Hà nghĩ trong lòng, chẳng lẽ Du Tỷ Nhi nhà mình cũng vô tình ăn phải thứ đồ chơi này, dù sao Du Tỷ Nhi tham ăn, cái gì cũng cho vào miệng, đến cả khi biết là thuốc độc, cũng muốn nếm thử, mùi vị như thế nào. Bây giờ nàng ấy yên tâm gả Du Tỷ Nhi đi cũng là vì ít nhất sẽ không trong lúc trạch đấu bị người độc chết, nghe nói Ngũ hoàng tử chính là bị độc chết, quá đáng sợ.
Còn có Bắc Minh thần công, Linh ba vi bộ, nếu chính mình học được, vậy chẳng phải là vượt nóc băng tường, một đêm chạy đến biên giới, xem nhi tử mình có ổn hay không.
Còn Giang Trường Thiên nghĩ, ngàn vạn lần đừng để Hoàng thượng nghe được câu chuyện này, nếu không lại bắt hắn đi tìm ra thứ gì đó, thực sự muốn bách độc bất xâm.
Trưởng công chúa trưởng lại nghĩ, vận may của Đoàn Dự thật sự rất tốt, giống bà ấy lúc trẻ, muốn cái gì có cái đó, vô số bảo vật đều trong tầm tay…
Trước đây cảm thấy chính mình là thiên chi kiêu tử, bây giờ lại cảm thấy vận may của một người đại khái là cố định, lúc trẻ dùng nhiều, khi già sẽ ít đi.
Cho nên bây giờ bà ấy không cầu may mắn, như thế này, những thứ có được trước mắt đã đủ rồi.
Tòng ca nhi lại nghiêm túc ghi chép sắp xếp lại câu chuyện, bởi vì thỉnh thoảng Miên Miên kể chuyện lộn xộn lủng củng.
Miên Miên ngàn vạn lần không nghĩ tới, lúc đầu chỉ muốn trêu chọc Công chúa nãi nãi một chút, kết quả bây giờ biến thân thành người kể chuyện chuyên nghiệp.
Nhưng nàng ấy cũng rất thích cảm giác cả nhà ở cùng nhau, giống như khi còn nhỏ cả nhà cùng xem "Hoàn Châu Cách Cách", đêm đông rất lạnh, tình tiết không thể quên (bởi vì sau này mỗi khi vào kỳ nghỉ hè lại chiếu lại), nhưng càng không thể quên được chính là không khí cả nhà ở cùng một chỗ.
Nàng thích loại cảm giác này, đêm dài dằng dặc.
"Ngày xưa có một ngọn núi... Trong núi có một gia đình... Nam tử họ Giang, thê tử họ Tần... Lạc Hà cùng bay với con vịt cô độc, nước thu hoà cùng một màu với Trường Thiên..."
Người trong câu chuyện đang kể chuyện.
"Ngày xưa có một ngọn núi... Trong núi có một gia đình... Có tứ đại ác nhân..."
Tìm được cái c.h.ế.t bất đắc kỳ tử của Ngũ hoàng tử.
Bên kia Hoàng thượng đột nhiên nghĩ đến lần trước bảo Trương phi tiếp đãi Thải Y quận chúa, hình như Trương phi còn rất thích Quận chúa, lại đột nhiên triệu Quận chúa vào cung nói chuyện cùng Trương phi.
Giang Trường Thiên biết được tin tức này có hơi tức giận.
Nhi tử ngươi c.h.ế.t rồi, bảo khuê nữ ta đi dỗ.
Này có thể dỗ được sao?
Này không phải đi tìm xui xẻo sao.
Thỉnh thoảng suy nghĩ, làm thần tử chính là rất uất ức.
Dù sao Hoàng thượng bảo ngươi làm cái gì thì phải làm cái đó.
May mà trong cung có Tam nhi ở, chắc hẳn có người chiếu cố.
Tam Nhi rất thích Du Tỷ Nhi, ít nhất sẽ không để nó chịu oan ức.
Giang Trường Thiên mặc dù có thể vào cung, nhưng không thể vô duyên vô cớ tiếp xúc với phi tần.
Chỉ có thể trông cậy vào Nghiêm công công.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ân cô cũng đi cùng.
Giang Du cũng không nghĩ tới.
Xảy ra chuyện lớn như này, đang tò mò ăn dưa.
TBC
Chăm chú nghe mẹ chồng kể cho nàng ấy nghe quan hệ giữa các nhân vật ở Kinh Thành.
Đang tò mò ở đây, ra ngoài ăn một bữa tiệc rượu trở về cũng có thể c.h.ế.t bất đắc kỳ tử.
May mà cha không sao.
Người c.h.ế.t bất đắc kỳ tử này nói ra cũng là họ hàng của nàng ấy, nên gọi là biểu thúc?
Ngàn vạn lần không nghĩ tới, chính mình ở Kinh Thành đột nhiên có nhiều họ hàng như vậy, chỉ là những họ hàng này quá yếu đuối.
Kết quả ăn dưa ăn đến trên đầu mình.
Hoàng thượng triệu Thải Y quận chúa vào cung cùng Trương phi.
Quả nhiên, chỗ tốt vô duyên vô cớ nhận được này là phải hoàn trả.
Mặc dù nàng ấy cũng không muốn làm chức Quận chúa này, nhưng đã làm thì phải làm việc.
Ngày hôm nay, nàng ấy ăn mặc rất giản dị.
Cũng không thể trực tiếp mặc tang phục, này ước chừng sẽ kích kích Trương phi đến chết.
Nhưng ăn mặc hoa hòe chắc chắn cũng không được, vào lúc này mặc màu sắc sặc sỡ chính là đi tìm chết.
Mạnh phu nhân và Mạnh lão phu nhân cũng không vui.
Nhi tức phụ của bọn họ rất tốt, nhưng đi an ủi Trương phi, đây là chuyện nguy hiểm siêu cấp cao.
Ai mất đi nhi tử mà có thể vui lên.
Chính là chuyện làm ơn mắc oán, nói không chừng còn bị ghi hận.
Cẩu Hoàng đế không phải người.
Mạnh lão phu nhân hận không thể giội một gáo phân cho Hoàng thượng tỉnh táo lại.
Tức giận thì tức giận, Hoàng thượng đã triệu kiến, Giang Du cũng phải đi.
May mà Thải Y quận chúa có phẩm cấp, vào cung, ngoài gặp Trương phi ra, chắc hẳn cũng sẽ không bị tuỳ tiện làm khó.
Giang Du gặp Trương phi, giật nảy mình.
Khoảng thời gian trước vừa gặp, vẫn là một nữ nhân xinh đẹp đầy sức sống, da dẻ óng ánh, lần này gặp lại, đột nhiên trông thấy già đi.
Khoảng thời gian trước gặp còn trẻ như mẹ chồng nàng ấy, gặp lại đột nhiên thăng lên một bậc, giống như tổ mẫu.
Giang Du người này, mắt rất dễ rơi, cái gì cũng chưa nói, nhìn thấy dáng vẻ của Trương phi, nước mắt của nàng ấy liền rơi xuống.
Khiến cho Ân cô cũng phải lau mắt mà nhìn, đây là hài nhi bà ấy dạy sao? Sao đột nhiên lại lợi hại như vậy.
Trương phi giày vò Hoàng thượng một trận, Hoàng thượng sai người điều tra kỹ lưỡng, bà ấy cũng biết được lời khuyên Giang Nhị Lang khuyên Hoàng thượng.
Trương phi là nguyên lão trong cung, tất nhiên có một vài con đường thông tin riêng cho mình.
Trong lòng cũng khá biết ơn Giang Nhị.
Bà ấy biết Hoàng thượng chắc chắn không có bao nhiêu đau lòng về cái c.h.ế.t của Tiểu Ngũ, Hoàng thượng lòng cứng, cho dù là Thái tử nhi tử mà y thích nhất chết, Hoàng thượng cũng không quá đau lòng, Hoàng thượng chỉ muốn tu tiên muốn trường sinh bất lão, hơn nữa còn tự cho rằng muốn tu tiên trường sinh bất lão thì phải dứt tình, cảm thấy y sống lâu hơn nhi tử là chuyện đương nhiên.
Giang Nhị Lang ít nhất khiến Hoàng thượng bày ra thái độ thương tiếc với Tiểu Ngũ.
Chỉ là phá án nhanh như này, Trương phi ngược lại cảm thấy chuyện không đơn giản như vậy.
Người trong cung, cảm thấy chuyện phải nhìn vào kết quả.
Lão Lục có tiếng hô cao như kia, hắn ta g.i.ế.c Ngũ hoàng tử ngoài việc tự lôi chính mình vào còn có thể làm cái gì, hơn nữa dễ dàng như vậy đã điều tra ra, cũng quá trùng hợp.
Nhưng Lục hoàng tử cũng không oan uổng.
Trương phi tất nhiên cũng sẽ không giải oan cho Lục hoàng tử, nhưng bà ấy càng muốn biết hung thủ thực sự là ai.
Cảm xúc của bà ấy vẫn luôn căng chặt, bà ấy thậm chí không dám nhìn nhi tử.
Cứ như thể không nhìn, nó vẫn còn sống.
Nói nó c.h.ế.t chỉ là tin đồn.