Kiếp Trước Bi Thảm Kiếp Này Cầu Bình An

Chương 36



"Râm ran, râm ran ~"

"Râm ran, râm ran ~"

Giữa trưa.

Trong rừng không chim.

Có tiếng đồng ca của ve sầu.

Tiếng đồng ca của ve sầu dày đặc như túi lưới, như bắt người vào trong lưới.

Mấy thiếu niên trêu đùa nhau trong rừng nhe răng trợn mắt.

TBC

Trong đó có một thiếu niên trèo lên trên cây, ngồi trên cành cây, từ trên cao nhìn xuống.

Ngồi trên cao, dường như có gió.

Gió nhẹ vén tóc mái trên trán thiếu niên, vết sẹo đỏ sẫm như ẩn như hiện, nhìn từ xa trông giống một đoá hoa.

Thiếu niên ngồi trên cành cây, mắt nhìn phía xa.

Có một con đường, con đường bị mặt trời hun ra khói, không có người.

Hắn nghĩ, a nương nếu như biết hắn đi theo người khác chặn đường cướp bóc, nói không chừng sẽ vác rìu chạy như bay tới.

Chẳng qua hắn cũng không muốn cướp người qua đường, hắn chỉ ở đây chờ đại ca trong miệng Cẩu tử.

Cẩu tử nói đại ca hắn là Tứ đương gia trong trại, rất lợi hại.

Làm xong chuyện lần này, đại ca chắc chắn sẽ có thể trở thành Tam đương gia, đến lúc đó dẫn theo hắn ăn ngon uống say, đây là khẩu hiệu của bọn họ.

Bọn họ không biết khẩu hiệu có nghĩa là gì, nhưng cảm thấy cách nói như vậy rất có mặt mũi.

"Hễ là hảo hán muốn nhập bọn, cần phải thể hiện thái độ."

Ngươi không làm chuyện xấu, không nhuốm máu, bọn họ sao dám tin ngươi.

Nhuốm máu, từ đó liền không còn đường về.

A cha nói không thể làm chuyện phạm tội, ít nhất không thể làm ở ngoài sáng, đó là ngu ngốc nhất.

Nếu như con chắc chắn phải làm, phải tìm được đường lui.

Con đường trước mắt, một con đường hẹp, quanh co vòng vèo, không nhìn thấy con đường phía trước cũng không nhìn thấy đường lui... là con đường tốt nhất để cướp bóc.

……

Ánh nắng hơi chếch, chiếu lên khuôn mặt của nữ hài ngồi trong kiệu, phát ra ánh sáng nhẹ dịu.

Trong mắt gã bán hàng rong thoáng qua một tia tham lam.

Không kịp lộ ra dáng vẻ khiêm tốn, đã không nhịn được hét ra một tiếng "chao ôi".

Tức phụ của gã bán hàng rong càng không giữ được bình tĩnh, bởi vì mỗi bên sọt của mụ có hai cô nương.

Mụ vừa liếc mắt nhìn, trong kiệu còn có một lão thái thái, trong tay cầm chuỗi Phật châu, người như Bồ Tát sống.

Ngày thường đều là đương gia của mụ bắt cóc người, mụ giúp đỡ di chuyển.

Mụ ta rất hung dữ với đương gia, nhưng ở bên ngoài lại không nói quá nhiều.

Ngày thường gặp phải liền lướt qua, đại nhân vật như vậy sẽ không nhìn bọn họ.

Nhưng đương gia lại hét lên, cũng không biết la hét làm cái gì.

Tìm đường c.h.ế.t sao!

Lúc này mụ đột nhiên chú ý tới một cái sọt của mình không được đậy nắp chặt, đè lên một đoạn tay áo, mồ hôi trên trán mụ ta chảy xuống.

Gã bán hàng rong cũng chú ý đến ống tay áo kia, lại nắm lấy bàn tay đang run rẩy của tức phụ, niết thật chặt.

Sau đó mỉm cười khiêm tốn với người trên kiệu, nói: "Tiểu nhân là người bán hàng rong ở gần chỗ này, gánh thứ tốt trong huyện thành mang đến thôn bán, phu nhân tiểu thư có muốn mua thứ gì, chỗ ta thứ gì cũng có."

Dao Cô chán ghét nhìn cái sọt rách nói: "Trong huyện thành có thể có đồ gì, còn thứ gì cũng có."

Lão phu nhân cũng hơi cau mày, trời quá nóng, dừng lại giữa đường cũng kỳ cục.

Bà ta cũng phải đi bái Phật.

Đột nhiên "răng rắc" một tiếng.

Cái nắp sọt của gã bán hàng rong bật ra ngoài.

Ánh mắt mọi người không khỏi nhìn qua.

Lại nhìn thấy một hài nhi trắng trắng mềm mềm nằm trên tấm vải bông rách đen thui.

Tiểu hài nhi đang vung tay múa chân, dáng vẻ rất dễ thương.

Mồ hôi từ trán nữ nhân rơi tí tách xuống đất, trong lòng hối hận không thôi, vừa rồi nên bóp c.h.ế.t vật nhỏ kia mới phải.

Giang Miên Miên không dám khóc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Bởi vì lo lắng tiểu hài tử khóc nháo bị bóp chết, cũng lo lắng khóc nháo làm người qua đường thấy phiền chán.

Nàng chỉ có thể cố gắng đá nắp ra, sau đó lộ ra dáng vẻ mà nàng cho là dễ thương nhất.

Ở trong nhà nàng làm như vậy, a tỷ sẽ thơm nàng, huynh trưởng sẽ sờ đầu nàng, a nương sẽ hỏi nàng có đói không, a cha sẽ ôm nàng.

Nàng đá nắp ra, với thị lực tốt của nàng, liền nhìn thấy người ngồi trong kiệu.

Quen.

Đều quen biết.

Giang Miên Miên có chút hưng phấn.

Người quen biết luôn tốt hơn kẻ buôn người.

A tỷ vẫn còn ở trong sọt, thời này tiểu cô nương bị bắt đi bán, chắc chắn nơi đi rất thảm.

Lúc này nàng cảm thấy tiểu cô nương ngồi trong kiệu còn xinh đẹp hơn lần gặp mặt lần trước.

Không chỉ là phấn điêu ngọc khắc, đây chính là tiên nữ hạ phàm, tiên nữ tỷ tỷ.

Nàng vung tay vung chân hét lên "nha nha nha".

Quả nhiên tiểu cô nương kia mở miệng.

"Đây là hài tử nhà ngươi sao? Trông rất dễ dương."

Gã bán hàng rong chịu đựng cơn đau trên người, bế tiểu hài tử lên, kéo tức phụ quỳ bên đường nói: "Nhà nghèo, không ai chăm sóc hài nhi, chỉ có thể vừa bán hàng vừa chăm hài nhi, nếu quý nhân cảm thấy hài nhi nhà ta đẹp, đó là phúc khí mà hài nhi nhà ta tu tám kiếp, hài nhi này liền đưa cho quý nhân, quý nhân cho nó miếng ăn là được, chắc chắn tốt hơn đi theo phu phụ ta chịu khổ."

Gã bán hàng rong vừa nói nước mắt vừa chảy dài trên khuôn mặt.

Nữ nhân liền ở bên cạnh vừa dập đầu vừa dùng thân thể của mình chắn trước cái sọt.

Giang Uyển nhìn cảnh này có chút giật mình, quay đầu nhìn tổ mẫu.

Lão phu nhân cau mày: "Người không rõ lai lịch, há có thể vào gia môn, cho chút tiền đuổi đi."

Giang Uyển lấy một nắm bạc vụn ném ra ngoài nói: "Ta chỉ khen hài tử nhà người dễ thương, cũng không muốn lấy hài tử của ngươi, hài tử sống cùng cha nương tất nhiên là tốt nhất, các ngươi cầm lấy số tiền này, mua đồ ăn ngon cho nàng, coi như xong đoạn duyên gặp mặt này."

Nói rồi tấm rèm trên kiệu rơi xuống.

Đoàn người nghênh ngang rời đi.

Gã bán hàng rong và tức phụ quỳ xuống nhìn chiếc kiệu rời đi.

Kiệu tiếp tục đi về phía trước.

Lão phu nhân niệm một câu "a di đà phật".

Lão nô A Dao mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, cũng không lắm miệng, bà ta kinh nghiệm phong phú, liếc mắt liền có thể nhìn ra hai kẻ bán hàng rong kia có vấn đề, cũng chú ý tới vải thô lộ ra trong sọt.

Gã bán hàng rong rong ruổi ngõ hẻm, trèo núi lội suối, có thể sống sót, ai biết đã từng làm chuyện gì.

Gã bán hàng rong và nữ nhân kia một cao một thấp, bọn họ cũng che giấu rất tốt, nhưng không che giấu nổi hơi thở hung hãn trên người, loại người này nghèo cùng ác cực, cả người đầy mùi xú uế.

A Dao không muốn gây rắc rối, phá hỏng tâm trạng của phu nhân, phu nhân hiếm khi đồng ý ra ngoài giải khuây.

Cũng không muốn vạch trần, để Uyển nhi tiểu thư hành thiện là được rồi.

Giang Uyển ngồi trên kiệu, nghĩ lại cảnh tượng vừa rồi, cảm thấy có chút kỳ quái, hình như đã nhìn thấy hài tử kia ở đâu đó, trí nhớ của nàng ta rất tốt, đọc sách tuy rằng không đến mức xem qua là nhớ, nhưng hai ba lần cũng có thể nhớ được.

Nhưng vẫn không nhớ ra được.

Chỉ là nàng ta cho tiền rồi, đối phương có thể ăn ngon, đó coi như là hành thiện đi.

Giang Uyển mò mẫm kinh Phật mà nàng ta chép trên tay, đường đi đến Thanh Nguyên Tự, tràn ngập mong chờ.

Cảnh sắc phía sau Thanh Nguyên Tự cực đẹp.

Vị trí cao, có thể nhìn xa, sông núi thu vào trong tầm mắt, đáng vẽ nên tranh.

……

Nhìn chiếc kiệu biến mất, gã bán hàng rong và đại tức phụ hưng phấn nhặt bạc vụn trên đất.

Tức phụ không quan tâm bạc dính đất, cho vào miệng cắn một cái, nhìn dấu răng để lại trên bạc, mụ phấn khích nói: "Đương gia, là bạc thật. Vừa rồi ta còn muốn bóp c.h.ế.t vật nhỏ này, không nghĩ tới là đứa có tài vận."

Gã bán hàng rong cả người toát mồ hôi, đặt hài nhi vào lại trong sọt, đậy nắp, sau đó gọi: "Quyên nhi mau nhìn lưng ta, có phải bị thứ gì cắn không, đau muốn chết."

Tức phụ nhấc lên xem lưng của gã bán hàng rong, quả nhiên có hai cái nhọt lớn, sưng đỏ, nhưng cởi y phục ra, thậm chí cởi cả khố, xoay một vòng, cũng không tìm được con sâu nào.

"Vẫn nên ra thành càng sớm càng tốt, tướng công, nếu không đợi người trong thôn tìm đến liền rắc rối." Nữ nhân chuyển ít đồ trong gánh của tướng công vào trong sọt của mình.

"Đi thôi."

Gánh của gã bán hàng rong nhẹ hơn một chút, nghiến răng đứng dậy, lảo là lảo đảo.

Sắc mặt gã cũng trắng bệch, vẫn cố gắng tiến về phía trước.

"Đi nhanh một chút, bán mấy nha đầu này, mua thuốc trị bệnh cho Khuông nhi. Khuông nhi còn đang ở nhà đợi chúng ta."

Mặt trời chói chang như thiêu như đốt, phu phụ hai người chật vật gánh sọt lớn bôn ba vì cuộc sống, bạt mạng đấu tranh vì nhi tử bị bệnh của bọn họ.

Trong sọt có ba hài tử của người khác.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com