Kiếp Trước Bi Thảm Kiếp Này Cầu Bình An

Chương 362



Ở cùng với Miên Miên, cả chặng đường đều rất náo nhiệt.

Miên Miên là hố vương [1] , lần trước "Thiên long bát bộ" còn chưa kể xong.

[1] ý chỉ tác giả viết chưa hết truyện liền bỏ

Kết quả cùng uống trà chiều lại kể cho nghĩa phụ nghe câu chuyện "Trịnh Hòa hạ tây dương".

Tam Bảo Thái giám Trịnh Hòa dẫn đầu đội tàu xuất phát từ Kinh Thành, viễn hành đến Thái Bình Dương, Ấn Độ Dương, tổng cộng đã đi qua hơn ba mươi quốc gia, mất 28 năm, tổng cộng ra khơi bảy lần.

"Ngoài nước Sở, vậy mà còn có hơn ba mươi quốc gia sao?" Nghiêm Đại Bạn có chút tò mò hỏi.

Y tưởng rằng thiên hạ có ba nước, nước Sở, nước Kinh, nước Hi, có thể còn có một vài quốc gia nhỏ ở nơi hẻo lánh, nhưng Miên Miên nói bên kia biển còn có mấy chục quốc gia.

"Không chỉ vậy, còn có nhiều hơn, trong sách kia nói Trịnh Hòa nhìn thấy hơn ba mươi quốc gia, Trịnh Hòa ra khơi, nâng cao trình độ kỹ thuật hàng hải quốc gia, sức mạnh quân sự trên biển, thúc đẩy sự phát triển của thương mại kinh tế, khiến trình độ kinh tế cũng được nâng cao đáng kể, đã để lại dấu ấn đậm nét trong lịch sử nhân loại. Tuy nhiên cũng có người nói, Trịnh Hòa ra khơi là vì tìm thuốc bất tử cho Hoàng thượng, nhưng cho dù là nguyên nhân gì, đây đều là một chuyện đáng được ghi vào sử sách."

Miên Miên biết cả nhà đều là người lõi đời, cũng biết chính mình thường nói những lời kỳ lạ, có thể người nhà đã phát hiện ra sự kỳ lạ của nàng từ sớm, người nhà bởi vì huynh trưởng, tự động bù đắp cái bug này cho nàng.

Vào buổi tối ngày Miên Miên kể câu chuyện này, Nghiêm Giới Hi liền đi cầu kiến tân Hoàng.

“Công công trong cung rất nhiều, ta muốn dẫn họ ra biển, sau khi ta đến Kinh Thành, vẫn luôn sống trong Hoàng cung, bức tường này không cao, chúng ta cũng chưa từng được ra ngoài, bây giờ nếu để chúng ta ra ngoài sống sợ là cũng không quen, hôm nay Miên Miên kể cho tôi một câu chuyện, ta nghĩ có lẽ ta không thể trở thành Trịnh Hòa, nhưng đó là người mà ta hướng tới muốn trở thành, cuộc đời không cần vì cơ thể khuyết tật, mà chỉ có thể sống như ruồi nhặng bay quanh, hóa ra chúng ta cũng có thể được ghi vào sử sách, mà không phải bởi vì mang danh tiếng gian nịnh hại nước.”

Giang Trường Thiên vốn dĩ cũng hơi đau đầu về vị trí của Tam Nhi.

Mặc dù mình đã ngồi lên Hoàng vị, nhưng không cần một người hầu hạ như vậy.

Vị trí công công cao thấp khá dị dạng, giống như phi tần, đều dựa vào sủng ái của Thánh thượng.

Để Tam nhi đi làm quan, hình như cũng không hợp, tiền triều đã có thái giám hại nước, cho nên đến triều này đã cắt giảm quyền lực của nội thị rất nhiều, cơ bản chỉ cho họ phát triển trong nội đình.

Hơn nữa nội thị trong cung cũng phức tạp chằng chịt, bọn họ khác với cung nữ, cung nữ còn có hy vọng được gả đi, bọn họ thực ra không có gì để mong đợi, bởi vì cơ thể của bọn họ định sẵn sẽ tuyệt hậu, nếu không làm chút chuyện gì đó, tư tưởng cũng dễ trở nên biến thái.

Lại không ngờ tầm mắt của Tam nhi đã rời khỏi hoàng cung triều đình Kinh Thành, muốn đến biển lớn, muốn nhìn thấy nơi rộng lớn bên kia biển.

Giang Trường Thiên nghĩ bụng, không biết Miên Miên hài tử lừa dối này lại nói cái gì.

Trước đây nàng kể câu chuyện kia, hắn đã thấy Hà muội lén lút tập một loại công pháp gì đó, ra hình ra dáng, có lần còn học nhảy cóc, khiến hắn giật mình, vì để tránh cho Hà muội xấu hổ, hắn lặng lẽ rời đi, coi như không nhìn thấy…

Bây giờ vậy mà lừa Tam Nhi muốn đi ngắm sao nhìn biển lớn.

“Được, ngươi muốn đi đâu cũng được, trẫm đều ủng hộ ngươi, tự ngươi chọn người, chỉ là cần chú ý an toàn, muốn về thì về bất cứ lúc nào cũng có thể về, ta và tỷ ngươi vĩnh viễn ở nhà đợi ngươi, mấy hài tử cũng đợi nghĩa phụ là ngươi này.”

“Vâng, không vội, đợi Phong ca nhi trở về, tham dự xong hôn lễ của nó, tôi sẽ khởi hành.” Nghiêm công công cười nói.

Bỗng nhiên có mục tiêu, lại cảm thấy khôi phục lại tinh thần.

“Lần trước ngươi bị ngã, bị dụng đến, đã khỏi chưa?” Giang Trường Thiên hỏi.

“Cơ bản đã khỏi rồi, không có gì, chỉ là chân hơi sưng một chút.” Nghiêm Giới Hi nói.

“Ngươi ngồi xuống, trẫm giúp xem giúp ngươi, ngươi biết, trẫm cũng biết y thuật.” Giang Trường Thiên nói.

Nếu như trước đây, Nghiêm Giới Hi sẽ không ngồi xuống, nhưng y đã mở miệng nói, y muốn đi, muốn rời khỏi Hoàng cung, muốn đi nhìn biển, nhìn sao trên biển, tâm tình bỗng nhiên thư thái, dường như khôi phục lại quan hệ của hai người, như trở về thôn Khảm Nhi, lúc đó y nói với Giang Nhị, y muốn đi, muốn đến một nơi xa xôi.

Y ngồi xuống, vén áo bào đỏ trên đầu gối, lộ ra đầu gối, có hơi đỏ, còn có một vết bớt đen.

“Không có gì đáng ngại rồi, ngươi xem.” Nghiêm Giới Hi cười nói.

Giang Trường Thiên cẩn thận nhìn kỹ, duỗi tay ấn ấn, sau đó mới ngẩng đầu nói: “Ừm, không đáng ngại.”

Tình nghĩa của Hoàng thất khác với thế tục, nó không có tính vĩnh viễn của tình bạn thế tục do quan tâm lẫn nhau mà sinh ra - "Vạn Lịch năm mười lăm".



May mắn.

Về phương diện làm Hoàng đế, Giang Nhị cũng vẫn còn là tay mới.

Đổi nghề giữa chừng.

Lần đầu tiên, tân Hoàng nhậm chức.

Khi nhìn thấy bớt đen trên đầu gối của Tam Nhi, trong đầu trôi qua như nước chảy, như mộng như ảo, cuộc đời đều dừng lại một chút.

Hắn muốn khóc, muốn cười, muốn mở lớn miệng chửi thề, muốn g.i.ế.c người, cuối cùng hắn nghĩ đến Hà muội, nghĩ đến Phong ca nhi, nghĩ đến Du Tỷ Nhi, nghĩ đến Miên Miên, cuối cùng hắn vẫn mở miệng nói: “Ừm, không sao.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tam Nhi đã quen hầu hạ Hoàng thượng, khi đối diện với ngươi là Hoàng thượng, kỳ thật đối với y mà nói, đã vô thức trở thành đối tượng cần công lược, cho dù dưới Hoàng bào là ai.

Vì vậy y mới muốn ra ngoài cung, muốn ra biển.

Mặc dù ý tưởng này này nghìn khó vạn khổ, thậm chí có thể không đi được bảy lần, có thể lần đầu tiên đã c.h.ế.t bên ngoài, nhưng không đáng ngại, cả đời này y đã không còn gì hối tiếc, y chỉ muốn làm một việc khác thường, một việc tự do.

Y cảm thấy trong khoảnh khắc vừa rồi, cảm xúc của tân Hoàng đã xảy ra thay đổi rất lớn, mặc dù hắn đã thu lại rất nhanh.

Nhưng chắc chắn vừa rồi đã xảy ra chuyện gì đó, thậm chí trong khoảnh khắc đó y cảm nhận được tim đập thình thịch.

Rồi lại trở lại bình thường.

Y ngẩng đầu nhìn, là tân Hoàng cũng vẫn là Giang Nhị.

Mặc long bào có lẽ sẽ khác.

Miên Miên chính là lúc này đi tới, chiều nay nàng thả diều xong đã ăn vặt, ăn ít cơm tối, bây giờ lại thấy đói.

Muốn ăn bữa khuya.

Nhà ở trong Hoàng cung quá lớn.

Trên đường còn bị ngăn lại một lần.

Bỗng nhiên cảm thấy rất không quen, trước đây gặp thân cha đều chạy thẳng đến, bây giờ vậy mà còn phải thông báo, cảm giác này quá kỳ lạ.

Giống như là tự mình dựng lên một bức tường ngăn cách, chẳng trách Hoàng thượng sau này đều trở thành người cô độc lẻ loi, người khác muốn tìm ngươi, còn phải vượt qua cửa ải, trải qua từng chướng ngại một, cuối cùng mới có thể gặp được ngươi, quá khó khăn, vốn dĩ muốn nói gì đó với ngươi, bởi vì gặp mặt quá khó, lời nói bình thường cũng không muốn nói nữa, cuối cùng gặp mặt đều nói những chuyện quan trọng.

Nhưng cuộc sống, nào có nhiều chuyện quan trọng như vậy, cuộc đời được tạo thành từ vô số chuyện nhỏ giản dị, có một số chuyện nhỏ sẽ biến thành chuyện lớn, nhưng cuối cùng đều là chuyện nhỏ, dài dòng mà vụn vặt, mới là cuộc sống.

Nếu chỉ có chuyện lớn, đó không phải là cuộc đời, đó là nhân viên làm việc.

Miên Miên chạy đến trước mặt cha, nhìn thấy cha và nghĩa phụ, hành lễ, sau đó kéo vạt áo của cha nói: “Cha, chúng ta đi nướng thịt đi.”

“Nghĩa phụ, con biết nướng thịt, nướng rất thơm, nghĩa phụ nếm tay nghề của con.”

Miên Miên cảm thấy bầu không khí có hơi kỳ quái, chẳng qua không sao cả, dù sao bây giờ nàng là người nhỏ nhất trong nhà, phụ trách làm nũng quậy phá đều được, ngoài a nương ra, nàng không sợ ai cả.

Vì vậy bầu không khí hơi kỳ quái vừa rồi, nhanh chóng bị xua tan.

Miên Miên biết nghĩa phụ bị thương nhẹ, chủ động nắm tay y.

Giang Trường Thiên đi phía trước.

Đường trong cung dài dằng dặc, vừa rộng vừa cao.

“Nghĩa phụ, a nương nói trước đây nghĩa phụ cũng biết nướng thịt, nướng rất rất ngon.” Miên Miên mở miệng nói.

Nghiêm Giới Hi nhớ lại, lúc đó nghèo, gà rừng săn được, lén lút mang nướng, nào có gì mà ngon hay không, chín rồi, là thịt, đều ngon.

Nhớ lại, tất nhiên là món ngon hiếm có trong thế gian, sau này được ăn miếng thịt lớn, nhai cũng thấy không ngon bằng xương gà, chỉ vì là đói, đói đến cùng cực.

Nhưng nhìn thấy vẻ mặt ngây thơ hồn nhiên của Miên Miên, Nghiêm Giới Hi lại cảm thấy vui vẻ.

Nếu như chính mình không thể mãi luôn trong sáng ngây thơ, ít nhất hãy để hài tử có thể.

Như vậy, tất cả cũng đều đáng giá.

Ban đêm, Giang gia đúng thật là bắt đầu nướng thịt.

Tân Hoàng và Hoàng hậu đích thân làm, Nghiêm công công giúp nhóm lửa, Công chúa đưa thịt.

Trưởng công chúa bị động đến, cũng chạy đến, cùng nướng thịt.

Có khói, còn có mùi thơm.

Khi Tòng ca nhi ngồi trong đại điện, nhận lấy thịt nướng, có cảm giác dở khóc dở cười.

Hóa ra, chỗ này có thể nướng thịt.

Theo một ý nghĩa nào đó, tân Hoàng đại khái cũng có một loại hoang đường khác đi.

TBC

Tòng ca nhi không thích những thứ nhòn nhọn, ăn thịt nướng chỉ có thể ăn phía bên cạnh.

Dù là que tre cũng không thể hướng về phía mình.