Kiếp Trước Bi Thảm Kiếp Này Cầu Bình An

Chương 364



Giang Trường Thiên cũng hơi tức đến bật cười.

Hắn làm Hoàng đế rất đạt tiêu chuẩn, những đại thần kia không có ai thật sự nghĩ tính tình của hắn tốt, làm việc đều còn khá thận trọng.

Nhưng làm nhi tử, ước chừng có hơi không quen.

Giang Miên Miên thấy cha thật sự có hơi tức giận, vội vàng nói: “Cha, cha, chúng ta đi xem a nương đang làm cái gì.”

Giang Trường Thiên nghĩ cũng đúng, không nên ở trước mặt hài tử cãi nhau với thân nương của mình, cũng không nên cãi nhau trước mặt người ngoài, khi nào nói lại, điểm này Hà muội làm rất tốt, khi hắn dạy hài tử, Hà muội chưa bao giờ phá đám.

Lão nương của hắn chính là không quá hiểu chuyện.

Nhìn Tuệ Vân công chúa đang cười tươi như hoa.

Giang Trường Thiên lại hít một hơi sâu, có lẽ có người cả đời cũng sẽ không hiểu chuyện.

Tòng ca nhi lặng lẽ thu xếp sách vở.

Cô phụ muốn dạy bọn họ đọc sách, hắn cũng bằng lòng, chẳng qua thật ra hắn chủ yếu là đọc sách cùng Miên Miên, hắn xem qua là nhớ, đọc một lần là được.

Nhưng hắn rất thích không khí đọc sách cùng cô phụ, trước đây cha hắn vẫn luôn rất bận, không có thời gian bồi bạn với hắn, thậm chí thời gian cha ở cùng nghĩa tử còn nhiều hơn thời gian ở cùng hắn.

Hắn có thể hiểu được lúc ban đầu cha là vì muốn chữa bệnh cho hắn, sau này không biết tại vì sao, rõ ràng là vì chữa bệnh cho hắn mà làm chuyện đó, cuối cùng lại lạnh nhạt với hắn, thời gian ở cùng hắn ít nhất.

Giống như một nam tử vì nữ tử mình yêu mà phấn đấu, sau khi phấn đấu lâu rồi, hắn ta phát hiện thời gian bồi bạn với nữ tử mình yêu ít nhất, ngược lại trên con đường phấn đấu, gặp được một người rồi một người có cùng chí hướng, trọn vẹn mà hướng lên, đôi khi còn quên mất mục đích ban đầu là gì.

Cho nên Tí Tòng Hoành thích thời gian đọc sách cùng cô phụ.

Cô phụ cho dù mặc long bào, cũng không quên mong muốn ban đầu, chính là sống một cuộc sống hạnh phúc cùng người nhà.

Chỉ là lúc đọc sách này, có hơi mệt cổ họng.

Giang Miên Miên chuyển chủ đề muốn đi gặp a nương.

Giang Trường Thiên cũng kiềm lại tâm trạng tức giận, muốn đi tìm Hà muội an ủi chính mình một chút.

Nhóc con này đúng là bắt nạt người.

Một đoàn người khí thế hừng hực đi tìm Hoàng hậu nương nương.

Và lúc này Hoàng hậu nương nương đang ở Ngự Thiện Phòng.

Tần - Hoàng hậu nương nương - Lạc Hà phát hiện quản lý hậu cung thực ra rất khó.

Ít nhất khó hơn đại trạch tử trước đây rất nhiều.

Chủ yếu là trong đại trạch tử bản chất vẫn là người nhà mình, mỗi một hạ nhân chính nàng ấy đều quen biết.

Việc quản lý hậu cung này, không phải người của mình, đồng nghĩa với tiếp nhận người của người khác.

Việc này phải quản như thế nào quy định ra sao, thực ra có hơi khó.

Mặc dù Ân cô đều đã nói, Tam Nhi cũng dạy nàng ấy, nhưng loại chuyện này, phải tự nàng ấy đứng lên, nếu nàng ấy không tự mình đứng lên, chắc chắn không được.

TBC

Đường đường là một Hoàng hậu nương nương, nếu chính mình cái gì cũng không hiểu, đều phải nghe người khác, bị quy định chi phối, vậy đó không phải sống cho mình, mà là bị cuộc sống cuốn đi.

Ăn mặc ở đi lại, trước khi đến Ân cô đã nói với nàng ấy về đủ loại chuyện thần kỳ trong cung.

Ăn uống sẽ bị hạ độc,

Mặc y phục sẽ bị hạ độc,

Tắm rửa sẽ bị hạ độc,

Đốt hương sẽ bị hạ độc,

Trong cùng rất nhiều hài tử đều không thể nuôi lớn, bởi vì khó mà phòng độc, cuối cùng đều là vô duyên vô cớ không hiểu sao lại c.h.ế.t đi.

Ăn mặc ở đi lại, cái nào cũng có thể có vấn đề.

Ngẫm lại, đây nào phải nhà, đây chính là đầm rồng hang hổ.

Sống như thế này chắc chắn không được, chẳng có lý nào ở bên ngoài khuê nữ được nuôi vui vẻ hoạt bát, đến trong cung còn bị nuôi không tốt.

Cho nên Tần Lạc Hà quyết định bắt đầu từ thức ăn trước.

Miên Miên luôn nói bệnh từ miệng mà vào, ăn cơm còn rất chú trọng bảo mọi người rửa tay, còn không cho uống nước chưa đun sôi, cả nhà Miên Miên sợ c.h.ế.t nhất, cầu kỳ nhất, thỉnh thoảng Tần Lạc Hà đều có hơi đau lòng, cảm thấy là nhà mình làm khổ hài nhi, khiến nó hình thành bản tính ham sống sợ chết.

Nhà bếp trong cung làm một cái tên rất cao sang gọi là Ngự Thiện Phòng, chữ "Thiện" này rất khó viết, nàng ấy cũng phải học rất lâu.

Có cả một nhóm người nấu ăn cho Hoàng thượng, nói ra thì có chút khó hiểu.

Chẳng qua trong cung sẽ có đủ loại tiệc yến hội gì đó, tổ chức kiểu yến hội lớn, nhiều người nấu ăn một chút còn nói được.

Nhưng ngày ngày như này, người sẽ rảnh rỗi.

Người rảnh rỗi thì dễ xảy ra chuyện.

Những người này đều là những người đặc biệt giỏi, cứ vậy đưa ra ngoài cung cũng rất lãng phí, tướng công nói những người này đều là đầu bếp giỏi, cũng rất hữu dụng, dùng tốt có thể kiếm được nhiều tiền.

Từ cổ chí kim những đại thần kia cả ngày đến đêm tố cáo Hoàng thượng, nói Hoàng thượng lãng phí tiền, nếu Hoàng thượng dùng tiền riêng của mình, có lẽ sẽ ít bị bớt kêu ca hơn một chút.

Hôm nay Tần Lạc Hà đến quản lý Ngự Thiện Phòng, quyết định làm chút việc thực tế.

Nàng ấy ăn mặc rất gọn gàng, một thường phục, cầm một con d.a.o đến Ngự Thiện Phòng.

“Nghe nói hôm nay có đại thần dâng hai giỏ cá, rất tươi sống, ta đến xem.”

Đúng thật là hai giỏ lớn cá tươi sống vùng vẫy lung tung.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ngự Thiện Phòng còn đang nghĩ nấu cá như thế nào, để lấy lòng các chủ tử, bây giờ chủ tử ít, bọn họ nhiều người, đều có chút lo lắng bất an, hết sức tranh giành.

Hôm nay Tần Lạc Hà đến, cũng không có kỹ năng quản lý, kỹ năng phân tích gì, nàng ấy chỉ đến mổ cá.

Nàng ấy bắt một con cá ra đặt lên thớt, ba bốn động tác đã lột vảy, chặt đầu, thái lát, bỏ xương cá đi…

Lại bắt một con cá, tiếp tục lột vảy, chặt đầu, thái lát, bỏ xương cá…

Chặt đầu, thái lát…

Chặt đầu…

Thái lát…

Người trong Ngự Thiện Phòng đều yên lặng như gà, nhìn Hoàng hậu nương nương tay cầm d.a.o mổ cá.

Nhìn một giỏ cá hung mãnh biến thành những lát cá gọn gàng ngăn nắp, xương cá ra xương cá, đầu cá ra đầu cá, vảy cá ra vảy cá, tận tâm tận lực…

Tần Lạc Hà giống như trở lại thời gian đi săn trong núi ở thôn Khảm Nhi, bởi vì lo bị phát hiện, luôn phải ở bên vực sâu, xử lý con mồi trước, cắt từng con mồi thành miếng gọn gàng, xếp ngăn nắp, rút máu, cắt miếng, vô cùng thuần thục.

Lúc ban đầu trên người còn bị m.á.u và miếng thịt b.ắ.n lên, sau này để tránh làm bẩn y phục, cẩn thận không thôi, lâu dần, đao pháp cũng trở nên thuần thục.

Lâu rồi không làm việc này.

Tận tâm tận lực mà mổ cá trong Ngự Thiện Phòng, Tần Lạc Hà cảm thấy rất dễ chịu.

Sảng khoái trước rồi tính sau.

Sau đó Giang - Hoàng thượng - Trường Thiên đến nhìn thấy Hà muội tay cầm dao... Trong lòng nghĩ, may mà mình vẫn luôn thật lòng đối xử với Hà muội.

Trưởng - thái hậu - Công chúa nhìn thấy tư thế nghiêm túc mổ cá kia của nhi tức phụ: Nhi tức phụ ta đúng thật là hiền huệ…

Giang Miên Miên nhìn thấy a nương đang mổ cá trong Ngự Thiện Phòng, trong đầu nhớ tới, ngày tháng ta mổ cá ở Đại Nhuận Phát…

Lặng lẽ nhớ lại một chút, gần đây có chọc a nương hay không, hình như không có, gần đây rất ngoan.

Tí Tòng Hoành vẫn luôn không thích đao nhọn nhìn thấy Tần cô cô mổ cá, lại cảm thấy rất đẹp mắt, bởi vì động tác của Tần cô cô quá gọn gàng, rất có thẩm mỹ, nhìn những con cá muôn hình muôn vẻ, đều biến thành những lát mỏng gọn gàng, quả nhiên rất thoải mái…

Mà mọi người trong Ngự Thiện Phòng đều nơm nớp lo sợ, mỗi một người đều tự coi mình thành một con cá.

*

Trên đường có đất đóng băng.

Đi rất lâu, qua một con sông.

Nước sông đã đóng băng.

Nhưng không thể ngăn được loài người đang đói khát, đục một cái lỗ, có rất nhiều cá bơi đến dưới lỗ, sau đó, ngày hôm nay, bọn họ bắt được rất nhiều cá.

Chính là mổ cá nấu canh cá cả chặng đường.

Đội ngũ kéo dài, ánh hoàng hôn cũng rất dài, cứng rắn chiếu vào dòng sông băng trắng biến thành màu đỏ.

Điều này khiến người cổ đại chưa từng đi xa cảm thấy như nhìn thấy thần tích.

Thực ra sống sót đối với bọn họ mà nói đã là thần tích.

Gió lạnh, hoàng hôn, sông băng, mặt trời lặn.

Tất nhiên còn có canh cá tươi.

Người uống mà rưng rưng nước mắt.

Bởi vì canh rất nóng, cũng bởi vì gió rất lớn.

Bởi vì mặt trời lặn sau núi, trời đã tối.

Dựng trại đóng quân, hành trình rất vất vả, nhưng không hề cảm thấy mệt, bởi vì đây là đường về nhà.

Ban đêm vẫn như thường lệ có chuyện sẽ chia sẻ.

Học chữ học tập , hát ca so tài.

Lúc ban đầu mọi người không quen, căng thẳng dè chừng lẫn nhau.

Bây giờ mọi người đều rất quen thuộc, tin tưởng nhau, cũng tự tin hơn rất nhiều.

Cho dù sau này bọn họ rời khỏi đội ngũ, hẳn là cũng có thể sống rất tốt, bọn họ được mở mang tầm mắt, còn học được chữ, cơ thể cũng được rèn luyện tốt, trong thời đại này bọn họ có thể được coi là đợt người khá ưu tú được phát triển đồng thời cả về cơ thể và trí tuệ.

Từng nhìn thấy mặt trời tròn lặn xuống sông dài, lại nghe bài thơ này, cũng được tính là tri kỷ, sao lại không tính chứ.

Con đường càng đi về Kinh Thành, càng trở nên ấm áp.

Cởi bỏ áo rách trên người, nẻ da cũng không ngứa nữa, gió thổi vào mặt cũng không lạnh nữa.

Ven đường dần dần có cỏ, dần dần lại có cây.

Cả chặng đường chạy như bay.

Mạnh Thiếu Hà bị nắng phơi vừa đen vừa vuông vừa thô.

Còn Giang Phong, mặc dù cũng bị gió thổi nắng phơi, nhưng da vẫn trắng như trước, trông như thể hắn không làm việc.

Hai người trên đường đã biết, Kinh Thành xảy ra cung biến.

Người ngồi trên ngai vàng bây giờ đã thay đổi.

Đổi thành nhạc phụ của Mạnh Thiếu Hà.