Kiếp Trước Bi Thảm Kiếp Này Cầu Bình An

Chương 55



Tiểu xong lại là một em bé Giang Miên Miên hoạt bát rồi.

Huynh trưởng đi rửa tay, Giang Miên Miên đã rơi vào vòng ôm của a tỷ.

Ánh mắt a tỷ sáng rực nhìn chằm chằm hai người thiếu niên trước mặt.

Giang Miên Miên cũng tò mò nhìn chăm chú.

Y phục của bọn họ thật là đẹp, chất vải rất xinh đẹp, có hoa, còn có cảm giác trơn mượt, vàng óng ánh dưới ánh mặt trời, nhìn là biết rất đắt.

Bọn họ còn có đồ trang sức, món trang sức trên đầu không rõ là cái gì, nhưng cảm thấy có thể tết một kiểu tóc đuôi ngựa vừa cao vừa đẹp, nhìn rất đẹp, có thể cứu vớt mái tóc bị xẹp.

Bọn họ cưỡi ngựa đến, tóc cũng sẽ không loạn, có keo xịt tóc ư?

Trên người bọn họ có bội kiếm, ngồi xuống cũng sẽ không cấn vào người.

Giày của bọn họ cũng đẹp quá, mũi giày vểnh lên, có phần giống ủng, hơn nữa là phiên bản hip-hop.

Giang Miên Miên nhìn rất chuyên chú.

Tối hôm qua ở trên bàn cơm đã nghe huynh trưởng nói gặp được hai tiểu bối của quan lại quyền quý đặc biệt có tiền đặc biệt lợi hại, Giang Miên Miên cũng rất tò mò, con cháu của kẻ có tiền thời đại này là thế nào.

Nhìn tổng thể, là ăn mặc rất tốt, đặc biệt tốt, khí chất cũng rất mạnh mẽ, tư thế ngồi rất đoan chính, nói chuyện cũng rất có lễ phép, nhưng mà, nhưng mà, Giang Miên Miên thế mà cảm thấy tướng mạo này, khí chất này, các kiểu, bọn họ đều không sánh bằng cha nàng.

Không cách nào so sánh được với cha.

Xong.

Giang Miên Miên không biết đây là do lớp kính lọc của mình quá dày hay là bởi vì thẩm mỹ hài nhi đã xảy ra sai sót.

Thế mà cảm thấy người cha trộm dược liệu cùng khổ của mình có phong độ và đẹp hơn tiểu bối của quan lại quyền quý kinh thành.

Có phần quá tự luyến.

Thậm chí nàng cảm thấy huynh trưởng đang ngồi trước mặt cũng không kém, chỉ là quần áo, giày tệ hơn một chút, về phần mặt, mặt huynh trưởng còn đẹp hơn thiếu niên mặt chữ điền một chút.

Đôi mắt Giang Miên Miên sáng choang dò xét.

Ánh mắt Giang Du sáng rực mà nhìn.

Sắc mặt Mạnh Thiếu Hà chậm rãi đỏ lên, hắn nhìn muội muội Giang Phong nhìn chằm chằm vào mình, trong mắt tràn đầy ái mộ thẳng thắn, hắn có chút hoảng.

Tại sao có thể trực tiếp như vậy.

Mặc dù hắn anh tuấn đẹp trai, thế nhưng trực tiếp như vậy cũng không tốt, hắn thật sự không chống đỡ được.

Nhà hắn đơn truyền mấy đời, chỉ sợ hôn sự có hơi phiền toái, cha nương, tổ phụ tổ mẫu, bảy cữu cữu và bảy cữu mẫu, bốn di mẫu bốn di phụ, ngoại tổ phụ ngoại tổ mẫu, đều sẽ hỏi đến.

Lúc trước sở dĩ cha lấy a nương của hắn là vì ngoại tổ phụ và ngoại tổ mẫu rất mắn đẻ.

Thế nhưng kết quả a nương chỉ sinh một đứa là hắn.

Mặc dù nhà hắn là thế gia võ tướng, không có quá nhiều yêu cầu với gia thế nữ tử hôn phối, tổ phụ đã nói với hắn rồi, thánh thượng cao tuổi, lòng nghi kỵ càng nặng, hôn sự của hắn, dòng dõi thê tử không thể quá cao. Thế nhưng cũng cần biết nền tảng mới được, nếu hắn đi dạo ở bên ngoài một vòng mang một nữ tử trở về, nhất định sẽ bị đánh gãy chân.

Mạnh Thiếu Hà càng nghĩ sắc mặt càng càng nghiêm túc.

Mà Hà Thần lại không cảm thấy mất tự nhiên với sự dò xét của Giang Du, nhà hắn là sĩ tộc có uy tín lâu năm, đi con đường quan văn, nói ngắn gọn chính là đắm đuối với sự đẹp.

Hắn không có cảm giác đặc biệt gì với muội muội nhỏ mặt tròn vải thô áo gai, nhìn vào chỉ thấy là một tiểu cô nương tròn vo.

Điểm mà hắn thích là vẻ đẹp rực rỡ và khéo léo.

Cho nên hắn không có bị ánh nhìn chăm chú của Giang Du ảnh hưởng, ngược lại là có chút hiếu kỳ nhìn anh hài trong lòng muội muội Giang Phong.

Đây chính là hài tử bị lừa mà lần trước bọn họ cứu? Lần trước hắn chưa có chú ý. Vừa mới vào nhà cũng không có chú ý.

Thế nhưng lúc này, nhìn anh hài mở to mắt nhìn chăm chú vào hắn.

Hà Thần giật mình.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Giang Uyển muội muội buổi sáng nhìn thấy tại Giang phủ, hắn đã cảm thấy hắn gặp được cô nương đẹp nhất trên đời, như là viên bảo ngọc bị phủ mờ, chỉ hé nhẹ tỏa tia sáng đã vô cùng lóa mắt. Thế nhưng hiện tại hắn thế mà mới nhìn thấy một hài nhi mấy tháng tuổi, trong đầu đã cảm thấy hài nhi này sau này lớn lên sẽ đẹp hơn Giang Uyển một ngàn lần...

Bởi vì bây giờ anh hài này trông như một khối bảo ngọc, không có bị bụi phủ mờ, độc nhất vô nhị, phấn điêu ngọc trác chân chính.

Xinh đẹp không biết hình dung như thế nào. Thậm chí cảm thấy tã lót vải rách vá chằng vá đụp trên người anh hài là đang làm bẩn nàng. Hài nhi nên được ở căn phòng lộng lẫy nhất, nằm trên chiếc giường nguy nga lộng lẫy, dùng bồn đái làm từ vàng, chứ không phải ở nhà xây bằng tường đất, bùn nhão, lợp ngói, trong chậu gỗ.

Hà Thần cảm thấy đầu óc mình hư mất rồi.

Một hài nhi tí hon này, tại sao mình có thể có cảm giác kỳ quái như thế.

Thế nhưng hài nhi này quá đẹp.

Trông Giang Phong và muội muội của hắn không có đẹp như thế.

Hài nhi này không phải là bị lừa về nuôi đó chứ...

Ánh mắt Giang Du sáng rực nhìn chằm chằm hai người, nghĩ thầm, giữa trưa nhất định bọn họ đã ăn bữa ngon rồi, chí ít có mười sáu bát đồ ăn, thật, nàng ấy đoán được. Nàng ấy chỉ nghĩ thôi mà nước miếng đã sắp chảy ra khỏi khóe miệng.

Tại sao có người xa xỉ như vậy, một bữa là mười sáu bát chứ.

Nàng ấy chỉ một bát là đủ rồi.

Giang Miên Miên nghĩ thầm, hai thiếu niên bảo mã kinh thành này trông đều có hơi ngốc.

Ngựa của bọn họ rất đẹp, lực chú ý của nàng đã chuyển sang ngựa.

Con ngựa này đẹp quá, bắp thịt rắn chắc, lông đuôi cũng tốt, trên lưng ngựa thế mà cũng có lông, bị yên ngựa đè lại.

Con ngựa này, nếu như bị a nương bắt được, liệu a nương có phân thành từng khối từng khối, sau đó chia lông dài ngắn đâu ra đấy, buộc lại thành từng bó quét nhà hay không, cây chổi nhỏ trên mặt bàn hiện tại chính là cây chổi a nương làm từ heo rừng.

Nàng nhìn một lát, liền thấy con kiến đen nhỏ của mình đang hì hục thuận theo chân của một con ngựa trong đó trèo lên trên.

Giang Miên Miên thấy vậy không nhịn được hô “cố lên”: "Ê a nha, ê a nha."

"Mạnh huynh, Hà huynh, nếu không chê hàn xá tồi tàn, đêm nay ở nhà dùng cơm đi." Giang Phong đã rửa tay xong, hỏi.

Thật ra hắn đã vào phòng bếp xem thử, có thịt khô, có rau dại cũng có lương thực phụ, đối với nhà hắn bấy nhiêu đã cực kỳ phong phú rồi.

Hắn nhìn thấy hai thiếu gia còn mang theo rất nhiều lễ vật tới.

Khách tới cửa không giữ lại dùng cơm là không tôn trọng, hôm nay Giang Phong đã bớt xem trọng mặt mũi, cho nên chân thành mời hai vị ở lại dùng cơm.

Hẳn là a nương sắp trở về rồi.

Mạnh Thiếu Hà và Hà Thần liếc nhau một cái, đối mặt với Giang Phong hết sức chân thành, không hiểu sao bọn họ lại đồng ý.

Giang Du thấy bọn họ thế mà gật đầu, thật sự muốn ở lại ăn cơm thì có chút kinh ngạc, có điều nhiều hơn là sự vui vẻ. Có khách rồi, bữa tối khẳng định sẽ phong phú hơn chút.

TBC

Khi hai người Mạnh Thiếu Hà và Hà Thần gật đầu đồng ý dùng cơm, chính mình cũng thấy hơi kinh ngạc.

Nhập gia tùy tục.

Chỉ thấy Giang Phong gọi muội muội vào nhà.

Tường đất không có tác dụng cách âm, nhất là khi giọng của muội muội Giang Phong có hơi lớn.

"Muội đến nhà Lưu địa chủ mượn lương thực tinh, bọn họ có bằng lòng cho không?"

"Được, ta lập tức trở về, nhất định sẽ mượn được.”

Hai người chỉ thấy tiểu cô nương mặt tròn sau khi bước ra chào hỏi với bọn họ thì lanh lợi chạy xuống núi.

Mạnh Thiếu Hà và Hà Thần hơi xấu hổ.

Mời bọn họ ăn cơm, thế mà phải ra ngoài mượn lương thực.

Mạnh Thiếu Hà cầm điểm tâm trên cái đĩa trước mặt, cắn một cái, sợi cỏ chua lè, má của hắn bị chua, mặt chữ điền suýt chút biến thành mặt tròn.

Hà Thần nhìn dáng vẻ của Mạnh huynh, đã nhận được bài học. Hắn cầm một miếng thịt khô nhỏ, bỏ vào trong miệng, một tiếng “tách” vang lên, hắn ngây ngẩn cả người, có khi nào gãy răng rồi không…