Giang Trường Thiên tiền ít việc nhiều cách nhà xa, cuối cùng đội trời sao về nhà.
Hắn đến cửa nhà, phát hiện trong viện có khách, sững sờ một lát.
Tần Lạc Hà đi tới cửa, phủi bụi trên người giúp hắn, vừa phủi vừa nói: "Tướng công, bằng hữu của Phong ca nhi tới, bởi vì hiếm khi bọn họ đến, cho nên đều đang đợi chàng về ăn cơm."
Giang Trường Thiên bước vào, ôm quyền nói một câu thất lễ, chờ một lát.
Hắn phải đi tắm gội một chút.
Mạnh Thiếu Hà và Hà Thần cuối cùng cũng nhìn thấy cha của Giang Phong, Giang Du và tiểu hài tử Giang Miên Miên nhỏ nhất đang nằm trong lồng n.g.ự.c Giang Phong.
Bọn họ cho rằng sẽ giống như a nương bọn họ, một nữ nhân cường tráng, lại có chút ngại ngùng, khi nói chuyện với bọn họ, dường như còn không dám nhìn bọn họ.
Người như này mới là phần lớn người bọn họ gặp phải, cho nên nhìn mãi thành thói quen.
Không nghĩ tới người bước vào là một thanh niên cao gầy.
Bởi vì viện không sáng lắm, cũng không nhìn rõ dáng vẻ, chỉ cảm thấy đầu tóc rất dài, y phục rất rộng, người hơi gầy, không cường tráng bằng Tần đại nương.
Giang Trường Thiên vào nhà tắm gội.
Do dự một chút, hắn cũng tẩy đi lớp hoá trang ở trên mặt.
Lần nữa buộc tóc lên.
Khi cha hắn còn sống, hắn cũng là thiếu gia ăn sung mặc sướng, ấu tử của đại gia tộc, hắn biết người như bọn họ thích dáng vẻ như thế nào.
Hắn chậm rãi lau khô nước trên tay.
Quay người bước ra cửa nhà.
"Rít" một tiếng.
Cửa nhà không tu sửa lâu năm sẽ luôn kêu lên rất vang.
Giang Trường Thiên bước ra, trên mặt treo nụ cười ấm áp.
"Xin lỗi, ta về muộn, để mọi người đợi lâu."
"Cha, không muộn không muộn, không đợi lâu, chỉ đợi một lúc thôi." Giang Tiểu Du hưng phấn nói.
Giang Miên Miên cũng vung tay múa chân: "Nha nha nha nha" (Cha ôm, cha ôm!)
Ánh mắt Tần Lạc Hà tràn đầy kiêu ngạo: Đây là tướng công của ta, nói chuyện đúng là dễ nghe.
Giang Phong cũng có chút kiêu ngạo: Đây là cha của hắn, cha không cần cúi đầu khom lưng gì.
Cả nhà náo nhiệt không thôi.
Hà Thần và Mạnh Thiếu Hà cuối cùng lại trở nên mất tự nhiên.
Thậm chí hai người còn hoảng loạn đứng dậy.
TBC
Cảm thấy chính mình ngồi cũng có chút thất lễ.
"Ngài ngồi, mời ngài ngồi." Mạnh Thiếu Hà đẩy cái ghế tre nhỏ của mình.
Hà Thần thậm chí còn không cẩn thận đá ngã chiếc ghế đẩu nhỏ dưới m.ô.n.g mình.
…
Nồi đất có thể giữ nhiệt.
Để một lúc lâu, mở nắp ra vẫn còn bốc khói.
Một nồi canh lớn sôi sùng sục.
Mỹ nhân tóc dài duỗi ngón tay mảnh khảnh mở nắp ra, sau đó đổ hết đĩa rau chua, đĩa thịt kho vào trong nồi đất.
Sau đó hắn dùng muôi dài quấy một vòng.
Tiếp đó hắn cũng rắc đĩa hành dại kia vào trong nồi đất.
Một mùi thơm ngạt ngào bay ra.
Đây là cách ăn mới mà trong nhà mới mở khoá gần đây.
Canh rau dại hoặc bất kỳ món canh nào khác, cho dù một miếng nước sôi, rắc hành dại vào đều sẽ cực thơm.
Giang Du quan sát động tác của cha, hai tay cầm đũa chắp lại, hưng phấn như thể sắp bay lên, nụ cười trên mặt cũng không giấu được, vui vẻ.
Gương mặt Giang Phong cũng treo nụ cười nhẹ, rất vui vẻ, nụ cười lúc này không ngốc nghếch mà là sang sảng.
Tần Lạc Hà nhìn động tác của tướng công, trong mắt cũng không giấu được tình yêu, tướng công làm chuyện gì cũng cực tốt.
Giang Miên Miên chính là rất vui vẻ, cả nhà đều ở đây, nàng thích loại cảm giác này.
Mỗi đêm đều hạnh phúc hơn ban ngày, cả nhà cùng quây quần bên nhau.
Nàng nằm trong lòng của huynh trưởng, vui vẻ bẻ chân chơi đùa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Mà Mạnh Thiếu Hà có chút câu nệ, Hà Thần cũng có chút câu nệ.
Mạnh Thiếu Hà vừa đứng dậy nhường chỗ ngồi, vốn dĩ hắn và Hà Thần đang ngồi ở vị trí tôn quý.
Thật ra bàn cũ trong tiểu viện cũng không có khác biệt tôn ti gì, nhưng bọn họ vẫn hoảng loạn nhường chỗ.
Kết quả là cha của Giang Phong không ngồi, hắn ngồi ở cuối bàn, bên cạnh a nương Giang Phong.
Nhà Hà Thần là sĩ tộc nổi tiếng từ xưa, đi đường quan văn, đơn giản mà nói chính là nhan cẩu. (Câu này trước đó đã từng nói, lặp lại một chút.)
Hôm nay hắn đầu tiên là nhìn thấy một viên ngọc quý chịu gió bụi xuất thần bất tục như Uyển cô nương bất ngờ xuất hiện trong tiểu huyện thành.
Sau đó lại nhìn thấy một hài nhi như bảo ngọc ở trong thôn sâu, không chịu gió bụi.
Tiếp đó nhìn thấy được tài văn tài võ của Giang huynh, tài võ dùng gậy gỗ đánh rơi bảo kiến của Mạnh huynh, tài văn dùng gậy gỗ viết ra áng thơ kinh người.
Bây giờ, bây giờ, hắn ở dưới ánh trăng, nhìn thấy một mỹ nhân cầm muôi dài khuấy nồi đất.
Khi nhắc đến vẻ đẹp tột cùng, danh mỹ nhân không phân nam nữ.
Cho nên tất cả điều này đều có căn nguyên.
Trong thôn sâu tồn tại một hài như như bảo ngọc, bởi vì hài nhi giống cha.
Giang huynh biết văn biết võ, bởi vì cha hắn là mỹ nam tử trước mặt này.
Nam tử chỉ là khuấy nồi rau.
Lại khuấy động tâm trí của Hà Thần.
Sư trầm mặc của hắn đinh tai nhức óc.
Hắn lúc này hơi ngại ngùng giống Tần đại nương, không dám giao tiếp bằng mắt với đối phương, cảm thấy mình không xứng để nói chuyện.
Hắn đột nhiên trở nên hướng nội.
Mà Mạnh Thiếu Hà cũng không phải nhan cẩu, hắn cũng không quá theo đuổi mỹ mạo, thân thích nữ tính bên phía mẫu thân quá nhiều, hắn chỉ cảm thấy nam tử quá mức đẹp trai trước mặt này rất có khí thế, thậm chí còn nguy hiểm. (Bên phía ngoại tổ công của Mạnh Thiếu Hà phụ trách chủ quản hình trinh trị an.)
Một người đạt đến đỉnh cao trong một điểm nào đó, đều sẽ bất phàm.
Hắn không ngờ tới cha của Tiểu Du cô nương ngốc nghếch vô tư lại có dáng vẻ như thế này.
Nam tử như này thế mà lại là chân chạy vặt trong huyện nha, cảm thấy có hơi nực cười.
Nếu như hắn là lang trung, hắn hẳn có thể chữa khỏi vô số bệnh của nữ tử.
Giang Trường Thiên khuấy nồi đất, sau đó múc hơn nửa bát chia cho mỗi người, mở miệng nói: "Ăn thôi."
Giang Du lập tức ăn một thìa cơm lớn kèm với một ngụm canh to, nhét hết vào miệng.
Thơm!
Giang Phong cũng ăn miếng lớn, cơm gạo khô, kèm với canh thịt, sao có thể không ngon.
Mà hơn nữa là ăn ở trong nhà, cùng ăn với cha nương muội muội, còn ngon hơn ở trong tửu lầu Thanh Phong.
Tần Lạc Hà hiếm có khi ăn uống lịch thiệp, dù sao có người ngoài, nhưng là cũng ăn miếng lớn.
Giang Trường Thiên ăn như thường lệ, không nhanh cũng không chậm, tư thế ngồi rất đẹp, khí chất khắc sâu trong xương cốt, hiện rõ ngay ở trước bàn cơm nhỏ này.
Sự chú ý của Mạnh Thiếu Hà ban đầu đổ dồn vào người cha mỹ nhân đối diện.
Nhưng khi vô ý nhìn thấy Giang tiểu muội ăn cơm, lại không khỏi bị thu hút.
Nhìn nàng ấy ăn cơm chính là rất ngon, rất thoả mãn, hắn cũng học theo ăn như thế.
Mạnh Thiếu Hà không phải là người có tâm hồn ăn uống, cuộc sống cũng không tinh tế bằng Hà Thần, lại thật sự ngon đến bất ngờ.
Không phải bởi vì đói, mà là thực sự rất ngon.
Thực bất yếm tinh, khoái bất yếm tế[1], hắn ở Kinh Thành tửu lầu gì cũng đã ghé qua, ăn qua cung đình ngự yến, nhà cữu cữu di mẫu đều có đầu bếp nổi danh mỗi nơi, ở phương diện ăn uống, hắn tuy không có yêu cầu, nhưng là người từng trải.
Khi thức ăn vào cổ họng, có một loại cảm giác thỏa mãn kỳ lạ.
Trong đầu trống rỗng trong chốc lát, không nghĩ đến bất kỳ việc gì khác, chỉ có việc ăn uống.
Thậm chí cảm thấy khoảng thời gian đi ngao du thiên hạ này rất mệt, khi ăn đồ ăn, cảm thấy tất cả mệt mỏi đều tan biến.
Cổ tay giống như cũng không quá đau nữa.
Hắn bắt đầu vùi đầu ăn.
Hà Thần nhìn Mạnh huynh vùi đầu ăn cơm, cảm thấy lá gan của hắn thật lớn.
Một đại mỹ nhân như vậy ngồi đối diện ngươi, sao ngươi có thể ăn được?
Hắn khống chế không được chính mình mà nhìn về phía mỹ nhân ngồi cuối bàn.
Hắn và Mạnh huynh ngồi ở chủ vị, đối diện cuối bàn, ngước đầu là có thể nhìn thấy.
Hắn tâm hồn treo ngược cành cây mà ăn uống.
Cảm thấy chính mình nhìn đối phương rất thất lễ, thậm chí đối phương nhìn lại hắn một cái, hắn còn cảm thấy có chút hoảng loạn.