Thiếu hiệp đêm về.
Sao đêm soi đường.
Ếch nhái đệm nhạc.
Hai người cuối cùng cũng cáo biệt tiểu viện kia.
Một mặt tường đất bị lún một góc kia, một cái bàn được thay chân kia, thiếu niên kiêu ngạo nói hắn có một tiểu viện có giếng kia.
Tiểu viện chỉ có bốn gian phòng trệt kia.
Tiểu viện trời mưa lớn phải dùng bát để hứng nước mưa rơi, gió lớn nổi lên, phải lo lắng gạch sẽ bay đi kia.
Tiểu viện ở trước cửa có hai cái cây kia.
Trời rất khuya, trời không giữ khách.
Bọn họ chung quy phải cáo từ.
Bởi vì sáng mai hắn phải lên đường.
Nhưng ngựa của Mạnh Thiếu Hà, kéo thế nào cũng không đi, ôm cũng không ôm đi được.
Xấu hổ không thôi.
Mạnh Thiếu Hà nghĩ, liệu con ngựa này trong tối có nhìn trộm tâm ý của hắn hay không.
Ngựa hiểu chuyện hơn hắn.
Cho nên hắn cưỡi ngựa của thị vệ đi.
Thiếu hiệp về đêm, thị vệ trầm mặc đi theo.
Hai người vốn dĩ rất thích loại thời tiết này, trên đường đi vội gặp trời tối, hai người đều sẽ rất hưng phấn.
Bàn luận viển vông, thỉnh thoảng Mạnh Thiếu Hà còn nghịch ngợm nói một vài vụ án không thể miêu tả không thể nghe vào ban đêm.
Hà Thần nghe xong vừa sợ hãi vừa hưng phấn.
TBC
Nhưng tối nay lại không có gì để nói.
Có lẽ lời muốn nói quá nhiều, không biết mở miệng thế nào.
Khi đến cảm thấy đường đi xa xôi, thôn sâu quanh co khúc khuỷu.
Khi đi lại cảm thấy quá nhanh, một lát tiểu viện sau lưng kia liền biến mất không thấy nữa, chìm vào trong bóng đêm.
Hai người đến huyện thành, không có giới nghiêm ban đêm, ven đường còn có người bán quà vặt rao hàng.
Đi ngang qua con phố đó, còn nghe thấy tiếng cười của cô nương.
Ngửi thấy mùi nước phấn thơm.
Sắc mặt của hai thiếu niên lại nghiêm túc dị thường.
Đến khách điếm, liền nhìn thấy món quà Giang gia đưa cho bọn họ.
Biết ngày mai bọn họ phải đi, Giang gia thân thiết chuẩn bị rất nhiều thứ cho bọn họ.
Ăn uống không nói.
Có áo khoác ngoài dày phòng thay đổi thời tiết.
Có chăn chiên, phòng khi cần ngủ ngoài trời.
Có đặc sản bản địa của huyện Minh, dược liệu, đồ sứ, đều là thứ đáng giá, đi về có thể mang tặng cho người khác.
Còn có túi thơm Uyển Nhi cô nương chuẩn bị, nghe nói có thể đuổi muỗi nâng cao tinh thần.
Có chuỗi hạt mà lão phu nhân đưa cho trưởng bối bọn họ, do đại sư Thanh Nguyên Tự khai quang.
Rất nhiều rất nhiều.
Đồ vật chất nửa căn phòng.
Chứa đầy thành ý.
Chu đáo không thôi.
Hai người đều im lặng.
Buổi sáng đến bái phỏng Giang phủ.
Giang đại nhân phong độ ngời ngời, tính cách sảng khoái, giỏi văn giỏi võ.
Giang phu nhân mỹ mạo hoa lệ.
Giang lão phu nhân phật tính đầy người, khí chất cao nhã.
Giang Uyển cô nương tài văn nổi bật, bác học nhiều tài, mỹ mạo như hoa.
Giang Vinh trắng mập phú quý.
Giang gia căn cơ chắc chắn, trong nhà gọn gàng ngăn nắp, khiến bọn họ có ấn tượng vô cùng tốt.
Thậm chí bởi vậy mà nảy sinh lòng chán ghét với người con út của Giang gia chưa từng thấy mặt.
Bất hiếu, không tôn không dưỡng tổ phụ mẫu, phụ mẫu, trong thời gian giữ hiếu lại đi kết hôn hưởng lạc.
Bất đễ, không thương yêu huynh đệ tỷ muội, làm thương tổn thủ túc đồng bào, làm ra chuyện không thể tha thứ.
Với danh tiếng như vậy, chắc chắn là làm chuyện đại nghịch bất đạo.
Trong nhà Mạnh Thiếu Hà khá tốt, không có loại người như này, nhưng hắn có cữu phụ làm trị an quản Kinh Thành, chỉ có các loại án tử kỳ quái, nhân tính ác độc, không có cách nào tưởng tượng được.
Trong nhà Hà Thần phức tạp, quả thực có con cháu bất hiếu, bị đuổi khỏi gia môn cũng có.
Nhưng mà, nhưng mà tất cả những thứ đó.
Khi nhìn thấy tường đất nhà ngói của nhà Giang Phong, đem ra so sánh, liền cảm thấy nực cười.
Đến cả món quà phong phú trước mặt cũng lộ vẻ đạo đức giả.
Bọn họ không phải hài đồng, bọn họ cũng không phải ngu dân, bọn họ đọc sách, nhìn qua thế giới, hiểu được đạo lý.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Bon họ tin tưởng những gì bọn họ nhìn thấy.
Bọn họ thấy Giang Phong kiêu ngạo nói nhà hắn rất tốt, bởi vì có một cái giếng, hắn không oán hận đường núi khó đi thế nào, không oán hận viện tử rách nát ra sao, không oán hận cuộc sống khó khăn biết bao.
Hắn chỉ mỉm cười nói, nhà hắn có giếng, không cần đi xa gánh nước, tắm gội rất thuận tiện.
Bọn họ nhìn thấy Giang Du lén vơ vụn bánh ngọt trên bàn, cầm trong tay, lặng lẽ đổ vào trong miệng, bọn họ đều nhìn thấy, không cao nhã, cũng không thấu tình đạt lý.
Nhìn thấy khuê phòng của Giang Du, trên trường treo một sợi dây đỏ.
Nhìn thấy Giang phụ đi sớm về khuya tan làm về nhà, gió bụi dặm trường, ôm hài nhi mỉm cười dịu dàng.
Nhìn thấy Giang mẫu cõng giỏ, mồ hôi đầm đìa, bước lên ánh chiều tà về nhà.
Nhìn thấy bọn họ rất khổ, nhưng bọn họ ai ai cũng cười.
Cảm khái điểm tâm ăn ngon, vì bữa tối thịnh soạn mà cảm thấy hạnh phúc.
Lần đầu nhìn thơ của Giang huynh viết, Hà Thần có chút không thể tin được, thậm chí trong đáy lòng còn có chút nghi ngờ.
Bài thơ này quá thê lương.
Thiếu niên trước giờ đều tươi cười chào đón.
Hắn không tin hắn hiểu được loại đau khổ này.
Nhưng bây giờ hắn hiểu rồi, hắn hiểu vì sao Giang huynh không trực tiếp đồng ý, đi theo hắn đến Thanh Châu, bởi vì người bất hiếu, con cháu không được phép tham gia thi cử.
Thậm chí bọn họ cũng nghĩ tới, Giang Phong và nhóm trác táng ngày hôm đó thật sự tình cờ cứu muội muội hắn, bọn họ chính là đang làm cướp, bị người lừa bịp ra ngoài thành, làm cướp, mục tiêu ăn cướp chính là hai người bọn họ.
Nhưng bọn họ đều không thể nào ghét được.
Thơ thư nhân nghĩa treo đầy miệng, kinh luân đầy bụng, không bằng một nồi canh rau dại.
Cơm gạo mà hai người bọn họ không nuốt nổi là lương thực tinh cả nhà Giang huynh hiếm khi được ăn, là phải đi mượn, lương thực phải trả lãi.
Bởi vì tiếp đãi khách nhân, cho nên mỗi người đều có một bát.
Giang Tiểu Du ăn nghiêm túc như vậy, cẩn thận như vậy, lo lắng không cẩn thận làm rơi một hạt cơm thì lãng phí.
Mạnh Thiếu Hà và Hà Thần nhìn núi quà chất thành đống ở trước mặt, vẫn là trầm mặc.
Hạ nhân hỏi xử lý như thế nào?
Hai người vẫn là trầm mặc.
Tâm ý thân thiết như vậy, lại càng khiến bọn họ càng cảm thấy không thích ứng được.
Nếu bọn họ không gặp Giang Phong, không biết nhà bọn họ, có lẽ sẽ rất vui lòng nhận lấy, còn có ấn tượng cực tốt với Giang gia.
Dù sao sa sút đến đây, vẫn giữ lại khí phái, rất khó có được.
Nhưng nhìn thấy gia đình Giang Phong, mới biết cái gì là sa sút thật sự, cái gì là khó có được.
Có một âm thanh lặp đi lặp lại ở trong lòng Hà Thần nói, đây là vấn đề của trưởng bối, không liên quan gì đến Giang Uyển cô nương, Giang Uyển cô nương hào phóng lương thiện.
Nhưng làm sao cũng không tránh thoát được.
Giang Uyển cô nương đối xử với một tỳ nữ đều ôn hoà có lễ, đường tỷ của nàng ta ăn mặc thậm chí còn không bằng tỳ nữ của nàng ta.
Đêm đã khuya.
Ngày mai còn phải lên đường.
Lẽ ra bọn họ nên đi nghỉ sớm.
Hai vị thiếu niên bảo mã sinh ra đã ngậm thìa vàng đều mất ngủ.
Mạnh Thiếu Hà nằm mơ, mơ thấy chính mình bênh vực kẻ yếu, ở phủ thành cứu một cô nương bị người đuổi đánh, cô nương kia nghe nói làm bị thương thiếu gia của bọn họ, cô nương kia bị đánh rất thảm, vỡ đầu chảy máu.
Nhưng đôi mắt của nàng ấy giống như chó sói, vô cùng dữ tợn.
Hắn cứu nàng ấy, cô nương kia vẫn luôn hôn mê, cho nên hắn không nhờ Hà huynh sắp xếp giúp mà mang theo bên người.
Đợi cô nương kia tỉnh dậy, lại không biết mình là ai, tên gì, cô nương giống như hài đồng, cái gì cũng không nhớ.
Hắn liền mang theo bên người, dạy nàng ấy.
Nàng ấy rất háu ăn, cái gì cũng muốn ăn, nàng ấy hơi không có não, nói chuyện luôn không khéo léo cho lắm.
Nhưng mỗi lần nhìn nàng ấy ăn đồ ăn, nghe nàng ấy nói chuyện, hắn luôn muốn cười, liền cảm thấy hạnh phúc.
Hắn cũng phái người đến phủ thành hỏi thăm, nhưng bởi vì chiến tranh loạn lạc, lại không tìm được nhà mua nàng ấy.
Chẳng qua bán thân làm nô, chắc chắc không phải là con nhà danh môn.
Mẫu thân thấy hắn thích, đồng ý cho hắn nạp nàng ấy làm thiếp.
Nàng ấy rất hạnh phúc, còn tham ăn, còn hay nói chuyện khiến người khác khó đáp lời.
Nhưng khi đó, hắn chiến tích hiển hách, trở thành Trấn Quốc tướng quân. Người khác khen hắn dũng mãnh vô địch, thật ra chỉ là mỗi lần trên chiến trường, hắn đều hy vọng chính mình có thể về nhà nhanh một chút, mang đồ ăn ngon cho nàng ấy.
Hắn lo lắng cho nàng ấy, nàng ấy nói chuyện luôn không có não, sẽ đắc tội người ta, hắn lo lắng hắn c.h.ế.t trên chiến trường, không có hắn bảo hộ, nàng ấy sẽ sống không tốt.
Sau đó hắn phải nghị thân, đối tượng là chất nữ của đương kim hoàng hậu.
Cũng là Tân Hoàng lôi léo nhà hắn, nghi kỵ binh quyền nhà hắn nắm trong tay.
Hôm đó, nàng ấy đột nhiên về nhà gào khóc.
Nàng ấy nói nàng ấy đã nhìn thấy đối tượng nghị thân của hắn, nàng ấy nói nàng ấy nhớ lại rồi, nàng ấy nói nàng ấy cũng không còn cha nương nữa, nàng ấy nói nếu như có kiếp sau, nàng ấy hy vọng chính mình không đến phủ thành, nàng ấy hy vọng có thể c.h.ế.t trước mặt cha nương.
Ngày hôm sau.
Nàng ấy treo cổ tự tử trong phòng.
Hắn đi nghị thân
Hắn bàn xong chuyện hôn sự, tam môi lục sính.
……
Gà trống gáy.
Mạnh Thiếu Hà bừng tỉnh.
Hắn rơi nước mắt đầy mặt, thấm ướt cả gối