Kiếp Trước Bi Thảm Kiếp Này Cầu Bình An

Chương 64



Giang Phong cho là hắn còn muốn bế muội muội của mình một cái. Hết cách, muội muội quá đáng yêu, người gặp người thích.

Hơn nữa đối phương đã sắp rời đi.

Xe ngựa chậm, kinh thành xa, Thanh Châu càng xa, có lẽ từ biệt từ đó cũng có thể là là vĩnh biệt.

Giang Phong hào phóng đưa muội muội vào trong n.g.ự.c hắn, nói: "Cho nè, bế thêm lần nữa.”

Hà Thần luống cuống tay chân nhận hài nhi, móc khăn tay ra, hỗ trợ lau nước miếng, lau xong mới thở phào một hơi.

Mạnh Thiếu Hà nhìn về phía tiểu cô nương mặt tròn cắn cỏ bên trong miệng, đột nhiên hỏi: "Tiểu Du, đêm qua ngủ có ngon giấc không?"

Giang Du có chút không phản ứng kịp, mình là Giang Du, không phải Tiểu Ngư[1], ca ca mới gọi nàng ấy là Giang Tiểu Du, chứ không phải Tiểu Du.

[1]Đồng âm khác nghĩa.

Có điều thấy ca ca mặt chữ điền này là nói chuyện với nàng ấy, nàng ấy nhẹ gật đầu: "Ngủ rất ngon, ăn rất no nên ngủ rất ngon."

Mạnh Thiếu Hà cười ngay.

Hắn vươn tay, sắp đến đầu Giang Du thì bỗng nhiên rút về.

Giang Du tò mò ngẩng đầu.

Cho là hắn muốn chạm vào trang sức trên đầu của nàng ấy.

Nàng ấy cười: "Có phải kẹp hoa trông rất đẹp hay không, là dây đỏ a huynh cho ta."

Mạnh Thiếu Hà gật đầu: "Nhìn rất đẹp, vô cùng đẹp."

Mạnh Thiếu Hà quay đầu nghiêm túc nói với Giang Phong: "Giang huynh, ngươi theo ta đi kinh thành đi, người nhà của ngươi có thể cùng lên đường, gần đây không yên ổn, rối loạn."

Hà Thần ngẩng đầu nhìn Mạnh huynh, cảm thấy con người Mạnh huynh là vào thời khắc mấu chốt sẽ quả quyết hơn mình.

Không ngờ sẽ mời cả nhà Giang huynh đi chung.

Giang Du kinh ngạc ra mặt, thiếu niên mặt chữ điền này muốn cả nhà bọn họ cùng đi theo? Ân cứu mạng, muốn cả nhà báo chung hay sao?

Giang Phong cũng sửng sốt trong giây lát.

Hắn đã quyết ý không đi, đề nghị này của Mạnh huynh vẫn khiến lòng hắn hơi động lòng trong tích tắc.

Thế nhưng nhà mình không thân cũng chẳng quen với Mạnh huynh, nào có chuyện cả nhà cùng vào, trừ phi một nhà làm nô tài.

Hắn lắc đầu từ chối.

"Đa tạ Mạnh huynh Giang huynh đã thành tâm kính mời. Phong rất động lòng, đêm qua ta trằn trọc khó ngủ, kích động không ngủ được. Ta sống đến nay, chưa hề đi xa nhà, kiến thức nông cạn, đều luôn hướng tới kinh thành và Thanh Châu."

Giọng thiếu niên dừng một chút, tiếp tục nói:

"Ta chưa từng thấy sự phồn hoa của kinh thành, cũng chưa từng được thưởng thức bầu không khí văn thơ của Thanh Châu, tâm ta khát khao. Thế nhưng trong nhà, muội muội tuổi nhỏ, a nương hướng nội, cha sức yếu, chỉ có ta đang tráng niên. Tuy ta khát khao phồn hoa phương xa, nhưng ta càng nhớ tới an bình trong nhà. Cho nên, Phong bái tạ hai vị huynh trưởng, Phong muốn ở nhà."

Giang Phong xoay người bái tạ.

Mắt đỏ lên, nhưng trên mặt lại nở nụ cười nhẹ nhõm, vì lựa chọn của mình mà thở phào.

Thiếu niên không dám theo đuổi tiền đồ, bởi vì muốn lo cho gia đình.

Thiếu niên không hối hận.

Hắn ở nhà.

*

Ban nãy vừa mới mưa.

Cỏ ven đường ướt át.

Cũng xanh um.

Trên lá cây có giọt nước sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời.

Sáng lấp lánh như là đôi mắt của Giang Tiểu Du. Bởi vì Mạnh Thiếu Hà đã sắp rời đi, thế mà còn mang theo một hộp điểm tâm đến cho nàng ấy.

Mạnh Thiếu Hà cởi bội kiếm trên người xuống, dùng hai tay dâng lên, đưa cho Giang Phong.

"Kiếm này tên là Triêu Dương, tổ phụ ta ban cho, đi lên chiến trường, từng thấy máu, nhưng cũng có thể g.i.ế.c người, ta và Giang huynh mới quen đã thân, nguyện lấy bảo kiếm này tặng cho huynh."

Mạnh Thiếu Hà dâng kiếm.

Giang Phong lộ vẻ hơi cảm động.

Hắn đã quen thói chợ búa, bề ngoài nhìn thì trung hậu, thực tế thì không trung thực.

Nói chuyện hành động càng nhiều là bởi vì phép tắc sinh tồn theo bản năng.

Thế nhưng thiếu hiệp mặt chữ điền ở kinh thành trước mặt lại là người thành tâm thành ý chân chính mà hắn khó gặp được.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Không, không, không, ta không xứng, dạng kiếm tốt này cho ta là lãng phí." Giang Phong vội vàng từ chối, nói.

Trên thực tế hắn không có cần kiếm của Mạnh huynh.

Hắn nhiều nhất là từng nghĩ đến kiếm trên người thị vệ, bấy nhiêu đã cảm thấy oai phong lẫm liệt rồi.

Kiếm trước mặt, hoa văn trên vỏ kiếm không phức tạp, nhưng rất xưa cũ, cũng là dáng vẻ một đóa hoa.

Chuôi kiếm bóng loáng, qua đó có thể thấy được đây thật sự là một thanh kiếm thường dùng, chí ít mỗi ngày đều được cầm nắm, không phải dùng để trang trí.

Điểm đặc biệt nhất của cả thanh kiếm có thể là trên đỉnh tay cầm có một miếng ngọc thạch, giống như là từ trắng biến đỏ, từng được m.á.u thấm qua.

Huyết hồng diễm lệ, nó tên là Triêu Dương.

Mạnh Thiếu Hà khăng khăng nhét kiếm vào trong n.g.ự.c Giang Phong.

"Huynh xứng, bảo kiếm xứng anh hùng. Ngày sau ta ở kinh thành xa xa, nhất định nghe được danh Giang Phong núi Thanh Nguyên."

Hà Thần bế hài nhi, thấy hành vi này của Mạnh huynh thì nhiệt huyết sôi trào.

Bật thốt: "Không bằng chúng ta kết bái đi."

Mạnh huynh không để ý tới hắn.

Giang huynh đang nhìn bảo kiếm.

Hài nhi trong n.g.ự.c trừng lớn mắt nhìn hắn, lại chảy nước miếng.

Mạnh Thiếu Hà sau khi tặng bảo kiếm thì lại lấy ngọc bội trên người xuống.

Đưa cho Giang Du.

"Ngọc bội này đã bên ta nhiều năm, nhiều lần giúp ta gặp dữ hóa lành, tặng cho ngươi, Tiểu Du, ngươi hãy bớt vô tư lại, đừng để mình bị lừa."

Giang Du đang nghĩ tới ăn ngon, bỗng nhiên bị nhét cho một khối ngọc rũ rượi, hoảng hồn đến tay không dám thả lỏng, lo lắng buông lỏng ra ngọc sẽ rơi xuống mặt đất và nát tan, bị bắt đền.

TBC

Nàng ấy chưa từng được sờ thứ gì quý giá như vậy.

"Ta, ta, ta không lấy." Giang Du nắm ngọc bội thật chặt, đưa đến trước mắt Mạnh Thiếu Hà.

"Không cần căng thẳng, chỉ là quà gặp mặt bổ sung, ngươi xem trên người chúng ta đều treo đồ, là vì gặp mặt sẽ tặng cho người ta." Mạnh Thiếu Hà cười nói.

Trên xe ngựa sau lưng có một lão sai dịch hơi luống tuổi đang che mắt.

Thiếu gia ra ngoài chuyến này, ngoại trừ quần áo vẫn còn thì những vật khác đều tặng cho bên ngoài.

Ngọc bội kia là tổ truyền của lão phu nhân, truyền đến thế hệ này của thiếu gia, đương thời ngọc tâm của noãn ngọc cực ít, gọi là ngọc linh, đi khắp thiên hạ vơ vét cũng chưa chắc có thể lại vơ vét ra một miếng giống thế này.

Giang Du bèn dời ánh nhìn hiếu kỳ về phía Hà Thần.

Hà Thần nhìn về phía Mạnh huynh, chỉ có thể gật đầu: "Đúng đúng đúng, lễ gặp mặt."

Hai tay của hắn bế hài nhi, gọi thuộc hạ, nói: "Tới, giúp ta tháo ngọc bội xuống."

Thuộc hạ lấy ngọc bội trên người hắn xuống.

Mặc dù không phải tổ truyền, cũng là ngọc bội cực tốt, nhưng mà không giống lời Mạnh huynh nói là bọn họ treo ngọc bội là vì tặng người ta, hắn cũng không phải giá treo ngọc bội.

Về sau thật sự là vậy, khi hắn lại đeo ngọc bội thì cũng có chút bóng ma tâm lý rồi.

Hắn khoác ngọc bội lên tã lót của hài nhi.

"Lễ gặp mặt cho Tiểu Miên Miên, chờ ngươi lớn lên khuynh quốc khuynh thành, ta sẽ nói ta từng bế ngươi, ha ha ha."

Giang Miên Miên liếc nhìn ngọc bội trước mặt, quả thực là hiếu kì.

Nàng đã vươn tay để bắt lấy rồi.

Trơn mượt, lành lạnh, rất thú vị, là một chiếc vòng, mặt trên còn có trang trí, thật sự rất đẹp.

Thích.

Bàn tay nhỏ của nàng vừa khéo có thể đeo vào, hẳn là vòng ngọc, trung tâm vòng tay có điêu khắc, nhưng thích hợp với hài nhi.

Giang Miên Miên nhếch môi nở một nụ cười thật to với thiếu hiệp trước mặt.

Hà Thần chỉ thấy hài nhi lại chảy nước miếng, nàng rất rất thích cười, tuy hé miệng cười không có răng, còn chảy nước miếng.

Hòa tan niềm thương nhớ ly biệt.

Hắn không ngờ Giang Phong thế mà lại từ chối.

Dù là không đi Thanh Châu cùng hắn, thế nhưng có thể đi kinh thành cùng Mạnh huynh, Mạnh huynh thật sự là một người rất được, có lòng hiệp nghĩa, trưởng bối trong nhà cũng rất tốt. Thế nhưng Giang Phong nói hắn không dám rời nhà, muội muội nhỏ tuổi, a nương hướng nội, cha sức yếu, thiếu niên nói hắn muốn lo cho gia đình.

Hà Thần và Mạnh Thiếu Hà đều là tử đệ đại gia tộc, bọn họ thật sự hiểu sự thê thảm khi không có gia tộc. Tử đệ gia tộc làm ác, xử phạt nặng nhất chính là trục xuất khỏi gia môn, những người kia không một ai không khóc rống chảy nước mắt hối hận cầu xin tha thứ. Bởi vì không có gia tộc, sẽ như lục bình, như là bọt biển. Ai cũng có thể ức hiếp, người lớn có thể đánh ngươi, chó hoang cũng có thể cắn ngươi.

Một nhà Giang Phong chính là như thế.