Kiếp Trước Bi Thảm Kiếp Này Cầu Bình An

Chương 66



Nương A Thúy thấy mà đỏ mắt không thôi.

Bà ta dùng sức chọc đầu A Thúy, mắng: "Con đó cái đồ đầu đất, con xem người khác đi, giỏi kết giao cỡ nào, con cũng được cứu, sao không biết tiến lên bắc cầu quan hệ, đồ được tặng biết bao nhiêu kia kìa."

A Thúy bị chọc đầu cũng không tránh, chỉ thì thào nói: "Không phải nương nói không thể để lộ ra, gây ảnh hưởng danh tiết sao?"

Nương A Thúy bị chặn họng, hồi lâu sau vẫn nói không ra lời, bà ta nhìn con bạch mã nói: "Một súc sinh cao cấp như thế, làm sao nuôi nổi, người còn không có cơm ăn."

Lúc này lại vừa khéo có thị vệ khuân đồ đến, mở miệng nói: "Công tử nhà ta yêu ngựa nên phải xin nhờ Giang thiếu gia rồi, nơi này là chi phí chăm ngựa, nó vừa ăn nhiều vừa kén cá chọn canh, xin nhờ quan tâm hơn, công tử nói về sau công tử sẽ đến mang con ngựa này đi."

Lúc này đám người mới cảm thấy hợp lý.

Đây chính là một con ngựa, làm sao có thể tặng cho người ta thế được.

Đây trông cũng không phải là ngựa bình thường, cho nên chỉ là nhờ hỗ trợ chăm sóc một khoảng thời gian, còn sẽ trở lại mang đi.

Vậy chẳng phải là công tử kinh thành kia sẽ còn trở lại?

Mấy người đỏ mắt trong đám người đã bớt ghen ghét đi rồi.

Đám người thấy hiếm lạ nên nhìn một lượt, trong số đồ được khuân đến cũng không có tiền bạc gì, chỉ là cho một chút chi phí chăm ngựa. Con ngựa kia tinh quý vô cùng, nghe nói còn phải ăn trứng gà. Nếu chăm ngựa cho quý nhân, nhỡ đâu nó bị gầy, quý nhân trở lại không chừng còn sẽ trách phạt.

Truyền một vòng liền biến thành Giang Phong giúp quý nhân chăm ngựa, được lọt vào mắt xanh của quý nhân.

Người trong thôn vây xem xong thì đi làm việc.

Náo nhiệt đã tiêu tan.

Tiểu viện an tĩnh lại.

Lần đầu tiên Giang Du nhận được nhiều đồ ăn ngon như vậy, trong lúc nhất thời bị bối rối, ăn cái nào trước đây?

Nàng ấy không ngờ, cuộc đời của nàng ấy thế mà còn có thời điểm phát sầu vì chuyện này. Mặc dù sầu, nhưng rất vui.

Nàng ấy không nhịn được húc đầu vào bụng muội muội, húc nhẹ nhàng.

"Giang Miên Miên, Giang Miên Miên, muội may mắn hơn tỷ nhiều đó. Muội nhỏ như vậy mà có thể được nếm nhiều đồ ăn ngon như vậy."

Giang Miên Miên bị đỉnh đầu của a tỷ làm ngứa, không nhịn được cười ha ha ha.

Giang Du hớn hở nghĩ ăn cái gì.

Giang Phong đang thu xếp lễ vật.

Lễ vật rất rất nhiều, hòa tan niềm thương cảm ly biệt.

Đương nhiên chỉ có Giang Phong có chút thương cảm, Giang Du chỉ có vui sướng.

Nhảy tới nhảy lui.

Giang Miên Miên ở trong n.g.ự.c a tỷ, cảm thấy xóc nảy hơn bình thường.

"Ca ca, bọn họ hào phóng như vậy, sao ca ca không đi cùng, sau khi ca ca đến đó rồi, nói không chừng về sau cũng trở thành tướng quân, sau đó trở lại dẫn cả nhà ăn ngon uống sướng, bữa nào cũng có điểm tâm ăn."

Niềm thương cảm của Giang Phong cũng bị lời này của Giang Tiểu Du làm cho tức đến bay biến.

"Ăn ăn ăn, chỉ biết có ăn, đầu óc không thông minh ra được tí nào."

Giang Du bị cú đầu một cái, nhưng không đau chút nào.

Đầu của nàng ấy rất cứng.

Nàng ấy cười nói: "Đầu óc thông minh ra có phải vì được sống cuộc sống tốt hay không, sống cuộc sống tốt chính là có đồ ăn ngon, muội trực tiếp ăn đồ ngon, nhảy qua giai đoạn thông minh ra, không được sao."

Giang Phong: ...

Giang Miên Miên: ...

A tỷ nói có vẻ như rất có lý, mặc dù cảm thấy có chỗ nào không đúng.

Lễ vật Mạnh Thiếu Hà và Hà Thần cho được phân thành hai đống.

Nhà càng nghèo thì cái nhìn đối với quà của người khác càng nặng, trong lòng sẽ có một quyển sổ nhỏ, ghi nhớ lại để trả lễ.

Cả nhà bọn họ chỉ giữ hai vị công tử ăn một bữa cơm, đối với công tử là cơm canh rất đơn sơ, nhưng mà lại nhận nhiều lễ vật như vậy.

Thật sự là nhận mà hổ thẹn.

Hơn nữa nếu là báo đáp, nhà như Mạnh Thiếu Hà và Hà Thần có gì cần bọn họ báo đáp, khả năng lúc sống sẽ không báo đáp nổi, càng hổ thẹn hơn.

Lúc tiễn biệt lại cho mỗi người một túi thịt khô, trong nhà thật sự không có gì khác, những gì có thể cho đều cho, hành dại cũng nhổ hai cọng bỏ vào.

Giang Phong đang kiểm kê lễ vật của Hà Thần. Bút mực giấy nghiên, mỗi một cái đối với hắn đều trân quý không thôi, trừ những cái đó ra, thị vệ thế mà còn kéo lại đây một con dê sữa...

Mà Giang Du thì điệu muội muội nhìn lễ vật của Mạnh Thiếu Hà.

Nàng ấy cảm thấy lễ vật của Mạnh Thiếu Hà tốt hơn, lễ vật hắn tặng càng hợp lòng của nàng ấy.

Có rất nhiều điểm tâm, vải hoa, thế mà còn có kẹp hoa.

Nàng ấy lật ra một cái hộp tận dưới đáy.

"A!" Giang Du hô một tiếng, lại che miệng lại.

Trong hộp có một đôi giày thêu màu cầu vồng, bên trên có đính một viên trân châu lớn, xinh đẹp chói lọi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

...

Màn đêm buông xuống.

Giang Trường Thiên lại trở về nhà cùng với ánh trăng.

Khi sắp đến thôn, nhìn thấy ven đường có một người.

Giật mình.

Đợi tới khi thấy rõ người tới, Giang Trường Thiên lại thở phào một hơi.

"Giới Hi, đệ ngồi ở đây làm gì?" Giang Trường Thiên nói với Nghiêm lão tam đang ở ven đường.

Trong thôn hắn là số ít người không gọi y là lão tam, mà gọi tên của y.

Nghiêm lão tam cũng là số ít người không gọi Giang Trường Thiên là lão nhị, mà gọi hắn là Trường Thiên.

"Ta ở đây chờ ca." Nghiêm lão tam nói.

"Vừa khéo, hôm qua đãi khách, hôm nay hẳn là trong nhà còn có chút đồ ăn, đi vào nhà ăn."

Nghiêm lão tam gật đầu đứng lên, hơi lảo đảo.

Giang Trường Thiên có chút lấy làm lạ nhìn y một cái, không nói thêm gì.

Hai người đồng hành về thôn.

Người trong thôn cũng không thấy kỳ lạ.

Quan hệ giữa Nghiêm lão tam và Giang lão nhị hình như cũng không tệ, mọi người gọi y là lão tam cũng là bắt đầu từ lão nhị.

Nghiêm lão tam nhỏ tuổi hơn một chút, nhưng cả ngày y không chải đầu cũng không cạo râu nên trông già.

"Lão tam, lại đến nhà lão nhị ăn chực đó à!" Người trong thôn trêu chọc.

"Hôm nay nhà lão nhị có cơm ngon đấy, quý nhân tặng cho nhà hắn rất nhiều đồ, lão tam ngươi biết chọn lúc đến quá."

"Lão tam khôn!"

"Lão tam đã biết tới cửa phải mang lễ vật, cũng học theo quý nhân à, trong tay xách bảo bối gì đó?" Có người vươn tay muốn cầm.

Nghiêm lão tam bảo vệ đồ, ôm vào trong ngực, không cho đụng.

"Giang nhị ca, Phong Nhi nhà nhị ca không tệ, nhà mẫu thân ta có một chất nữ, con người chịu khó, sức lực mạnh mẽ, ngày mai ta bảo nó đến xem sao.”

Giang Trường Thiên chỉ khách sáo trả lời, mỉm cười hoặc là từ chối.

Mà bình thường Nghiêm lão tam khẳng định sẽ mở miệng nói lại. Y cũng là kẻ biết vặn lại lời người khác, đạo lý vĩ đại có cả sấp, nhưng hôm nay lại không hó hé một lời, ôm đồ trong ngực, chậm rãi đi theo Giang lão nhị.

Người muốn sờ đồ của lão tam mắng: "Bảo bối cái gì chứ, nhìn như đồ nối dõi tông đường!"

Đám người cười vang.

Tiếng cười tụt lại sau lưng.

Hai người tiếp tục đi về phía trước.

Giang Trường Thiên đi đến cửa nhà, lập tức có người nghênh đón.

Giang Du kích động hô: "Cha, cha."

Giang Miên Miên kích động hô: "Ê a nha nha, ê a nha" (cha, cha)

Trên mặt Tần Lạc Hà tươi cười.

Nhìn thấy Nghiêm lão tam, Tần Lạc Hà vẫn cười thoải mái, nói: "Tam Nhi tới, vừa khéo, cùng nhau ăn uống."

Giang Du quy củ hô một câu: "Tam thúc."

Giang Phong cũng hô một câu: "Cha, chào tam thúc."

Giang Miên Miên tò mò nhìn người tới.

TBC

Coi bộ có quan hệ rất tốt với nhà mình, đệ đệ của cha nàng?

Ăn mặc còn kém hơn cha mình, trông sống còn thảm hơn cha mình.

Có điều nàng là hài tử có lễ phép, nàng quơ quơ cánh tay, chào hỏi theo: "Ú ú ú ú..."

Giang Trường Thiên rửa tay ôm Miên Miên qua cười nói: "Giới Hi, đệ lại đây, con bé đã biết gọi thúc thúc rồi."

Nghiêm lão tam tò mò nhìn tiểu cô nương trong n.g.ự.c Giang Trường Thiên: "Giống ca."

Y sờ soạng trên người lấy một tấm thẻ đồng ra, bỏ vào bên trên tã lót, nói: "Thúc tặng lễ gặp mặt cho con."

Giang Trường Thiên sững sờ, đây là vật bên người, vì sao lão tam long trọng như vậy.

Đến giờ cơm tối rồi, cả nhà ngồi vây quanh, có thêm Nghiêm lão tam góp mặt.

Nghiêm lão tam ăn rất chăm chú, ăn một hồi đã rơi lệ.

"Lạc Hà tẩu tử, sớm biết cưới tẩu có thể được ăn ngon như vậy, lúc ấy ta đã nhảy xuống cầu mỗi ngày đợi tẩu đi ngang qua, chờ tẩu vớt ta."

Tần Lạc Hà cầm đũa gõ bàn một cái, mắng: "Tam Nhi, lại nói mê sảng, ta đập ngươi đấy. Ngay trước mặt ca của ngươi, ngay trước mặt hài tử, nói mê sảng cái gì. Ngươi mà nhảy, ta sẽ nhìn ngươi trôi đi, ta sẽ không vớt."

"Nương con thích cha đẹp của con, tam thúc không đẹp." Giang Du không có ánh mắt, nói.