Trời đông giá rét.
Hoàng cung.
Tường cao nguy nga.
Một chất giọng lanh lảnh hô: "Những người mới tới đi theo, hôm nay nhà ta sẽ dạy các ngươi điều thứ nhất, nhớ kỹ thân phận, ta chính là sâu kiến ti tiện nhất, gạch xanh trên đất đều quý giá hơn ta, gặp phải quý nhân, đừng nhìn thẳng, quý nhân bảo ngươi ngẩng đầu mới ngẩng đầu."
Một đám nam tử mặc áo bào xám chỉnh tề đuổi theo.
Niên kỷ vẫn còn hơi nhỏ.
Ngẫu nhiên có một hai người lớn tuổi, hoặc là có quan hệ, hoặc là có chút năng lực.
Trong đám người có một nam tử rất đẹp, vóc dáng hơi cao, tuổi tác trông lớn hơn những người khác, nhưng dung mạo đẹp y đẹp, nam sinh nữ tướng, rất xuất sắc.
Công công dẫn đường phía trước nhất rất chú ý người mới kia.
Nở nụ cười hài lòng.
Dáng vẻ này rất tuấn tú, khiến cho người ta không nhịn được mà muốn giày xéo!
...
Chạng vạng tối.
Huynh trưởng trở về rồi.
Mặt đỏ hồng hào, dáng vẻ rất vui vẻ.
Nhìn thấy ca ca đi về phía nàng. Giang Miên Miên duỗi ra bàn tay nhỏ đè lại hoa hành dại sau đầu.
Không cho ca ca nắm.
Nàng thành công ngăn cản ca ca nắm tóc nàng, nhưng cả người đều bị ca ca ôm.
Giang Phong ôm muội muội, nâng cao cao.
Giang Miên Miên bắt đầu vui vẻ.
Được người ôm, được tiểu ca ca trẻ tuổi ôm, cũng là chuyện rất hào hứng.
"Hôm nay Miên Miên ở nhà có ngoan hay không?" Giang Phong hỏi.
"Rất ngoan." Giang Miên Miên trả lời.
Giang Phong không nhịn được phì cười.
Hắn ôm muội muội trong ngực, lại sờ đầu của nàng theo bản năng, kết quả là đụng phải hai cái tay mập mạp.
"Cha tết, không thể đụng vào." Giang Miên Miên lắc đầu nói.
"Được rồi, ca ca không động vào." Nhìn hoa hành đã xiêu xiêu vẹo vẹo, Giang Phong đã nói không động vào nhưng vẫn không nhịn được tóm lấy nó.
Cười đến mắt môi cong cong.
Giang Miên Miên có chút tức giận.
Huynh trưởng nói không giữ lời, tay nhỏ của nàng muốn đập huynh trưởng, nhưng hình như không thể đánh người, thế là đánh vào trên mặt bàn bên cạnh.
Kết quả trên mặt bàn có một khối gỗ xếp nhỏ, khi nàng bắt đầu chơi đồ chơi, khắp nơi trong nhà đều rải rác đồ chơi của nàng.
Kết quả một tiếng bẹp vang lên.
Giang Miên Miên ngây ngẩn cả người.
Gỗ xếp nhỏ trước mặt bị nàng đập bẹp.
Thật, khối gỗ nhỏ đã bị nàng đập bẹp.
Nàng đầu tiên là giật mình, sau đó ánh mắt kinh ngạc nhìn huynh trưởng, nàng cảm thấy không giải thích rõ.
"A.” một tiếng, bắt đầu khóc.
Vừa khóc vừa nghĩ, mỗi ngày mình xem linh tuyền làm nước uống, rốt cuộc là lượng biến dẫn theo chất biến, cho mình dị năng rồi sao?
Sức mạnh này có cảm giác an toàn quá. Oa oa oa, thật vui vẻ, có sức mạnh này, lúc nâng bệnh nhân chỉ một mình mình cũng có thể nâng được.
Giang Phong nhìn xem muội muội kêu khóc trước mặt, muội muội khóc lên, hoa hành trên đầu lay động càng lệch, nàng thế mà bị sức mạnh của mình hù dọa?
Giang Phong nghĩ, có phải muội muội giống như chính mình, đều là trở về từ nơi đó hay không.
Nếu như là vậy thì có thể giải thích được, vì sao luôn có một con con kiến nhỏ đi theo nàng, nàng còn cả ngày nói chuyện với con kiến nhỏ kia, lấy tên Giang Tiểu Thụ cho người ta.
Cũng có thể giải thích rõ, vì sao sức mạnh của nàng trở nên mạnh, sức lực của mình cũng vậy, bỗng nhiên trở nên mạnh.
Nghĩ thấy là như vậy, con mắt Giang Phong ửng đỏ, ôm muội muội kéo vào trong ngực: "Không sợ, không sợ, Miên Miên, không sợ, không sợ."
Giang Miên Miên được huynh trưởng ôm thật chặt, nàng khóc là bởi vì không biết giải thích thế nào, muốn lừa dối qua chuyện, thế nhưng huynh trưởng đột nhiên rất buồn bã, ôm nàng, còn muốn khóc hơn nàng.
Nàng đành phải ngừng tiếng khóc, ngẩng đầu nhìn huynh trưởng, quả nhiên con mắt huynh trưởng đỏ ngầu.
Giang Phong tưởng là muội muội vẫn đang sợ hãi, cầm một cái gỗ xếp bên cạnh, bóp gỗ xếp một cái để biểu diễn cho nàng nhìn, gỗ xếp tan thành phấn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Hắn mở miệng nói: "Muội nhìn, a huynh cũng biết, Miên Miên không sợ."
Giang Miên Miên: ...
Giang Miên Miên bỗng nhiên hào khí ngất trời, cảm giác từ hôm nay trở đi mình không còn là phụ trợ nữa rồi, nàng cũng là sức mạnh trở nên mạnh lên, hú hú hú.
Giang Miên Miên bắt đầu vui vẻ.
Tránh thoát ôm ấp của ca ca, loạng choạng đi tìm a nương.
Nàng muốn biểu hiện sự lợi hại của nàng cho a nương của nàng.
A nương đang ở phòng bếp nấu cơm.
Giang Miên Miên giật giật váy của a nương, ngửa đầu nhìn a nương.
A nương thật là cao to.
Tần Lạc Hà cúi đầu nhìn thấy tiểu khuê nữ của mình, tóc đung đưa, rất đáng yêu, rất dễ mến.
"Con đi ra ngoài chơi, coi chừng con bị phỏng." Dễ mến thì dễ mến, nhưng vẫn không thể để hài nhi ở trong phòng bếp quấy phá.
Tần Lạc Hà vừa nói vừa ném thịt bằm vào trong nồi.
TBC
Chỉ thấy nàng ấy chỉ dùng một tay nắm miếng thịt khô xém làm răng Hà Thần rụng kia, nhẹ nhàng bóp thành phấn, phủi vào trong nồi.
Giang Miên Miên nhìn bột phấn kia...
Tần Lạc Hà nhìn tiểu khuê nữ vẫn đang nắm váy mình, hỏi: "Miên Miên tìm a nương có chuyện gì?"
Giang Miên Miên đưa gỗ xếp trong tay nhỏ lên, lúc đầu tính biểu diễn đập nát gỗ xếp cho nương xem, thôi được rồi.
Tần Lạc Hà tưởng là khuê nữ muốn đưa khúc gỗ nhỏ cho mình, vội vàng nhận lấy, nhét túi.
Cúi đầu nhét vào trong tay khuê nữ một cái bánh bao không nhân nhỏ, nói: "Con cầm ra ngoài ăn."
Giang Miên Miên thế là bị một cái bánh bao không nhân đuổi đi.
Nàng cầm bánh bao không nhân đi tìm a tỷ.
A tỷ thế mà đang thêu hoa, Giang Miên Miên nhìn a tỷ khổ não cầm kim đ.â.m qua đ.â.m lại, hình như nàng ấy không quá biết thêu hoa, nàng thấy a tỷ khâu đế giày và vá quần áo rất tốt.
Hiện tại thế mà dùng sợi chỉ sặc sỡ để thêu hoa.
Lúc Giang Miên Miên đến gần, chỉ thấy a tỷ nổi giận gầm lên một tiếng: "Phiền chết."
Sau đó kim trong tay bị nàng ấy bẻ gãy.
Giang Miên Miên: ...
Nàng thận trọng hô một câu: "A tỷ."
Giang Du ngẩng đầu, nhìn thấy bánh bao không nhân trong tay muội muội thì cười nói: "A tỷ không ăn, tự muội ăn."
Một cái tay khác của Giang Miên Miên cầm gỗ xếp, thu về.
A tỷ chỉ nhìn thấy đồ ăn.
Nhưng Giang Miên Miên lại có chút cảm động, a tỷ là đồ yêu ăn, mặc dù tham ăn, nhưng vẫn luôn chừa cho nàng, có đồ ăn ngon còn nhớ chia sẻ với nàng, những người khác sẽ không cho.
Nhưng một vài thứ mà a tỷ cho, nàng không dám ăn.
"A tỷ ăn một chút." Giang Miên Miên đưa bánh bao không nhân cho a tỷ, nàng đã ăn rất no, không đói bụng.
Chừa lại bánh bao không nhân, được a tỷ hôn dính nước bọt cả mặt, Giang Miên Miên chuẩn bị đi tìm cha.
Cả nhà nàng đều đánh không lại, khả năng chỉ có cha yếu đuối là cần nàng bảo vệ.
Giang Miên Miên phí rất nhiều sức lực, mới bước bước nhỏ chân ngắn tìm được hậu viện của cha.
Thuận tiện nói dăm câu, bọn họ không có dọn nhà, nhưng thôn dân hỗ trợ sửa chữa nhà ở, nới rộng diện tích nên đã có hậu viện rồi.
Lúc Giang Miên Miên đi qua, thấy cha đang tắm táp cho cho Ferrari trắng sạch sẽ giữa mùa đông.
Cha rất yêu sạch sẽ, ngựa trắng cũng được chăm sóc rất sạch sẽ.
Lúc nàng tới, cha đang nâng một cái chân ngựa lên, chùi móng ngựa.
Nhìn thấy nhỏ khuê nữ tới, Giang Trường Thiên vội vàng ngăn cản: "Miên Miên con ngồi bên kia, đừng tới đây, cẩn thận con ngựa đả thương người."
Giang Miên Miên cầm gỗ xếp ngồi ở trên ghế nhỏ một bên ngoan ngoãn chờ cha.
Kết quả là thấy cha lau sạch sẽ móng ngựa, sau đó nhấc ngựa, để một bên, tiếp tục lau.
Giang Miên Miên: ...
Cha, cha thế mà cũng có sức mạnh lực điền, mỗi lần cha đều ở trước mặt a nương tỏ vẻ đáng yêu, hu hu ┭┮﹏┭┮, nàng còn tưởng rằng cha chỉ là trở nên đẹp hơn, còn càng nhu nhược...
Cha là đồ lừa đảo đẹp trai.
Giang Miên Miên nổi giận bóp nát gỗ xếp trong tay, trượt m.ô.n.g xuống ghế nhỏ, đi.
"Phù bịch."
Ngã.