Kiếp Trước Bi Thảm Kiếp Này Cầu Bình An

Chương 98



Giang lão phu nhân không đáp, chỉ nhắm mắt lại.

"Ta sẽ không g.i.ế.c bà, g.i.ế.c bà thì giống như bà muốn rồi, ta muốn bà sống, sống lâu hơn con cháu của bà, ta muốn bà nhìn thấy bọn họ quỳ trên mặt đất cầu xin thương xót, nhìn bọn họ rơi xuống bùn lầy, nhìn bọn họ rơi xuống vực thẳm, nhìn bọn họ từng kẻ từng kẻ một c.h.ế.t một cách bi thảm, Giang lão phu nhân, bà phải sống, phải sống, sống lâu trăm tuổi, bà hiểu dưỡng sinh như vậy, bà một ngày cực kỳ chú ý ba bữa cơm, bà có một thân thể trường thọ, bà chắc chắn có thể sống rất lâu rất lâu! Bà phải sống."

Giang phu nhân nghe được lời này, cảm nhận được kiếm rời khỏi cổ bà ta, ngược lại cảm thấy nhẹ nhõm, hắn chỉ là phô trương thanh thế, bà ta biết, bà ta hiểu hắn, hài tử bà ta nuôi lớn, bà ta sao không hiểu được.

Tiếp đó liền nghe thấy phụt một tiếng.

Kiếm của Giang Trường Thiên cắt qua mặt Giang Hoài Sinh: "Huynh trưởng huynh nói ta chỉ là không thể thi cử được mà thôi, trên mặt huynh có vết thương, huynh cũng chỉ không thể vào triều làm quan mà thôi, không bằng chúng ta cùng nhau tạo phản đi."

Dao cô nằm trên mặt đất trợn to mắt, c.h.ế.t rồi.

Giang Trường Thiên về lại chỗ ngồi.

Lau sạch thanh kiếm.

Dùng y phục của mình lau.

Cũng không biết Mộc tiên sinh lấy vải trắng từ đâu ra.

Hắn chỉ có thể xé áo bào lau.

Lau rất chậm, bởi vì tay run, nhưng lau rất sạch sẽ.

Hắn không biết, động tác xé áo bào lau kiếm của hắn, gần như khắc sau vào cảnh trong mộng của tất cả nữ tử có mặt ở đây.

Hắn trả lại kiếm cho Mộc Tê Trì, ôm quyền nói: "Xin lỗi, chiếm thời gian của mọi người, xử lý một chút việc nhà, chê cười rồi."

Ai dám cười.

Mộc Tê Trì nhận lấy kiếm.

Lúc này hắn đột nhiên nhớ tới, lời Thiếu chủ nói.

"Hắn có bệnh, bệnh không nhẹ, nghiêm trọng hơn ta."

Giang huynh thật sự có bệnh, vừa rồi đến hắn cũng bị doạ sợ hãi.

Thật sự lo lắng hắn dùng một kiếm g.i.ế.c lão phu nhân kia, bọn họ cũng không thể g.i.ế.c Giang lão phu nhân, lúc đến đã được căn dặn.

Nhưng làm sao bây giờ, Mộc Tê Trì thích cách làm người của Giang huynh rồi.

Giang Trường Thiên ngồi xuống.

Hắn như muốn ôm lấy thê tử một chút.

Mới duỗi tay mới phản ứng lại đang ở bên ngoài.

Thế là Giang Miên được nhét vào lòng cha.

Nhìn có vẻ như là hắn duỗi tay ôm lấy hài tử.

Giang Miên Miên ngã vào vòng tay của cha, cảm thấy thân thể cha đang run rẩy.

Cha còn lâu mới vân đạm phong khinh như những gì cha thể hiện.

Bàn tay của cha ôm lấy nàng, ôm rất chặt.

Giờ khắc này Giang Miên Miên hận bản thân tay ngắn, muốn ôm cha, cũng không thể làm được.

Chỉ có thể duỗi bàn tay nhỏ bé ngắn ngủi ra, nhẹ nhàng vỗ về cha.

Nhưng cha lại đưa nàng cho đại ca

Giang Du ngồi ở bên cạnh nước mắt to như hạt đậu rơi xuống, vừa khóc vừa nhét đồ ăn vào trong miệng, vừa ăn, vừa ợ, vừa rơi nước mắt.

Cha nàng quá đáng thương.

Giang Du đột nhiên gào khóc to lên.

Tiếng khóc át đi tiếng khóc than của Giang Hoài Sinh.

Tiếng khóc át đi giọng nói gấp gáp gọi người đến xử lý vết thương cho phụ thân mình của Giang Uyển.

Mọi người:......

Đầu óc của Tí Can Tướng bị tiếng khóc này làm cho nhảy lên thình thịch.

Vốn dĩ vị tiểu thư thế gia kia quăng ánh mắt cầu cứu về phía gã ta, gã ta suýt chút nữa liền vô duyên cô cớ muốn đi qua.

Kết quả tiếng khóc này đánh thức gã ta.

Bây giờ gã ta mà đi qua giúp đỡ, sau này Mộc tiên sinh không hành gã ta ra bã mới lạ.

Ban đầu Tí Can Tướng cho rằng họ Giang chính là tiểu bạch kiểm lớn lên đẹp trai.

Dung mạo này, cộng thêm biết nói mấy câu dễ nghe, rất dễ dàng lấy lòng người khác.

Lại không nghĩ tới một văn nhân yếu đuối dáng vẻ thư sinh như vậy, thế mà trong dịp hôm nay này, lại mượn thế của bọn họ, giải quyết chuyện của chính hắn.

Trong lòng Tí Can Tướng có chút khâm phục.

Gã ta là võ nhân, thô tục, giảng nghĩa khí.

Nhưng cũng coi thường kẻ bất hiếu bất đễ.

Gã ta có thể được nghĩa phụ nhìn trúng cũng là bởi vì nghĩa phụ khen gã ta hiếu thuận.

Hiếu đễ là căn bản của việc làm người.

Một kẻ nếu như bị nói là bất hiếu bất đễ, chó hương bên đường cũng có thể sủa kẻ đó vài tiếng, còn là đúng tình hợp lý.

Từ giờ về sau,hắn ném xuống cái mũ bất hiếu bất đễ.

Ít nhất có thể đường đường chính chính ưỡn n.g.ự.c làm người.

Tử nữ của hắn, cũng sẽ không phải là con cháu của người bất hiếu bất đễ, cũng có thể cưới gả bình thường.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Giang Trường Thiên cầm thìa, múc một thìa canh rồi uống.

Thật ra bàn tay đưa thìa ra của hắn đang run, tất cả mọi người đều nhìn thấy hắn đang run.

Lại không có ai cười.

Hắn lại đưa đũa ra, gắp một miếng thịt, cắn một miếng, lại ăn thêm một miếng.

Hắn nôn khan một tiếng.

Dù vậy hắn vẫn cắn miếng to rồi cắn thêm miếng to nuốt xuống.

Mỗi lần hắn ăn thịt đều theo thói quen muốn nôn.

Bởi vì Dao cô luôn nói rằng cơ thể hắn yếu, phải đói mấy bữa mới có thể ăn, đợi hắn bị bỏ đói mấy bữa mới có thể ngồi bàn ăn, trước mặt hắn luôn bày món thịt dầu mỡ.

Nếu như hắn không ăn, mẫu thân sẽ vừa sầm mặt xuống, không vui vẻ, vừa nói nói kén chọn, huynh trưởng cũng giáo huấn hắn, không thể kén chọn thức ăn.

Hắn vì để mẫu thân vui vẻ, huynh trưởng vừa lòng, sẽ ăn từng miếng lớn.

Ồ, bà ta không phải mẫu thân của hắn. Hắn ta cũng không phải huynh trưởng của hắn.

Vậy mẫu thân hắn là ai?

Giang Trường Thiên ăn thịt.

Hắn không dám hỏi.

Giang lão phu nhân thà c.h.ế.t cũng không muốn nói, nhưng hắn biết Giang lão phu nhân không nói dối mình, bởi vì hắn biết Giang lão phu nhân dưỡng sinh đến mức nào, sợ c.h.ế.t đến cỡ nào.

Bà ta nói thân nương hắn không cần hắn, muốn g.i.ế.c c.h.ế.t hắn.

Giang Trường Thiên lại nâng chén lên, lần này rót một rượu vào chén của mình.

"Dạ Hàng huynh, hôm nay là ngày vui nhất trong đời Trường Sinh, một là quen biết Dạ Hàng huynh, quen được một tri kỷ, hai là, nhận lại chính mình, cạn!"

Mộc Tê Trì rất cảm động, hắn nhìn Giang huynh, hắn không biết tại vì sao, nước mắt rơi xuống.

Hắn một hơi uống cạn rượu trong chén.

Liền thấy Giang huynh cũng một hơi uống cạn rượu trong chén.

Giang Trường Thiên uống xong lệ rơi đầy mặt, rượu quá cay, quá cay, bịch một tiếng, hắn rũ đầu gục xuống.

TBC

Tóc dài sợi đen rũ xuống như thác nước.

Tần Lạc Hà đứng lên.

Ôm quyền về phía mấy người nói: "Xin lỗi, tửu lượng của tướng công ta, chỉ một ly, ta đưa chàng về trước."

Nàng ấy ở trước mặt mọi người, đỡ tướng công dậy, cõng trên lưng.

Tần Lạc Hà cõng tướng công.

Giang Du đi theo, Giang Phong ôm muội muội, ôm quyền với mấy người.

Một nhà năm người, cứ như vậy mà đi.

Bên ngoài gió tuyết rất lớn.

Mộc Tê Trì vội vã phân phó thị vệ đưa tiễn.

Trong đám người thật ra có người muốn gọi, nhà hắn không có ai ở lại làm con tin, cứ vậy mà đi?

Nhưng không dám hét lên.

Giang Hoài Sinh che mặt than khóc, oán hận nhìn cả nhà đệ đệ cứ vậy rời đi.

Tí thiếu chủ vẫn luôn không nói chuyện, chẳng qua mọi người quen rồi, Thiếu chủ vốn dĩ liền rất ít nói chuyện.

Cậu bé thật ra muốn nói chuyện.

Chẳng qua, nhiều lần có cảm giác bị áp chế, không có cơ hội nói.

Vị trí của cậu bé gần cửa sổ, cậu bé quay đầu liền có thể nhìn thấy đường phố dài dài kia.

Trên đường không có ai, rất yên tĩnh.

Con đường bị giẫm đạp bẩn thỉu lộn xộn bị tuyết bao phủ.

Rất sạch sẽ, rất trắng.

Đoàn người đi ra khỏi tửu lầu, chậm rãi bước lên.

Trên nền tuyết trắng, nhiều thêm một chuỗi dấu chân.

Cậu bé nhìn thấy nữ nhân kia cõng tướng công, bước chân rất ổn, rất thẳng.

Dấu chân thẳng nhất sâu nhất ở trên nền tuyết chính là do nữ nhân kia để lại.

Cậu bé nhìn thấy tỷ tỷ của Giang rùa nhỏ vẫn đang khóc, nức nở nghẹn ngào, trên tay cầm một hộp thức ăn.

Lúc nàng ấy đi, không biết ai nhét cho nàng ấy.

Cậu bé nhìn thấy ca ca của Giang rùa nhỏ đang ôm nàng.

Đầu của Giang rùa nhỏ tựa vào bờ vai của ca ca.

Hình như ngẩng đầu lên rồi.

Giang rùa nhỏ ngẩng đầu hình như nhìn thấy cậu bé.

Tí Tòng Hoành chăm chú nhìn đoàn người bọn họ rời đi.

Cậu bé đột nhiên ghen tị với Giang rùa nhỏ, thật tốt, người nhà nàng rất hoàn chỉnh.

Mặc dù không đối xứng, nhưng nguyên vẹn hoàn chỉnh.

Trên nền tuyết nhiều thêm một chuỗi dấu chân, gọn gàng ngăn nắp.