Kiếp Trước Khổ Đủ Rồi, Đánh Chết Nàng Cũng Không Gả Nữa

Chương 1: Nàng Không Gả Nữa



Trong hoàng cung được trang trí cầu kỳ, cốc chén chạm nhau, nhạc vũ vui vẻ, bữa tiệc mừng công vì việc Tứ Hoàng tử thành công tiêu diệt giặc vẫn đang tiếp tục.



Mỗi cột trụ đều khắc hình một con rồng vàng xoay quanh, sống động như thật, thể hiện uy nghi của hoàng gia.



Thẩm An An, nữ nhi của Thái Úy, cháu gái của Thẩm Quý Phi, cũng đã được mời từ tận Giang Nam xa xôi quay về.



Đáng tiếc, nàng ấy được trùng sinh khá muộn, tỉnh lại đã thấy mọi chuyện như thế này, mọi thứ giống hệt như lần trước.



"Hoàng thượng, người đã hứa với thần thiếp rồi mà~" – Thẩm Quý Phi kéo tay áo Hoàng thượng, làm nũng.



"Ta không có con cái, nếu Hoàng thượng ngay cả chút hy vọng này cũng không cho thần thiếp, thì thần thiếp già rồi làm sao sống nổi đây?"



"Được rồi, được rồi, trẫm đồng ý với nàng rồi mà."



Hoàng thượng dịu dàng liếc nhìn Thẩm Quý Phi, ánh mắt quay sang Thẩm An An đang ngồi ở ghế dưới.



Thẩm An An không khỏi lo lắng, hận không thể biến mất ngay lập tức.



Lần trùng sinh này, nàng không muốn lại gả cho Tứ Hoàng tử, phá hoại phạm tình yêu của người khác, trở thành kẻ ác bị ghét bỏ vì ghen tị và những toan tính thủ đoạn, mang trong mình đầy tội lỗi!



Ngay cả phụ thân nàng, người luôn thanh liêm và chính trực, cũng đã xấu hổ vì hành động của nàng mà không muốn tiếp tục ở lại triều đình, khi đang trong độ tuổi xuân sắc đã xin về quê an dưỡng.



Chưa đợi Hoàng thượng lên tiếng, nàng đột nhiên đứng dậy, nói với Thẩm phu nhân: "Mẫu thân, con cảm thấy không khỏe, muốn ra ngoài hít thở không khí một chút."



"Vừa rồi chẳng phải vẫn khỏe sao, sao lại không ổn rồi?" - Thẩm phu nhân vẻ mặt đầy lo lắng.



"Cô mẫu và Hoàng thượng đều đang nhìn con, con mới về kinh, phải giữ lễ nghi, nếu có thể nhịn thì nhịn đi, đợi một lát ta sẽ đi cùng con ra ngoài."



Thẩm An An mím chặt môi, nàng hiểu rõ những gì cô mẫu và Hoàng thượng sẽ nói tiếp theo, và chỉ mong sớm rời đi.



Nhưng trời không thuận theo ý người, dưới sự thúc giục không ngừng của Thẩm Quý Phi, Hoàng thượng lạnh lùng mở miệng: "Trẫm làm sao không biết ngươi lại có một nữ nhi xinh đẹp như thế, phải chăng giấu trong tẩm cung sợ bị ai đó nhìn trúng rồi lừa đi sao?"



Ở phía dưới, Thẩm Văn lập tức đứng dậy: "Hoàng thượng, người nói đùa rồi, không phải thần cố ý giấu giếm, mà tiểu nữ từ nhỏ đã theo mẫu thân đến Giang Nam, không lớn lên ở kinh thành, gần đây mới quay lại."



"Thì ra là vậy, không trách được sao nàng lại dịu dàng, xinh đẹp như thế, quả nhiên là nữ nhi của Giang Nam, mang dáng dấp của người nơi ấy."



Hoàng thượng khen ngợi vài câu rồi lại hỏi: "Thẩm cô nương năm nay bao nhiêu tuổi rồi, thường học những kỹ năng gì?"



Muốn gả vào hoàng gia, đương nhiên không thể chỉ có vẻ ngoài mà thiếu đi tài năng, huống hồ là với nhi tử thứ tư của ông,Tứ Hoàng tử, dung mạo kiệt xuất, tài năng xuất chúng, tất cả các nữ nhân ở kinh thành đều muốn gả cho Hoàng tử.



Thẩm An An nắm chặt lòng bàn tay, nhìn về phía người nam nhân cao quý đang được bao quanh ở đối diện.



Ánh mắt của hắn khẽ lướt qua nàng, lạnh lùng, dửng dưng, dường như không có gì trên thế gian có thể lọt vào mắt hắn. Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, hắn quay đi như thể tất cả những gì xung quanh đều không đáng để hắn chú ý.



Ở kiếp trước, chính hắn, người cao cao tại thượng này, đã thu hút nàng, khiến nàng sững sờ, điên cuồng, và chỉ một lần nhìn vào mắt hắn mà nàng đã đánh cược cả cuộc đời mình.



"Thần nữ, Thẩm An An, 16 tuổi."



Nàng bước vào giữa cung điện, quỳ xuống, đầu cúi thấp: "Giang Nam phong cảnh đẹp đẽ, phong tục và con người đều rất thú vị, thần nữ đã sống vui vẻ, suốt nhiều năm qua chỉ lo vui chơi, không học hỏi kỹ năng gì."



Cả đại điện rơi vào im lặng.



Mọi người đều không thể tin nổi nhìn nàng, các nữ nhân quý tộc càng mở mắt trừng trừng.



Nữ nhân này chắc không phải là bị ngốc chứ? Hoàng thượng đã nâng đỡ nàng trên bữa tiệc mừng công của Tứ Hoàng tử vậy mà nàng lại có thể nói mình chẳng học được gì?



Những nữ nhân vừa rồi còn ghen tỵ, giờ đây đều nhìn Thẩm An An như thể nàng là kẻ ngốc. Đó là Tứ Hoàng tử tài giỏi tuyệt vời, dù chỉ là thân phận thiếp thất cũng là giấc mơ của bao người, vậy mà nàng lại để vụt mất cơ hội đó.



"An An, sao lại nói linh tinh vậy?"



Sắc mặt Thẩm Quý Phi thay đổi, dù sao bà cũng vừa khó khăn lắm mới xin được hôn sự này từ Hoàng thượng.



Thẩm An An vẫn giữ nguyên tư thế quỳ, đầu thấp, không lên tiếng.



"Ở kinh thành này, còn có nữ nhân nào không muốn gả cho ngươi à? Chậc chậc, thật là lạ lùng, ta cũng muốn nghiên cứu xem cô nương Thẩm gia này rốt cuộc là nhân vật thế nào."



Lý Hoài Ngôn nâng ly rượu, nghiêng người đẩy nhẹ vào người Tiêu Uyên, vẻ mặt ngạc nhiên, ánh mắt còn lộ ra vẻ thích thú.



Tiêu Uyên lạnh lùng, vẫn mân mê chiếc nhẫn ngọc trắng, không hề liếc nhìn Thẩm An An dù chỉ một cái.



"Đúng rồi, dù sao huynh cũng tàn nhẫn và vô cảm, ngốc nghếch lại không hiểu lòng người, nếu ta là nữ nhân, chắc chắn sẽ tránh xa huynh."



Tiêu Uyên cuối cùng cũng lên tiếng, giọng lạnh lẽo, đe dọa: "Nếu ngươi muốn làm nữ nhân, ta có thể nhờ An công công giúp ngươi, ông ấy rất quyết đoán, nổi tiếng là tay nghề giỏi nhất trong cung."



Lý Hoài Ngôn uống cạn ly rượu trong tay, không nói gì nữa.



Nói chuyện không hợp, một câu cũng không cần nói, đúng hơn là, không cần nói một chữ nào.



Thẩm Quý Phi dịu dàng giải thích: "An An tuổi còn nhỏ, chưa từng gặp qua thánh giá, nên mới nói lỡ lời. Mẫu thân của ta ngày xưa là tài nữ đứng đầu kinh thành, bà ấy nuôi nấng nàng ấy, sao có thể không học được gì."



[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Hoàng thượng vẻ mặt cũng dịu đi đôi chút. Tài năng của Thẩm lão phu nhân quả thực rất xuất sắc, bà ấy nuôi nấng cháu gái của mình mà lại bảo nàng ấy là một kẻ vô dụng thì quả thực không thể chấp nhận được: "Trẫm nghe nói Thẩm cô nương giỏi đàn tỳ bà, hôm nay là tiệc mừng công của Tứ Hoàng tử, Thẩm cô nương có hứng thú đàn một khúc để chúc mừng không?"



Trong lòng Thẩm An An khẽ chấn động.



Ở kiếp trước, nàng đã tặng một bản "Dương Quan Tam Điệp", sau đó nhận được một trận vỗ tay tán thưởng.



Nhưng khi nàng đàn xong, chỉ nhận được một câu "Đa tạ" lạnh nhạt, ngay cả khi Hoàng thượng muốn ghép đôi nàng và Tứ Hoàng tử để đàn phối hợp, cũng bị hắn thẳng thừng từ chối.



Ngày đó, chỉ có như vậy mà nàng đã cảm thấy vô cùng thỏa mãn, vui vẻ vì đạt được điều mình muốn, nhưng cũng thất vọng vì sự lạnh nhạt của hắn, điều đó khiến nàng mất hết thể diện trước tất cả các cô nương trong kinh thành.



Thẩm Quý Phi ra hiệu cho nàng, mặt đầy kỳ vọng chờ đợi nàng gây chấn động.



Thẩm An An hít một hơi thật sâu, dũng cảm từ chối: "Thưa Hoàng thượng, thần nữ biết đàn tỳ bà một chút, nhưng hôm nay tay ta bị thương, không thể đàn được, khiến Hoàng thượng thất vọng rồi."



Nàng quay lại, không nặng không nhẹ, hành lễ với Tiêu Uyên: "Thần nữ chúc mừng Tứ Hoàng tử đại thắng, mong Tứ Hoàng tử dũng mãnh, chiến thắng liên tiếp, vì Đại Lương lập thêm kỳ công, bảo vệ dân chúng an lành."



Tiêu Uyên khựng lại một chút, cuối cùng cũng nhìn thẳng vào gương mặt xinh đẹp của nàng.



Nhưng Thẩm An An ngay lập tức quay mặt đi.



Nàng vốn không hy vọng gì vào những lời khách sáo từ hắn.



Đây là lần đầu tiên Tiêu Uyên nhìn thẳng vào một người, và người đó lại quay lưng về phía hắn.



Lý Hoài Ngôn bật cười thành tiếng, rồi vội vàng nín cười trước ánh nhìn lạnh lùng của Tiêu Uyên.



Thẩm Quý Phi tức giận đến mức mặt mày xanh mét, thở không ra hơi.



Hôm nay Thẩm An An có vấn đề gì vậy? Nàng ấy rõ ràng đã được nhắc nhở ở nhà rồi, sao lại để xảy ra sự cố quan trọng như thế này?



Hoàng thượng nhìn Thẩm An An bằng ánh mắt đầy ý tứ.



Còn có nữ nhân nào không muốn gả cho nhi tử thứ tư của trẫm sao? Thật hiếm có.



"Vết thương ở đâu? An công công, gọi thái y tới xem vết thương cho Thẩm cô nương."



Giọng Hoàng thượng rất nhẹ.



Thẩm An An trong lòng bất chợt căng thẳng, ngẩng lên nhìn Hoàng thượng đang ngồi trên ngai vàng.



Khí thế nghiêm nghị, khuôn mặt không cảm xúc nhưng không thể che giấu được sự uy nghiêm tỏa ra từ thân thể, một vị đế vương sao có thể để cho một nữ thần tử một lần nữa lừa gạt, lừa dối mà không bị phát hiện.



Thẩm Thái úy lúc này cũng sắc mặt thay đổi, vội vàng đứng dậy quỳ xuống: "Tiểu nữ..."



Mới nói được một câu, một âm thanh nhỏ nhẹ, là tiếng d/a/o găm xé vải.



Thẩm An An giấu tay vào tay áo, lấy một mảnh khăn lụa che vết thương, ống tay áo nâng lên, vết m/á/u loang ra, nàng cúi đầu lạy: "Thần nữ cảm ơn Hoàng thượng ban thưởng."



Thẩm Thái úy nhìn mảnh khăn lụa bị nhuộm đỏ bởi m/á/u, ngẩn người.



Hoàng thượng nhìn thấy, cũng nhận ra vết thương là thật, nhíu mày: "Sao không băng bó lại, trời đang nóng thế này, đừng để bị viêm nhiễm."



Thẩm An An nhẫn đau, không đổi sắc mặt nói: "Lúc đến tham dự yến tiệc trên đường bị thương, ta vội vàng nên chỉ dùng khăn băng lại."



"Ừ, để thái y xem sau."



Hoàng thượng vẫy tay, ra hiệu cho Thẩm An An có thể quay về chỗ ngồi.



Sau một hồi náo loạn, ông không còn hứng thú ban hôn nữa, Thẩm Quý Phi mặt cứng đờ, cũng không dám đề cập lại nữa.



Thẩm An An thở phào nhẹ nhõm, cảm ơn rồi trở lại ngồi cạnh Thẩm phu nhân.



Dù không ngẩng đầu lên, nàng vẫn cảm nhận được ánh mắt đầy bực bội của Thẩm Quý Phi.



Thẩm phu nhân nắm tay nàng, quan tâm hỏi han, Thẩm An An tìm lý do qua loa để lấp liếm.



"Trời ạ."



Lý Hoài Ngôn trợn mắt, không nhịn được mà thốt lên.



Hoàng thượng không thấy, nhưng Tiêu Uyên và Lý Hoài Ngôn lại nhìn thấy rõ ràng hành động vừa rồi của Thẩm An An.



Cái vật sáng lấp lánh trong tay áo của nàng là cây trâm sao? Để không phải gả cho Tiêu Uyên, nàng quả thật rất kiên quyết.



"Tiêu Uyên, bị bỏ rơi như vậy, huynh cảm nghĩ thế nào?"



Tiêu Uyên đặt chiếc nhẫn ngọc xuống, ánh mắt lạnh lẽo quét qua, Lý Hoài Ngôn lập tức rùng mình, vội quay sang người bên cạnh nói: "Hôm nay rượu khá ngon... Món ăn cũng không tệ, huynh ăn thêm đi."



"..."



Người kia khẽ cười gượng. Trong lòng thầm nghĩ, vừa rồi không phải hắn còn nói chó cũng không thèm ăn sao?