"Trường Hách, con về rồi à?"
Thẩm Trường Hách ngồi xuống bên cạnh mẫu thân, nhíu mày, trực tiếp hỏi: "An An sao rồi?"
Khi nhắc đến chuyện này, mắt của Thẩm phu nhân đã đỏ lên.
Ma ma rất tinh tế dẫn gia nhân trong nhà lui ra ngoài.
Thẩm Trường Hách nhìn thấy mẫu thân lau nước mắt, trong lòng hắn không khỏi đau nhói.
"An An... An An hôm nay đã nói với ta, con bé có người trong lòng."
Nghe vậy, sắc mặt của Thẩm Trường Hách lập tức trầm xuống, đôi mày cau chặt lại. Khi thấy mẫu thân mình như vậy, trong lòng hắn cảm nhận được sự bất an, một cảm giác lạnh lẽo lan tỏa trong mắt, trái tim dần chìm xuống.
"Nhà nào?"
Khi nhắc đến chuyện này, Thẩm phu nhân nghẹn ngào trong cổ họng.
"Con bé nói là một tân khoa trạng nguyên."
Ánh mắt Thẩm Trường Hách lập tức trở nên lạnh lùng: "Là Trương Nghiệp Dương, người từ Giang Nam đến sao?"
Thẩm phu nhân ngẩn ra, vì hôm nayAn An có nhắc đến cái tên này.
"Làm sao con biết?"
"An An đã từng giới thiệu hắn với con."
Lúc đó hắn đã cảm thấy giữa hai người có một bầu không khí khá kỳ lạ. Hắn cũng đã chú ý, nhìn ánh mắt của Thẩm An An khi nhìn người nam nhân ấy thì không phải là tình yêu. Nhưng tại sao nàng ấy lại đột nhiên nhắc đến mẫu thân.
Thẩm phu nhân hơi tức giận: "Con biết mà sao không nói sớm với ta?"
Nếu biết từ trước, bà nhất định sẽ ngăn cản, biết đâu tình huống hiện tại đã không xảy ra.
Thẩm Trường Hách lắc đầu: "Con đã hỏi An An, muội ấy nói họ chỉ là tình bằng hữu bình thường, tình cờ gặp gỡ."
Thẩm phu nhân trong lòng tức giận, muốn cạy đầu Thẩm Trường Hách ra xem bên trong có gì. Hắn thật là một kẻ cứng đầu, cũng không bất ngờ mãi đến tận bây giờ vẫn chưa lấy được thê tử.
"An An là một cô nương, làm sao con bé có thể nói với con được? Một chuyện lớn như vậy, con lại không nói gì, giờ thì sao? Muội muội con đã tuyệt thực, quyết phải cưới cái tên đó."
Trong ánh mắt Thẩm Trường Hách lóe lên vẻ không thể tin nổi.
"Làm gì mà tuyệt thực? Làm sao có thể, chuyện này không giống phong cách của An An chút nào."
Thẩm phu nhân đã bắt đầu rơi lệ.
Thẩm Trường Hách bỗng nhớ lại những ngày khi Thẩm An An đến phòng sách của hắn, lời nói đều ngầm dò hỏi về người nam nhân kia.
Lúc đó hắn đã nghi ngờ, còn hỏi qua loa, thấy ánh mắt Thẩm An An khi nhắc đến người nam nhân ấy vẫn trong trẻo, không có chút mềm mại nào, lúc đó hắn mới nhẹ nhõm đôi chút.
Dù vậy, hắn vẫn cảm thấy, ánh mắt của Thẩm An An nhìn người nam nhân đó không giống như đang nhìn người yêu.
"Phụ thân biết chuyện này chưa?"
Thẩm phu nhân vừa lau nước mắt, vừa gật đầu.
Thẩm Trường Hách thở dài, hỏi bằng giọng trầm thấp: "Phụ thân nói sao?"
"Phụ thân con thì con còn không biết sao, lúc nào cũng như con phượng hoàng giữa mây, cao quý lắm."
Ý là, đã đồng ý rồi.
Thẩm Trường Hách sắc mặt có chút khó coi.Thẩm phu nhân tiếp tục nói: "Phụ thân con nói tên thư sinh đó tài hoa bình thường, nhưng phẩm hạnh thì có thể xem được, sẽ giữ hắn lại trong kinh thành thêm một thời gian, xem sao."
Bà hiểu rõ tính toán của phu quân mình, hiện tại Thẩm gia có địa vị như vậy, nếu không sớm quyết định, để nữ nhi trở thành con tốt thí trong cuộc tranh giành quyền lực, thì việc sắp xếp một cuộc hôn nhân xa xôi là lựa chọn tốt nhất.
Thẩm Văn ban đầu cũng dự định sẽ gả Thẩm An An cho một gia đình văn quan không có quyền lực thực sự.
Thẩm phu nhân hiểu rõ, nhưng bà vẫn không nỡ.
Thẩm Trường Hách đặt chén trà xuống, đứng dậy: "Thời gian không còn sớm, ngày mai trong quân còn nhiều việc phải làm, con về trước."
Thẩm phu nhân vẫy tay, không còn sức để nói nữa.
Thẩm Trường Hách cúi chào rồi quay người rời đi.
Bất chợt,Thẩm phu nhân nhớ ra điều gì đó, nói: "Ta đã thông báo ngày thỉnh cầu hôn cho Lâm gia từ hôm trước, không thể chần chừ, bảy ngày nữa, con xin nghỉ phép, đi cùng mẫu thân một chuyến."
Chuyện ban đầu còn vui vẻ, nhưng bây giờ Thẩm phu nhân thật sự không còn tâm trạng nữa, mọi việc đều giao cho người quản gia trong phủ.
Thẩm Trường Hách dừng lại một chút, nhưng trên mặt không có biểu cảm gì, nhẹ nhàng đáp lại.
Lâm cô nương, hắn đã gặp vài lần trong các buổi tiệc, nhưng dù cố gắng thế nào, hắn cũng không thể nhớ ra mặt mũi nàng ấy, ngược lại, chỉ có một khuôn mặt thanh tú, yếu đuối, ánh trăng chiếu sáng khiến nó càng trở nên rõ ràng hơn.
Ánh sáng chiều tà chiếu xuống, mùa thu man mác u ám, gió đã bắt đầu lạnh buốt,Thẩm Trường Hách đứng dưới hành lang, nhìn về phía không xa là Hải Đường Viên, phải mất một lúc lâu hắn mới bước đi.
Về đến phòng sách, hắn trực tiếp đến bàn viết.
Một gia nhân rất tinh tế tiến lên trải giấy và nghiền mực.
Những chữ mạnh mẽ và kiên quyết ướt đẫm trên mặt giấy, sau một lúc,Thẩm Trường Hách xếp thư lại, đưa cho gia nhân: "Gửi đi ngay lập tức."
Gia nhân nhận thư rồi bước đi dưới ánh trăng, rời phủ.
——
Tại phủ Tứ Hoàng tử.
Trong phòng sách.
Bầu trời đã hoàn toàn tối đen, nhưng trong phòng sách vẫn sáng như ban ngày, những chiếc đèn lồng thủy tinh trong hành lang nhẹ nhàng lay động theo làn gió, phản chiếu những bước đi vội vã của gia nhân.
"Chủ tử."
Người tới nhẹ nhàng gõ cửa.
Lăng Thần Dật từ trong chiếc ghế bành ngả người ra, đang giúp Tiêu Uyên xử lý công vụ, liền buông chiếc thẻ sách xuống, ngồi thẳng dậy.
Hắn nghiêng đầu nhìn Tiêu Uyên đang chăm chú làm việc, viết liên tục không biết mệt mỏi, rồi duỗi người một cái.
Cả ngày nay, nửa người bên trái của hắn đều tê dại, cuối cùng cũng lôi ra được đám tay chân của Nhị Hoàng tử ở phía Nam.
"Vào đi."
Hắn nhẹ nhàng lên tiếng.
Cửa phòng sách được mở ra, người tới trước tiên chào Tiêu Uyên đang ngồi sau bàn sách, sau đó nhanh chóng bước đến bên cạnh Lăng Thần Dật.
"Trong phủ vừa gửi đến, là thư dành cho ngài, hình như có chút gấp."
Lăng Thần Dật đáp lại một tiếng, thờ ơ nhận lấy, vung tay ra hiệu cho gia nhân lui ra.
Tiêu Uyên vẫn chìm đắm trong công việc, dường như không hay biết gì, ngay cả đầu cũng không ngẩng lên.
Lăng Thần Dật thốt lên một tiếng ngạc nhiên.
Trong căn phòng sách yên tĩnh, âm thhắn rõ ràng có phần cố ý.
Tiếp theo là tiếng giấy Xuyến mở ra, rồi lại gấp lại sau một lúc.
Tiêu Uyên vẫn không ngẩng đầu, dường như không nghe thấy gì.
Lăng Thần Dật nhìn chăm chú vào tay Tiêu Uyên đang cầm bút, nửa cười nửa hỏi: "Huynh có biết lá thư này là ai viết không?"
Truyện được edit bởi Nhất Mộng Vân Úy, vui lòng không reup mang đi nơi khác.
Tiêu Uyên không đáp, lựa chọn làm lơ.
"Lạ thật."
Lăng Thần Dật thở dài một tiếng: "Nếu không tò mò, thì thôi vậy."
Hắn đứng dậy, dùng bút mực của Tiêu Uyên, trải một tờ giấy Xuyến ra và bắt đầu viết thư trả lời.
Là một lá thư dài, gần như chiếm hết một nửa trang giấy, sau khi khô mực, hắn gọi gia nhân vào: "Mang thư này đến cho Thẩm công tử."
Gia nhân nhận lấy rồi lặng lẽ rời đi.
Tiêu Uyên đang viết gì đó, bỗng dừng lại, bút chìa lên không trung, không ngẩng đầu lên, nhưng mực đen đã loang ra khắp mặt giấy, khuôn mặt hắn căng thẳng cứng lại.
Lăng Thần Dật liếc nhìn hắn một cái, khóe miệng nhếch lên một nụ cười mơ hồ, không nói gì.
Rồi hắn lại ngồi xuống chiếc ghế bành, lật xem thẻ sách.
"Viết gì vậy?"
Tiêu Uyên lạnh lùng lên tiếng, giọng bình thản vang lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Cái gì cơ?"
Lăng Thần Dật làm vẻ không hiểu, cười nửa miệng, khi ánh mắt Tiêu Uyên quét qua, hắn liền xoa mũi, che giấu sự thích thú trong mắt.
Ánh mắt Tiêu Uyên nặng trĩu, khuôn mặt lạnh lùng trong ánh nến có phần căng thẳng.
Lăng Thần Dật lật cuốn sổ lớn, nghĩ rằng vào lúc này, nếu như Thẩm Trường Hách đến tìm hắn, thì chắc chắn là để điều tra người.
"Vệ binh hoàng gia gặp chuyện rồi sao?"
"Không có gì."
Lăng Thần Dật cười cười: "Chắc là chuyện riêng, có lẽ là vì muội muội của hắn, không phải việc gì lớn."
Nghe vậy, ánh mắt Tiêu Uyên trầm xuống, đặt cây bút xuống bàn, nhẹ giọng hỏi: "Hắn muốn điều tra ai?"
"Trương Nghiệp Dương."
Không khí trong phòng lập tức trở nên lạnh lẽo và im lặng, một làn gió lạnh thổi vào trong phòng, Lăng Thần Dật siết chặt áo, hai tay khoanh trước ngực.
Tiêu Uyên không nói gì thêm, hắn cầm tờ giấy bị loang mực lên, vò nát thành một cục giấy rác, rồi vứt vào giỏ giấy vụn.
Lăng Thần Dật nhìn theo cục giấy ấy, lưng bỗng dưng nổi lên một cơn lạnh.
"À... Hắn chỉ hỏi ta về hộ tịch của Trương Nghiệp Dương, tình hình gia đình và vài năm qua hắn đã làm gì, ngoài ra không nói gì thêm."
Tiêu Uyên nhìn những đốm mực đen ẩm ướt trên bàn, cúi đầu, vẫn không đáp lại.
Lăng Thần Dật cảm thấy trong lòng có chút bất an.
Bọn họ đã ở bên nhau hơn mười năm, nhưng rất hiếm khi thấy Tiêu Uyên như thế này. Khi hắn tức giận, hắn sẽ phát tiết ra ngoài, nhưng khi hắn im lặng và mặt lạnh như thế này, thật sự là có gì đó không ổn, toàn bộ căn phòng dường như trở nên lạnh lẽo.
"Ba ngày nữa, thời hạn đã qua hai ngày, ngày mai hắn sẽ phải lên đường nhận nhiệm vụ đúng không?"
Tiêu Uyên đột nhiên bình tĩnh hỏi.
Lăng Thần Dật gật đầu: "Đúng vậy."
Tuy nhiên, vào thời điểm này, khi Thẩm Trường Hách đang điều tra hắn, Lăng Thần Dật cảm thấy có gì đó không ổn.
Tiêu Uyên "Ừ" một tiếng, cúi đầu tiếp tục ký tên vào các công văn, nhưng không thể nào lấy lại sự bình tĩnh. Trong lòng dâng lên một cảm giác bồn chồn, khiến lực viết của hắn trên giấy cũng trở nên mạnh mẽ hơn.
"Cho người đi một chuyến đến Giang Nam."
Đột nhiên Tiêu Uyên nói.
Lăng Thần Dật vẫn còn hơi mơ hồ: "Đi Giang Nam làm gì?"
Chẳng phải tên thư sinh kia chuẩn bị rời đi sao? Sau khi rời khỏi kinh thành, hắn chỉ như một hạt bụi, chẳng có liên quan gì đến hắn.
Thế nhưng, hiện giờ người ta cũng không có liên quan gì đến hắn, chỉ là đều có tâm hồn thuộc về một người mà thôi, nhưng Tiêu Uyên chắc chắn sẽ không thừa nhận điều này.
Tiêu Uyên ngẩng đầu, liếc nhìn Lăng Thần Dật, không nói gì, nhưng chỉ cần khí thế ấy thôi cũng đủ khiến Lăng Thần Dật cảm thấy có chút sợ hãi.
"Được, ta sẽ phái người đến nhà của tên thư sinh đó để điều tra."
Hắn đứng dậy ra ngoài, dặn dò mấy câu, rồi tiếng bước chân vội vã rời đi vang lên trong hành lang.
Lăng Thần Dật quay lại phòng, nhíu mày nhìn Tiêu Uyên, người vẫn đang tiếp tục ký tên vào công văn, nhẹ nhàng nói: "Thực ra... nếu có thể thành thân với Thẩm gia, thì chẳng phải quá tốt sao? Còn có Thẩm Quý phi giúp đỡ, huynh..."
Truyện được edit bởi Nhất Mộng Vân Úy, vui lòng không reup mang đi nơi khác.
Chưa kịp dứt lời, hắn đã bị ánh mắt lạnh lùng của Tiêu Uyên ngắt lời. Tiêu Uyên chỉ tay về phía đống hồ sơ chất đầy bên cạnh, giọng nói lạnh lùng: "Còn những thứ này nữa, nếu hôm nay không làm xong thì ngươi phải ngủ lại trong phòng sách."
Lăng Thần Dật mím môi, ngay lập tức im lặng.
Hắn ngoan ngoãn đi qua, từng cái hồ sơ được lật ra, những hồ sơ có khả năng là thuộc hạ của Nhị Hoàng tử bị tách ra, chuẩn bị để thay thế bằng người của mình.
Với sự hỗ trợ của sự kiện dân lưu, đây chính là cơ hội tốt nhất để phá vỡ thế lực của Nhị Hoàng tử, ngày mai trong triều, việc này sẽ vô cùng quan trọng đối với hắn
Ánh sáng từ ngọn nến trong phòng sách vẫn cháy đến tận canh ba.
Lăng Thần Dật mệt mỏi, cảm thấy đầu óc choáng váng, cơ thể nhẹ bẫng. Hắn đứng dậy đi đến cửa sổ nhìn sắc trời sắp sáng, đành phải ngủ lại trong phòng sách của Tiêu Uyên.
——
Ngày hôm sau, khi trời vừa sáng, cả hai đã chuẩn bị xong xuôi và lên đường vào triều.
Ngoài cổng hoàng cung, các quan lại đều đứng chờ ở đó, nhóm này tụ lại với nhau thành từng nhóm nhỏ.
Chiếc xe ngựa mang biển hiệu của phủ Tứ Hoàng tử từ từ dừng lại, các quan lại im lặng một chút, nhìn về phía xe ngựa và đồng loạt hành lễ.
Tiêu Uyên và Lăng Thần Dật cùng nhau xuống xe.
Lăng Thần Dật chào hỏi các vị quan lớn, còn Tiêu Uyên vốn ít nói, các quan cũng đã quen với điều này, sau khi hành lễ, họ thu lại ánh mắt, lùi sang một bên muốn tránh xa hắn một chút.
Ánh trăng vẫn chưa khuất hẳn, trời còn mờ tối, chỉ có ánh sáng từ những ngọn đèn hoàng cung chiếu sáng con đường trước mặt, có thể nhìn rõ mọi vật trong phạm vi năm sáu bước.
Tiêu Uyên liếc qua đám người, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở một bên cổng hoàng cung, nơi đang trò chuyện với Bộ trưởng Bộ Lễ, là Thẩm Văn.
Đôi mắt hắn khẽ trầm xuống.
Lăng Thần Dật nhìn theo ánh mắt của hắn, cũng nhíu mày, Bộ trưởng Bộ Lễ là một người rất khéo léo, hắn không nhớ là Thẩm Thái úy có mối quan hệ gì với ông ta.
"Thẩm Thái úy trung chính, luôn không thích những người như Vương đại nhân, sao hôm nay..."
Chưa nói xong, hắn liếc mắt một cái, trong lòng chợt có dự cảm không tốt.
Nhất là khi trên mặt Vương đại nhân luôn nở nụ cười, không ngừng gật đầu, miệng có vẻ đang nói “được”.
Rõ ràng là Thẩm Thái úy có việc nhờ ông ta giúp đỡ.
Lăng Thần Dật trong lòng cảm thấy nặng nề, liếc nhìn Tiêu Uyên.
Bộ Lễ phụ trách việc tuyển chọn trạng nguyên, dựa vào kết quả và thứ hạng của các trạng nguyên, kết hợp với các vị trí còn thiếu trong triều, để chỉ định chức quan, có thể là trao nhiệm vụ nội bộ hoặc cấp chức vụ ngoài tỉnh.
Hơn nữa, hôm qua Tiêu Uyên vừa tra xét lý lịch của Trương Nghiệp Dương, hôm nay Thẩm Văn lại đến Bộ Lễ, nghĩ kỹ một chút thì có thể đoán được điều gì đó không ổn.
Tiêu Uyên đứng trong bóng tối, không thể phân biệt được vui giận, đôi mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào hai người đang trò chuyện, môi mím chặt.
Lúc này, một giọng nói sắc bén vang lên, cổng hoàng cung mở ra, các quan lại tự động lùi lại vài bước, nhường đường cho các Hoàng tử và quyền thần.
Tiêu Uyên dừng lại trước cổng cung, ánh mắt liếc qua Thẩm Văn vẫn còn đang trò chuyện với Vương đại nhân, hắn lạnh lùng lên tiếng: "Thời gian không còn sớm, Thẩm Thái úy không vào sao?"
Thẩm Văn ngẩn người.
Vương đại nhân vội vàng cúi người thêm một cái: "Đi ngay đây, đi ngay đây."
Nói xong, ông ta cúi đầu chào Thẩm Văn một cách sâu sắc rồi vội vã bước đi.
Thẩm Văn đứng trong bóng tối, lông mày hơi nhíu lại, đôi mắt sâu thẳm, đầy vẻ ngạc nhiên.
Ông đối diện với Tiêu Uyên dưới ánh đèn hoàng cung, trong một khoảnh khắc cảm thấy người đứng trong bóng tối như Tiêu Uyên mới là người đáng chú ý.
Họ đâu có sự gắn kết sâu sắc để cùng nhau đi lên triều đâu.
Thế nhưng, Tiêu Uyên lại khẽ mỉm cười, nụ cười ấy khó mà đoán được.
Thẩm Văn cũng khẽ nở nụ cười trịnh trọng rồi bước đi về phía cổng hoàng cung.
Ông đi sau Tiêu Uyên một bước, cùng nhau tiến về điện Kim Loan.
Lăng Thần Dật theo sau hai người, trên mặt là nụ cười đầy ẩn ý.
Khi sắp rời khỏi cổng cung, Thẩm Văn quay đầu nhìn lại, xác nhận vị trí xe ngựa của Tứ Hoàng tử, biết rằng hắn không nghe thấy cuộc trò chuyện giữa ông và Vương đại nhân, tâm trạng cũng phần nào yên ổn hơn.
Cuộc họp triều hôm nay kéo dài khá lâu, mãi đến khi vào giờ Tỵ mới kết thúc.
Trước tiên, những quan viên dưới sự lãnh đạo của Nhị Hoàng tử lần lượt rời đi trong tâm trạng buồn bã, Thẩm Văn không tham gia vào những chuyện này, chỉ lặng lẽ quay người rời khỏi đại điện.
Ông tìm kiếm bóng dáng Vương đại nhân trong đám đông, rồi bước về phía ông ấy.
Tại hành lang của đại điện, Tiêu Uyên lạnh lùng đối diện với Nhị Hoàng tử, đang phải tìm cách ứng phó với sự ngăn cản.
"Tứ đệ, tài năng không tồi, xin chúc mừng."
Tiêu Trạch nheo mắt lại, gương mặt cười nhưng ánh mắt đầy vẻ giả dối, ẩn chứa sự lạnh lùng và tàn nhẫn.
Tiêu Uyên rút tầm mắt khỏi Thẩm Văn đang đi về phía Vương đại nhân, rồi đối diện với ánh mắt của Tiêu Trạch. Đôi mắt hắn lạnh lùng, không chút cảm xúc, lộ rõ sự bình thản, trái ngược hoàn toàn với Lăng Tiêu Dật đang cố kiềm chế sự tức giận.
Truyện được edit bởi Nhất Mộng Vân Úy, vui lòng không reup mang đi nơi khác.
Điều mà Tiêu Trạch sợ nhất chính là kiểu Tiêu Uyên này, tấm lòng lạnh lùng, hành động tàn nhẫn, có thể bất ngờ cắn trả mà không để lộ bất kỳ dấu hiệu nào. Sau đó, hắn vẫn có thể duy trì bộ mặt như không có gì xảy ra, điều đáng ghét là, mỗi lần như thế, Hoàng thượng đều không hề nghi ngờ gì cả.
"Những gì Nhị ca nói, ta không hiểu. Trong phủ còn chuyện phải làm, ta không thể tiếp tục làm trò chuyện với Nhị ca được, xin cáo từ."
Chưa để Tiêu Trạch nói gì, hắn đã bước xuống bậc thềm, tiến về phía Thẩm Văn.
Thẩm Văn vừa gọi một tiếng "Vương đại nhân", thì cổ đột nhiên bị một bàn tay từ phía sau ôm lấy. Khi ngẩng đầu lên, ông đối diện ngay với nụ cười ôn hòa của Lăng Thần Dật.