Kiếp Trước, Kiếp Này Hay Cả Kiếp Sau, Ta Chỉ Một Lòng Gả Cho Chàng

Chương 8



Tạ Thời An chỉ lạnh lùng cười khẩy.

“Chết đến nơi còn dám mạnh miệng.”

Hắn quay đầu, dáo dác tìm kiếm bóng hình ta:

“Diệp Thanh Thanh, ta tới rước nàng đây!!!”

Ta vội tiến lại gần, nắm c.h.ặ.t t.a.y Lục Xuyên:

“Tạ Thời An, đừng làm loạn nữa.”

“Ta từng nói, bất kể kiếp trước, kiếp này hay kiếp sau.”

“Người ta muốn gả cho, từ đầu đến cuối, chỉ có một mình Lục Xuyên.”

Sắc mặt Tạ Thời An lập tức sa sầm, đôi mắt u tối, thêm vào một thân bạch y, trông chẳng khác nào ác quỷ đòi mạng.

Hắn chăm chú nhìn ta, càng nhìn càng cười lạnh:

“Thanh Thanh, nàng vẫn không chịu nghe lời.”

“Không sao, ta có cả một đời để khiến nàng ngoan ngoãn.”

“Nàng là của ta. Dù có chạy đến đâu, trên trời xanh hay dưới hoàng tuyền, ta cũng sẽ bắt được nàng.”

“Hiểu chưa?”

30

Những lời lẽ ghê tởm kia, cộng thêm ánh mắt nhớp nhúa của hắn, khiến ta chỉ muốn nôn mửa.

May mà Tạ Thời An không tiếp tục khiến ta chán ghét, hắn bỗng giơ tay, nhe răng cười dữ dội điên cuồng:

“Huynh đệ, động thủ cho ta!”

“Trừ Diệp Thanh Thanh ra, một kẻ cũng không được sống!!!”

Theo hiệu lệnh của hắn, mấy chục tân khách đồng loạt đứng bật dậy, từ dưới bàn kéo ra từng thanh thiết kiếm sáng loáng.

Trong số đó, một kẻ có nốt ruồi đen to tướng mọc ngay bên má trái.

Là hắn!

Chính là tên sơn phỉ của kiếp trước!

Quả nhiên, Tạ Thời An và bọn chúng vốn một ổ cả!!!

Khách khứa kinh hoàng, vừa kêu la vừa định tháo chạy. Nhưng chưa đi được mấy bước đã lảo đảo ngã rạp xuống đất.

Giữa lúc ấy, một cảnh tượng quỷ dị liền xảy ra: bọn sơn phỉ cầm kiếm kia cũng đồng loạt run rẩy, tứ chi mềm nhũn, chẳng mấy chốc đã gục ngã từng tên một.

Tạ Thời An thất kinh biến sắc:

“Đại đương gia, các ngươi… sao vậy?”

Lục Xuyên mỉm cười, ánh mắt sáng rỡ:

“Ngươi đã nói xong, đến lượt ta rồi chứ?”

“Huynh đệ, động thủ!!!”

Từ trong trù phòng, từ khắp dãy tiểu viện, đột nhiên ào ra vô số binh sĩ mặc giáp sáng loáng.

Tất cả đều là đồng liêu của phụ tử Lục Xuyên.

Người đi đầu vung tay hô to:

✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: 'Mèo Kam Mập '
✨ Subscribe Mèo Kam Mập Audio tại kênh youtube để nghe audio truyện cổ đại nhé~
✨ Subscribe Một Rái Cá Audio tại kênh youtube để nghe audio truyện hiện đại nha~
✨ Đối với truyện dài, Mèo Kam Mập cũng đang sắp xếp thời gian để ra mắt kênh Audio riêng nhè, mấy bồ ráng chờ nhé~

“Huynh đệ, giờ khắc lập công danh đã tới! Lên!!!”

31

Tạ Thời An quả thực là kẻ điên cuồng.

Hắn lén đem hết gia tài trong phủ, thậm chí sau lưng song thân còn bán cả điền sản cùng nhà tổ.

Dùng số bạc ấy, hắn mua chuộc bọn sơn phỉ Hắc Hổ Sơn, âm mưu g.i.ế.c sạch khách nhân dự hôn lễ hôm nay.

Hắc Hổ Sơn vốn mang tiếng ác danh, nằm giữa ranh giới ba châu Kinh thành, Thông Châu và Tấn Châu, hiểm địa dễ thủ khó công.

Kinh Triệu phủ cùng Kinh Vũ vệ đã nhiều phen vây đánh, nhưng đều bại trận thảm hại.

Nay một cơ nghiệp lớn như thế, lại rơi gọn vào tay Lục Xuyên, há chẳng phải công lao ngút trời!

Thực ra, chúng ta sớm đã ngờ vực Tạ Thời An.

Nước càng tĩnh lặng, dưới càng cuộn sóng ngầm.

Với hiểu biết của ta về hắn, thủ đoạn báo thù lần này ắt hẳn sẽ cuồng loạn đến cực điểm.

Bởi thế, ta cùng Lục Xuyên đã sớm bày sẵn kế hoạch.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Lục Xuyên thậm chí còn hạ mê dược vào toàn bộ rượu tiệc, chỉ chờ một phen lưới trời bao phủ, bắt hắn tận ổ.

Đây vốn là một nước cờ hiểm độc.

Nếu Tạ Thời An không tới, chẳng biết phải lấy lý do gì giải thích cùng thân bằng quyến hữu.

May thay, hắn đã tự chui đầu vào rọ.

Cuối cùng, Tạ Thời An bị kết án trảm.

Phụ mẫu hắn vì thất đức dạy con, bị cách chức đoạt quan, giáng xuống làm thứ dân.

Cả gia sản còn lại cũng bị niêm phong, đến một manh áo lành cũng chẳng được lưu.

Ngày hành hình, Lục Xuyên dắt ta cùng đi chứng kiến.

Tạ Thời An khoác tù y hôi hám, tóc tai bù xù, dáng điên dại.

Miệng hắn vẫn lẩm bẩm điên cuồng:

“Không thể nào, không thể nào…”

“Ta không chết, ta là Thám Hoa lang, là Hộ bộ thượng thư, tương lai còn làm Tể tướng!”

“Ta đã phò trợ Thái tử đăng cơ, còn phải làm Thái phó, làm tam triều nguyên lão!”

“Ta sẽ không chết! Tuyệt đối không chết!!!”

32

Quan chưởng đao nghe vậy, sợ hãi đến mức vội ném lệnh bài xuống, gào to:

“Khởi đao! Nhanh khởi đao!”

Thế là, Tạ Thời An cuối cùng cũng chết.

Ta quay người đi, bụng cuộn trào, rốt cuộc không nhịn được nữa, quỳ sụp xuống nôn khan.

Lục Xuyên vội vàng đỡ lấy, hốt hoảng:

“Ôi chao, sớm biết đã chẳng cho nàng xem cảnh m.á.u tanh này, có phải ghê tởm lắm không?”

“Hãy uống chút nước mát này, mau, kìm nén lại đi.”

Ta cười khẽ, đưa mắt lườm hắn một cái:

“Ngốc tử, ta đâu phải vì Tạ Thời An mà nôn.”

“Phu quân, chàng sắp làm phụ thân rồi.”

Lục Xuyên ngẩn ra, kế đó bật thẳng dậy, ôm chặt lấy ta vào lòng, nước mắt vui mừng trào tuôn.

Ta áp tai lên lồng n.g.ự.c rắn rỏi của chàng, nghe tiếng tim đập rộn rã, nơi khóe mắt cũng ngấn lệ hồng.

Lục Xuyên… đời này, đã chẳng còn ai có thể ngăn trở hạnh phúc của chúng ta nữa.



-----------------------

Giới thiệu truyện: Ánh Sáng Dành Riêng Cho Tuyết Đường

Trong yến tiệc mừng công, nữ huynh đệ của Thẩm Yến Kiêu cưỡi lên bụng dưới của hắn, môi kề môi truyền rượu, tình ý nồng say.

Khi bốn mắt ta và nàng chạm nhau, nàng thản nhiên buông tay, nói:

"Ta cùng A Yến ăn chung ở chung đã hai năm, ngay cả mấy nốt ruồi trên m.ô.n.g hắn ta cũng rõ rành rành. Nếu có gì, sớm đã có rồi, đâu còn để ngươi đến bắt gian hôm nay."

Huynh đệ của Thẩm Yến Kiêu cũng đồng loạt bước ra che trước mặt nàng:

"Kinh thành này, tiểu thư nào từng thấy máu, sao hiểu được tình nghĩa vào sinh ra tử nơi đao kiếm?"

"Chỉ trách ngươi, đến tướng quân phủ cũng chẳng báo trước một tiếng, thật khiến huynh đệ bọn ta mất cả hứng."

Thẩm Yến Kiêu lặng lẽ đưa cho ta một bát rượu lớn:

"Vốn là nàng sai trước, hãy kính huynh đệ một ly tạ lỗi. Bằng không, quá khứ giữa chúng ta coi như không còn."

Nhìn chén rượu mạnh đủ lấy mạng, ta mỉm cười đưa ra chìa khóa cùng sổ sách mà Thẩm Yến Kiêu đã giao cho ta giữ:

"Vậy thì… không còn nữa."

Quay lưng rời đi, ta tiến cung xin Thánh thượng ban hôn.

Họ đều cho rằng, ta chẳng qua vì không chiếm được trái tim Thẩm Yến Kiêu nên mới toan cưỡng ép người về bên mình.

Thẩm Yến Kiêu trịnh trọng uy hiếp:

"Ban hôn cũng không phải là không thể, nhưng có hai điều nàng phải tuân theo. Thứ nhất, ta đã hứa cùng Huyền Âm thủ tang ba năm, đại hôn phải hoãn một năm sau. Thứ hai, nàng đã làm tổn hại thanh danh Huyền Âm, ta phải chịu trách nhiệm với nàng ấy, để nàng ấy cùng nàng nhập phủ trong cùng một ngày, không phân lớn nhỏ."

Ta mỉm cười đáp ứng, Thẩm Yến Kiêu đắc ý vô cùng.

Cho đến khi thánh chỉ ban xuống, tên được ghi nơi tôn quý kia… lại chẳng phải hắn.