Bầu không khí ngưng lại trong chốc lát, cô ta lại chuyển sang một chủ đề khác: "Tính ra, đứa bé trong bụng cô chắc cũng sắp được 3 tháng rồi nhỉ?"
"Vẫn là con cô ngoan ngoãn, cô không biết đâu... Hồi tôi mang thai Quả Quả, thật sự bị hành không ít."
Tôi khẽ cười.
Năm đó, khi Giang Lệ Thư mang thai, Dụ Lâm Châu vẫn chưa được điều về quân khu An Huy, còn cô ta vì không hòa hợp với mẹ Dụ nên vẫn luôn sống bên ngoài.
Mẹ Dụ tuy không thích cô ta nhưng cũng chưa từng hà khắc.
Ngay từ đầu, mối quan hệ mẹ chồng con dâu giữa hai người đã nhạt nhòa, gần như không qua lại gì mấy.
Nhưng vì Giang Lệ Thư có thai nên mẹ Dụ cũng tiện thể chăm sóc.
Thế nhưng trong mắt Giang Lệ Thư, điều đó lại trở thành dấu hiệu mẹ Dụ phải nhượng bộ vì đứa bé trong bụng mình.
Con người là vậy, một khi đã có khe hở thì rất dễ được đà lấn tới.
Giang Lệ Thư dựa vào việc mình đang mang thai, mang đồ đạc đến ở hẳn trong nhà họ Dụ.
Sau đó, cô ta càng ngày càng kiêu căng, hành xử quá quắt.
Chẳng được bao lâu thì mẹ Dụ bị giày vò đến đổ bệnh.
Hồi đó, tôi vẫn còn học ở đại học ở An Huy. Trường cách nhà họ Dụ hơi xa nên tôi thường ở lại ký túc xá, cuối tuần mới về nhà một chuyến.
Nghe tin mẹ Dụ bị bệnh, tôi chẳng còn tâm trí nào để học hành nữa, dứt khoát dọn về nhà ở luôn.
Phản ứng thai kỳ của Giang Lệ Thư quả thực khá nặng, nhưng hồi đó cô ta cũng không ít lần làm khổ mẹ Dụ và tôi.
Nghe tiếng tôi cười, vẻ mặt Giang Lệ Thư lập tức trở nên lúng túng. Chị ta cười gượng gạo: “Lúc đó tôi còn trẻ nên không hiểu chuyện, Nguyệt Ngôn cô đừng để bụng nhé.”
“Nhưng cũng tại khi đó Lâm Châu không có ở bên, nên tôi mới dễ cáu kỉnh như vậy.”
“Thế nên bây giờ thấy đồng chí Hứa chăm sóc cô tận tình thế này, tôi cũng thấy ngưỡng mộ lắm.”
“Người đàn ông tốt như thế không nhiều đâu, Nguyệt Ngôn có phúc lắm đấy.”
Tôi vẫn giữ nụ cười trên môi: “Vậy thì cảm ơn lời chúc tốt lành của cô nhé.”
Mỗi lần Giang Lệ Thư đến đây đều phải nhấn mạnh mấy lần rằng Hứa Ngôn Sinh tốt với tôi thế nào... Tôi hiểu ý của cô ta là gì.
Chẳng qua là sợ tôi và Hứa Ngôn Sinh xảy ra mâu thuẫn, rồi lại có gì dây dưa với Dụ Lâm Châu mà thôi.
Tôi vừa dứt lời, chẳng bao lâu sau thì Dụ Lâm Châu trở về.
Anh ta xách theo một túi thịt: “Trên đường về anh tình cờ gặp Hứa Ngôn Sinh, anh ấy nói hôm nay chưa biết mấy giờ mới về nên bảo anh mua ít thịt mang về trước.”
Nói xong, anh ta xách túi thịt đi thẳng vào bếp.
Tôi chỉ khẽ gật đầu.
25
Vừa thấy Dụ Lâm Châu về, Giang Lệ Thư liền thôi bám lấy tôi, quay sang bắt chuyện với anh ta.
Dù bây giờ Dụ Lâm Châu đã rất mất kiên nhẫn với cô ta, nhưng cô ta vẫn cứ làm lơ điều đó.
Ngược lại, Dụ Quả Quả sau khi lật xem hết cuốn truyện tranh thì len lén ngồi xuống bên cạnh tôi.
Con bé nhìn chằm chằm vào bụng tôi, nhỏ giọng hỏi:
“Mẹ nói... trong bụng cô có em bé rồi, có đúng không ạ?”
Tôi cũng không né tránh: “Đúng vậy, sao Quả Quả lại hỏi thế?”
Dụ Quả Quả lắc đầu.
Một lúc lâu sau, con bé lại nói:
“Cô có em bé rồi thì sau này bà nội sẽ không thích con nữa.”
Tim tôi khẽ thắt lại.
Bảo sao dạo gần đây, mỗi lần Quả Quả đến đây đều trầm lặng hơn trước nhiều.
Tôi đưa tay chỉnh lại b.í.m tóc của con bé: “Sao Quả Quả lại nghĩ vậy?”
Quả Quả ngước nhìn Giang Lệ Thư ở đằng xa, giọng càng nhỏ hơn:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
“Là mẹ con nói.”
“Mẹ bảo bây giờ con chẳng nghe lời gì cả, bà nội đã hết thương con rồi; đợi đến khi cô sinh em bé ra, bà nội sẽ mặc kệ con luôn.”
“Mấy bạn cùng lớp con cũng vậy, cha mẹ có em trai em gái rồi thì không thương các bạn ấy nữa.”
Giọng con bé rất nhỏ, nhưng tôi cố tình ghé sát lại nên vẫn nghe rõ từng câu từng chữ.
Không ngờ lại là Giang Lệ Thư nói với con bé những lời này.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, không biết Quả Quả lớn lên bên cạnh cô ta sẽ trở thành người thế nào nữa.
Tôi ngẩng lên nhìn Giang Lệ Thư, cô ta đang đặt toàn bộ sự chú ý lên người Dụ Lâm Châu... Trong lòng tôi đã có quyết định.
Tôi nhẹ nhàng chạm vào vai Quả Quả, đợi con bé ngước mắt lên thì nở nụ cười:
“Cô muốn ra ngoài đi dạo, Quả Quả có muốn đi cùng cô không?”
Quả Quả nhìn về phía Giang Lệ Thư, lại nhìn sang Dụ Lâm Châu, cuối cùng gật đầu: “Dạ được ạ.”
Tôi khẽ gật đầu với hai người kia rồi dẫn Quả Quả ra ngoài.
Hai cô cháu đi thẳng ra khỏi khu nhà, vừa ra thì thấy ven đường có người đang bán kẹo hồ lô.
Dụ Quả Quả nhìn xiên kẹo hồ lô chằm chằm, nhưng không còn ầm ĩ đòi ăn như trước nữa. Xem ra lần trước bị đau răng đã giúp con bé rút kinh nghiệm.
Dọc đường vẫn còn nhiều hàng quán nhỏ, tôi kéo Quả Quả vào một quán bán tào phớ.
“Đồng chí, cho hai bát tào phớ.”
Sau đó, tôi nhìn Quả Quả, dịu giọng nói:
“Bây giờ chỉ có hai cô cháu mình thôi, Quả Quả có chuyện gì cứ nói với cô nhé.”
Rõ ràng trước đó, tôi đã tự nhủ rằng sau này sẽ không bận tâm đến chuyện của Quả Quả nữa. Nhưng không biết có phải vì con bé là do tôi chăm sóc bấy lâu nay, hay là do tôi đang mang thai mà trở nên mềm lòng hơn không... Nhưng tôi thật sự không đành lòng nhìn Quả Quả tiếp tục như thế này.
10 tuổi rồi, con bé cũng nên có khả năng phân biệt đúng sai...
Tôi nghĩ nếu có thể, tôi vẫn hy vọng Quả Quả có thể lớn lên một cách khỏe mạnh và bình an.
Quả Quả mân mê ngón tay, ngập ngừng hồi lâu rồi mới ngước lên hỏi:
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
“Cô ơi, có phải cha mẹ không yêu con không?”
Tôi khựng lại một chút:
“Sao Quả Quả lại nghĩ vậy?”
Đúng lúc đó, hai bát tào phớ được bưng lên.
Quả Quả múc một thìa lớn, ăn một miếng rồi mới chậm rãi lên tiếng:
“Thật ra con vẫn còn nhớ một chút chuyện hồi bé.”
“Con nhớ cô từng bảo ăn nhiều kẹo quá sẽ sâu răng nên cô không cho con ăn nhiều, nhưng có làm cho con món ăn khác.”
“... Mà mẹ con thì không như vậy. Mỗi lần con không vui, mẹ đều dỗ con bằng kẹo, chẳng bao giờ nói với con là ăn nhiều sẽ hỏng răng, sẽ bị đau. Nếu mẹ làm vậy không phải vì muốn tốt cho con, thì tức là mẹ không yêu con rồi...”
“Những đứa trẻ khác đều sống cùng cha mẹ, nhưng cha con lại chẳng bao giờ ở chung với mẹ và con...”
“Mẹ hay bảo con đi gọi cha về nhà, nhưng cha chưa một lần chịu về. Vậy chắc chắn là cha cũng không yêu con...”
Nghe vậy, tôi khựng lại trong giây lát.
Ở độ tuổi này, trẻ con thường rất nhạy cảm.
Câu hỏi của Dụ Quả Quả, tôi thật sự không biết nên trả lời thế nào.
Nhưng dường như con bé đã mở lòng với tôi, không có ý định dừng lại.
“Con còn nhớ vào sinh nhật 8 tuổi, con muốn một cây bút máy giống của Thiến Thiến, nhưng mẹ không chịu mua cho con, còn đánh con nữa.”
Đó là lần đầu tiên Giang Lệ Thư đánh Quả Quả, cũng là lần duy nhất, thế nhưng nó đã khắc sâu trong ký ức con bé.
Tôi mím môi, hỏi:
“Cô hỏi con nhé, con muốn cây bút đó để làm gì?”
“Vì Thiến Thiến cũng có mà. Đó là bút nhập khẩu từ nước ngoài, tận hơn 60 đồng lận!”