Rồi anh ta quay sang tôi: "Em chờ anh ở đây, anh có chuyện muốn nói với em."
Nói xong, anh ta đi vào phòng mở bình giữ nhiệt ra, ngay lập tức một mùi thơm ngào ngạt lan tỏa.
Giang Lệ Thư vui mừng reo lên: "Lâm Châu, đây là canh gà anh tự tay nấu sao? Lâu lắm rồi em mới được uống lại, nhớ ghê!"
Dụ Lâm Châu gật đầu: "Ừm, gà ở quân khu nuôi đấy, em uống nhiều vào để mau khỏe, Quả Quả cứ nhắc muốn gặp em mãi."
Tôi đứng ngoài cửa nhìn cảnh đó, ngón tay siết chặt đến mức cắm cả vào lòng bàn tay.
Kiếp trước, cho đến lúc chết, tôi cũng chưa từng được ăn một bữa cơm do Dụ Lâm Châu tự tay nấu.
Dù đã sớm biết những năm tháng qua mình chẳng đáng giá gì, nhưng khoảnh khắc này, tôi vẫn cảm thấy rất không cam lòng.
Tôi quay người bước ra khỏi bệnh viện.
Dụ Lâm Châu lập tức đuổi theo: "Anh bảo em chờ anh cơ mà?"
Tôi nhìn anh ta, cổ họng khô khốc: “Dụ Lâm Châu, em không phải cấp dưới của anh nên sẽ không nghe lệnh anh.”
Có lẽ vì chưa từng thấy tôi cứng rắn như vậy, trong mắt anh ta thoáng hiện vẻ bối rối.
Anh ta im lặng một lúc, mím môi, rồi nâng chiếc bình giữ nhiệt còn lại trong tay: “Phần này là cho em.”
Nhưng tôi chẳng hề cảm động, chỉ thấy buồn cười.
“Dụ Lâm Châu, đồ người khác để lại, em không cần.”
Câu nói ẩn chứa hàm ý sâu xa khiến anh ta sững người, cảm xúc trong mắt trở nên khó đoán.
Tôi chẳng buồn để ý, quay người bước vào nhà, còn anh ta lặng lẽ đi theo sau tôi về nhà.
7
Vừa bước vào cửa, nhìn thấy túi hành lý tôi đặt dưới đất, vẻ mặt luôn điềm tĩnh của anh ta cuối cùng cũng thay đổi, trong mắt thoáng hiện lên chút hoảng loạn.
“Nguyệt Ngôn, em thu dọn đồ làm gì? Em định đi đâu?”
Trước khi nhận được đơn ly hôn, tôi không muốn gây thêm rắc rối.
Tôi giấu đi sự mệt mỏi, đáp: “Mấy bộ quần áo này mặc cũng lâu quá rồi, em định đem cho rồi mua đồ mới.”
Nói rồi, tôi cười tự giễu: “Trước đây, dì Trương trong viện còn bảo em mới 25 tuổi mà ăn mặc như 45, ngẫm lại, cũng nên đối xử tốt với bản thân một chút.”
Dụ Lâm Châu nhíu mày, định nói thêm mấy câu đạo lý: “Giản dị tiết kiệm là…”
Nói được nửa câu, không biết nghĩ tới điều gì, anh ta lại lấy ra quyển sổ tiết kiệm tôi đưa trước đó: “Cầm lấy mà mua, nếu phiếu vải không đủ thì nói với anh.”
Tôi mở ra xem, chỉ trong vòng hai, ba ngày ngắn ngủi, bên trong đã vơi mất 400 đồng.
Đó là nửa năm tiền trợ cấp của anh ta.
Bên ngoài có người gọi: “Đoàn trưởng Dụ, bên sân huấn luyện có chuyện, anh qua xem một lát đi.”
Dụ Lâm Châu vội vàng rời đi.
Tôi đặt quyển sổ tiết kiệm trở lại ngăn kéo y như cũ, rồi cầm bút khoanh một vòng tròn trên tờ lịch treo tường.
Năm ngày sau.
Ngày 1 tháng 7.
Kỷ niệm ba năm ngày cưới của tôi và Dụ Lâm Châu.
Cũng là ngày tôi rời đi.
......
Hôm sau, tôi ở nhà dọn dẹp.
Trước khi rời khỏi đây, tôi muốn xóa sạch mọi dấu vết của mình.
Nhìn quanh bốn phía, dường như mỗi góc trong căn nhà này đều in bóng dáng của tôi, của Quả Quả, hoặc của tôi và Dụ Lâm Châu.
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
Chúng tôi không có bức ảnh chụp chung nào, chỉ có một bức vẽ nguệch ngoạc treo trên tường - ba que diêm tượng trưng cho một gia đình ba người.
Đó là bức tranh Dụ Quả Quả vẽ năm ngoái khi mới vào lớp mầm non.
Tôi vẫn nhớ rõ hôm đó, Quả Quả rúc vào lòng tôi, líu ríu giới thiệu bằng giọng trẻ con ngọng nghịu: “Cái này là mẹ, cái này là cha, còn đây là Quả Quả… Một nhà ba người…”
Khoé mắt tôi hơi nóng lên, nhưng cơn đau trong lòng đã không còn dữ dội như trước nữa.
Tôi đưa tay gỡ bức tranh xuống khỏi tường.
Có lẽ đến lúc đó, Dụ Quả Quả sẽ vẽ một bức tranh mới.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Hoặc có thể, bọn họ sẽ cùng nhau chụp một bức ảnh gia đình thực sự.
Dù thế nào thì bức tranh này cũng không còn lý do để giữ lại nữa.
Tôi vừa ném nó vào thùng rác, cửa gỗ liền vang lên tiếng gõ mạnh.
Tôi ra mở cửa thì thấy Giang Lệ Thư đang đứng bên ngoài, có hơi ngạc nhiên: “Cô xuất viện rồi sao?”
Cô ta không trả lời, chỉ đưa đơn ly hôn đến trước mặt tôi, giọng điệu chất vấn:
“Anh ta đã ký xong rồi. Tống Nguyệt Ngôn, rốt cuộc cô muốn làm gì?”
Tôi ngẩn ra, nhận lấy tờ giấy rồi lật xem, ba chữ “Dụ Lâm Châu” được ký dứt khoát, mạnh mẽ như thể xuyên thấu qua trang giấy.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, nhưng đồng thời trong lòng cũng dâng lên một cảm giác chua xót.
Phải tin tưởng Giang Lệ Thư đến mức nào thì anh ta mới có thể ký vào đơn mà chẳng buồn xem nội dung?
Tôi nhìn thẳng vào mắt cô ta: “Không liên quan đến cô. Sau này, cuộc sống của ba người, tôi sẽ không xen vào nữa.”
Nhưng Giang Lệ Thư lại bật cười: “Cô chỉ là một đứa mồ côi, thật có thể dễ dàng từ bỏ Dụ Lâm Châu à?”
Tôi bình tĩnh đáp: “Tin hay không tùy cô.”
Còn 4 ngày nữa, tôi sẽ rời khỏi nơi này.
Và cuộc đời tôi, tôi không cần phải giải thích với bất kỳ ai.
Giang Lệ Thư thoáng khựng lại, rồi nở nụ cười khinh miệt quen thuộc:
“Cũng đúng. Dù cô có cố gắng thế nào đi nữa, trong lòng Lâm Châu cũng chỉ có tôi…”
Cô ta nói được nửa câu thì giọng Dụ Lâm Châu từ phía sau truyền đến:
“Lệ Thư, em đến đây làm gì?”
Tôi theo phản xạ giấu tờ đơn ly hôn ra sau lưng.
Giang Lệ Thư lập tức thay đổi sắc mặt, quay đầu mỉm cười: “Em ở bệnh viện lâu quá, thấy bí bách nên ra ngoài đi dạo... Không ngờ lại vô thức đi đến nhà chúng ta.”
Ánh mắt Dụ Lâm Châu lóe lên vẻ mất tự nhiên, anh ta bước đến bên cạnh tôi, rồi lại nhìn Giang Lệ Thư:
“Xem ra sức khỏe em hồi phục rất nhanh.”
“Đã đến đây rồi thì vào trong ngồi một lát đi. Nguyệt Ngôn, em đi pha trà nhé.”
Câu nói rạch ròi của anh ta khiến nụ cười trên mặt Giang Lệ Thư thoáng cứng đờ.
Cô ta nhìn tôi, ánh mắt vốn kiêu ngạo giờ lại xen lẫn cảnh giác.
Tôi vốn không định để ý nhưng còn phải tìm cách giấu tờ đơn ly hôn, nên ngoan ngoãn đi vào phòng trong.
Khi tôi bưng trà bước ra, liền thấy Giang Lệ Thư chỉ vào vòng tròn trên tờ lịch, hỏi:
“Lâm Châu, ngày 1 tháng 7 có chuyện gì quan trọng sao?”
Dụ Lâm Châu thoáng liếc nhìn, suy nghĩ một lát, rồi hàng mày từ từ giãn ra, nhẹ giọng đáp:
“Hôm đó là kỷ niệm ba năm ngày cưới của anh và Nguyệt Ngôn.”
Động tác của tôi bỗng chốc khựng lại, tôi không ngờ anh ta vẫn còn nhớ.
Nụ cười của Giang Lệ Thư cứng đờ: “Vậy à…”
Nói rồi, cô ta đưa tay đón lấy tách trà tôi bưng ra.
Ngay khoảnh khắc tay hai chúng tôi chạm vào nhau, ánh mắt cô ta thoáng lóe lên, nước trà nóng trong ly lập tức đổ tràn xuống mu bàn tay cô ta.
Chén trà rơi xuống sàn, vỡ vụn thành từng mảnh, tiếng vỡ giòn tan vang lên trong không gian.
Cô ta hét lên một tiếng chói tai.
Dụ Lâm Châu lập tức lao đến, mạnh tay đẩy tôi ra: “Em có sao không?”
Sau đó, anh ta quay phắt sang tôi, ánh mắt lạnh băng:
“Tống Nguyệt Ngôn, có phải em cố ý không? Lệ Thư đang bị bệnh, sao em có thể ác ý như vậy?”
Từng chữ nói ra, như mũi kim nhọn đ.â.m thẳng vào tim tôi.
Tôi sững sờ đứng tại chỗ, hé môi định nói gì đó nhưng cổ họng lại nghẹn đắng, không phát ra được bất kỳ âm thanh nào.
Đến khi tôi lấy lại phản ứng, Dụ Lâm Châu đã vòng tay ôm lấy Giang Lệ Thư, đỡ cô ta đứng dậy: “Đi thôi, anh đưa em về bệnh viện.”