Kiếp Trước Vì Yêu Hóa Mù, Kiếp Này Vì Yêu Từ Bỏ

Chương 8



Sắc mặt Dụ Lâm Châu lập tức tái nhợt.

 

Câu nói này của tôi, rõ ràng là đang vạch ra ranh giới với anh ta.

 

Tuyết rơi xuống cổ áo, nhanh chóng tan thành nước, cái lạnh thấu xương từ da thịt lan thẳng vào tim.

 

Anh ta siết chặt nắm tay, chăm chú nhìn tôi.

 

Quả nhiên, trông tôi đầy đặn hơn một chút.

 

Anh ta cố gắng đè nén những suy nghĩ hỗn loạn trong lòng, giọng khàn khàn hỏi:

 

"Tại sao lại ly hôn?"

 

Tôi thoáng sững lại, sau đó kéo chặt chiếc áo trên người, thản nhiên đáp:

 

"Chuyện cũng đã qua mấy năm rồi, không cần phải nhắc lại nữa."

 

Dụ Lâm Châu còn định nói gì đó, nhưng giọng nói phía sau anh ta đã nhanh hơn một bước.

 

"Đồng chí Nguyệt Ngôn?"

 

Cuối cùng Giang Lệ Thư cũng đuổi kịp.

 

Cô ta đứng sát bên Dụ Lâm Châu, cố ý nghiêng người tựa vào cánh tay anh ta:

 

"Đồng chí Nguyệt Ngôn, lâu quá không gặp."

 

Tôi cũng mỉm cười nhàn nhạt nhìn cô ta:

 

"Đồng chí Giang Lệ Thư, đã lâu không gặp."

 

"Tôi còn có việc, xin phép đi trước."

 

Dứt lời, tôi xoay người bước vào bách hóa, Dụ Lâm Châu cũng không chút do dự vào theo.

 

Giang Lệ Thư tức đến nghiến răng, rồi cũng vội vã đuổi theo.

 

Còn hơn một tháng nữa là đến Tết, bách hóa lúc này đông nghịt người.

 

Khắp nơi vang lên tiếng hỏi giá, tiếng trò chuyện của những người tình cờ gặp nhau.

 

Vì đông người nên bên trong tòa nhà cũng trở nên ấm áp hơn hẳn.

 

5 năm qua tôi không quay lại An Huy, vậy nên đã không còn quá quen thuộc với nơi này. Thê là tôi đi dạo một vòng quanh cả tòa nhà trước, rồi mới bắt đầu mua đồ.

 

Khi Dụ Lâm Châu tìm thấy tôi, tôi đã mua được hai hộp mạch nha, mấy cân đường đỏ, lúc này đang đứng trước một dãy giá treo áo khoác dạ.

 

Anh ta bước tới, nhớ đến phản ứng khi nãy của tôi lúc đứng bên ngoài thì không dám lại quá gần.

 

Nhìn lướt qua mấy món đồ tôi cầm trên tay, anh ta lập tức hiểu ra:

 

"Em định đi thăm mẹ sao?"

 

Tôi nhìn thoáng qua anh ta, vốn chẳng muốn nói chuyện nhưng đã 5 năm tôi chưa gặp mẹ Dụ, cũng không biết bây giờ bà ấy có béo lên được chút nào không.

 

Nghĩ vậy, tôi gật đầu: "Bây giờ mẹ mặc cỡ size nào?"

 

Dụ Lâm Châu khựng lại, có vẻ câu này làm khó anh ta rồi.

 

Nhưng dáng người của mẹ thì anh ta vẫn rõ:

 

"Gầy hơn trước một chút."

 

Tôi gật đầu, ánh mắt lại rơi vào dãy giá treo trước mặt.

 

Sức khỏe của mẹ Dụ vốn đã không tốt, trông lúc nào cũng gầy hơn người khác, giờ lại nghe anh ta nói bà ấy còn gầy hơn trước, trong lòng tôi không khỏi có chút lo lắng.

 

Dẫu biết rằng trong mắt bà, tôi chỉ là con nuôi, không thể sánh với Dụ Lâm Châu, nhưng dù sao tôi cũng từng cảm nhận được chút tình mẹ từ bà.

 

Nghĩ vậy, tôi chọn một chiếc áo khoác dạ dài màu xám tuyết hoa.

 

Giang Lệ Thư đi theo Dụ Lâm Châu nãy giờ, lúc này bỗng chua chát lên tiếng:

 

"Đồng chí Nguyệt Ngôn vẫn giỏi như xưa nhỉ, áo khoác dạ đắt thế này mà nói mua là mua được liền."

 

Từ sau khi tôi rời đi, Dụ Quả Quả là do cô ta chăm sóc.

 

Cô ta không còn vô tư như trước nữa, vào làm trong xưởng với mức lương 50 đồng.

 

Dụ Lâm Châu vẫn gửi cho cô ta 60 đồng mỗi tháng, số tiền này đã đủ để cô ta sống thoải mái.

 

Nhưng do thói vung tiền như nước nên cô ta chẳng để dành được đồng nào, chứ đừng nói đến việc có thể dễ dàng bỏ ra hơn trăm tệ mua một chiếc áo khoác thế này.

 

Tôi không biết mấy năm qua cô ta sống thế nào, chỉ thuận miệng hỏi một câu:

 

"Sao vậy, đồng chí Lệ Thư có ý gì? Chẳng lẽ chồng cô không nỡ tiêu tiền cho cô à?"

 

Giang Lệ Thư lập tức ngậm miệng lại.

 

Trước mặt tôi, cô ta không thể nào thốt ra được câu "tôi không có chồng".

 

Sắc mặt Dụ Lâm Châu bên cạnh trầm xuống:

 

"Nguyệt Ngôn, anh không phải..."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Nhưng anh ta còn chưa nói hết câu, tôi đã bước thẳng đến chỗ nhân viên bán hàng.

 

Giang Lệ Thư nhìn tôi thản nhiên rút từ trong túi ra một xấp tiền lớn, trong lòng ghen tị đến nghiến răng.

 

Thấy tôi trả tiền xong, xách đồ định rời đi, Dụ Lâm Châu vội vàng đuổi theo:

 

"Anh cũng lâu rồi chưa về nhà, để anh đi cùng em."

 

Con trai muốn về thăm nhà, tôi cũng đâu thể có ý kiến gì được.

 

Giang Lệ Thư nhìn hai người chúng tôi rời đi, giận đến mức mặt mày nhăn nhúm nhưng chẳng làm được gì.

 

Hồi đầu, khi Giang Lệ Thư và Dụ Lâm Châu yêu nhau thì mẹ Dụ đã không ưa cô ta rồi, huống hồ sau này cô ta còn làm ra chuyện bỏ chồng bỏ con.

 

Dù sau này cô ta quay lại, tôi cũng đã rời đi, nhưng nếu không phải vì Dụ Quả Quả thì căn bản mẹ Dụ sẽ không cho cô ta bước chân vào nhà.

 

Nhưng sau khi Dụ Quả Quả lớn thêm một chút, tính cách ngày càng kiêu căng, mẹ Dụ cho rằng tất cả là do cô ta làm mẹ không biết dạy con nên lại càng khó chịu với cô ta.

 

Những chuyện này, tôi chẳng hề hay biết.

 

12

 

Trên đường đến nhà họ Dụ, Dụ Lâm Châu cứ muốn giúp tôi xách đồ, nhưng tôi đều từ chối.

 

"Đồng chí Dụ Lâm Châu, tôi nghĩ giữa chúng ta vẫn nên chú ý giữ khoảng cách nam nữ."

 

Ánh mắt xa lạ khi tôi nhìn Dụ Lâm Châu khiến tim anh ta nhói lên từng cơn.

 

Dụ Lâm Châu cảm giác được cổ họng mình khô khốc, hồi lâu mới gượng gạo tìm lại giọng nói:

 

"Nhưng... chúng ta vốn không nên như thế này."

 

Làm sao anh ta có thể hoàn toàn không có tình cảm với tôi được chứ?

 

Chỉ là, anh ta đã nợ Giang Lệ Thư quá nhiều, không biết phải lựa chọn thế nào.

 

Lại còn có... Dụ Quả Quả nữa.

 

Anh ta không ngờ tôi lại dứt khoát ly hôn rồi rời đi.

 

5 năm qua, mỗi đêm anh ta đều sống trong hối hận và giày vò.

 

Tôi chỉ nhẹ nhàng bật cười: "Tất cả đã qua rồi."

 

Chừng ấy năm, cuộc sống của tôi đã hoàn toàn khác, tôi cũng không muốn giả định những chuyện đã qua nữa.

 

Nói rồi, tôi bước vào nhà họ Dụ.

 

Cha Dụ là bộ đội biên phòng, có khi mấy năm mới về nhà được một lần.

 

Mẹ Dụ vừa mở cửa, thấy tôi, gương mặt trong nháy mắt đã nở nụ cười rạng rỡ:

 

"Nguyệt Ngôn? Con bé này, sao về mà không báo trước với mẹ một tiếng?"

 

"Con muốn tạo bất ngờ cho mẹ mà."

 

Tôi bước tới ôm bà, không kìm được xúc động mà nghẹn ngào:

 

"Mẹ, mấy năm nay con nhớ mẹ lắm."

 

Mẹ Dụ vỗ lưng tôi, vui mừng nói:

 

"Mẹ có xem tin tức đấy, mẹ tự hào về con lắm."

 

Được khen như vậy làm tôi hơi ngượng, vội chuyển chủ đề:

 

"Con có mua ít đồ cho mẹ, mẹ xem có thích không nhé."

 

Nhân lúc tôi lấy áo khoác ra, mẹ Dụ mới nhìn thấy Dụ Lâm Châu nãy giờ bị bỏ quên bên cạnh.

 

Bà khẽ cau mày, nói với vẻ nghiêm túc:

 

"Vừa rồi Quả Quả đến tìm mẹ xin 10 đồng, nói là muốn mua cái hộp gì đó, thứ gì mà đắt thế hả? Con làm cha thì phải trông con cho cẩn thận, đừng để con bé bị lừa."

 

Ánh mắt Dụ Lâm Châu trầm xuống.

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD

 

Anh ta không ngờ bây giờ Dụ Quả Quả còn dám đến tìm bà nội xin tiền.

 

"Vâng, con sẽ chú ý."

 

Mẹ Dụ lúc này mới chợt nhận ra:

 

"Hai đứa đi cùng nhau à?"

 

Tôi giũ nhẹ chiếc áo khoác trong tay, cười nói:

 

"Tình cờ gặp trên đường thôi mẹ ạ. Mình vào thử xem áo này có vừa không đi mẹ."

 

Nói rồi, tôi kéo mẹ Dụ vào phòng.

 

Dụ Lâm Châu nhìn cửa phòng đóng lại, thầm nghĩ...

 

[Nếu cô ấy vẫn chịu gọi mẹ mình là "mẹ", vậy có nghĩa là... mình vẫn còn cơ hội nhỉ?]