Trên đường vào kinh thành, ta gặp phải bọn cướp, bị bắt lên sào huyệt của chúng trên núi. Để giữ mạng sống, ta đành phải dùng mọi cách lấy lòng Nhị đương gia - kẻ cao ngạo, lạnh lùng, g.i.ế.c người như ngóe.
Hắn hành hạ ta suốt một đêm, đến khi trời sáng, hắn lau nước mắt trên khóe mi ta rồi nói: "Đừng khóc nữa, từ nay về sau hãy ngoan ngoãn theo ta."
Nhưng đi theo hắn, chắc chắn sớm muộn gì cũng gãy lưng mất thôi.
Nhân lúc sơn trại đại loạn, ta tìm cơ hội phóng hỏa giả c.h.ế.t rồi trốn về nhà.
Nhưng về nhà chưa được mấy ngày thì Cẩm Y Vệ đã tới lục soát. Người dẫn đầu, Chỉ huy sứ đại nhân, chính là Nhị đương gia – kẻ từng đêm đêm siết chặt eo ta, gọi ta là Kiều Kiều.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
1.
Phu quân chưa cưới mà đích tỷ ta được hứa hôn từ nhỏ, khi sắp đến ngày cưới lại đột nhiên phạm tội, bị Hoàng thượng hạ chỉ điều tra nghiêm ngặt.
Cha ta không nỡ để nữ nhi bảo bối nhảy vào hố lửa, nhưng cũng không muốn mang tiếng hủy hôn. Thế là ông nghĩ đến ta, đứa con gái thứ xuất từ nhỏ đã bị nuôi ở trang tử.
Ông sai người đón ta về kinh thành, thay đích tỷ hoàn thành hôn sự. Ta vốn là thứ nữ, lại đúng lúc sinh ra vào ngày cha ta bị Hoàng thượng khiển trách vì làm việc không tốt trên triều đình. Vì vậy, ông cho rằng ta là sao chổi, nên đã đuổi ta đi thật xa. Mười sáu năm trôi qua, ta mới có cơ hội trở về nhà ở kinh thành.
Nhưng có lẽ ta thật sự xung khắc với cha ta, khi cách kinh thành hơn trăm dặm, ta lại gặp phải bọn sơn tặc. Sau một hồi hỗn loạn, ta bị trói tay chân nhét vào một chiếc xe ngựa. Trên đường đi, hai tên sơn tặc áp tải xe ngựa bắt đầu trò chuyện.
"Nhị Tử, chuyến này chẳng thấy của nả gì, chỉ cướp được con nhỏ đó, dáng người ngon nghẻ, nhìn mà thấy ngứa ngáy."
"Mơ đi! Đợt nào cướp được con gái chẳng phải dâng lên cho hai vị Đương Gia chọn lựa trước."
"Haizz, ai mà chẳng biết Nhị đương gia nhìn thì đàn ông, nhưng thực chất lại như hòa thượng, con nhỏ này chắc chắn lại rơi vào tay Đại đương gia. Chưa đến một tháng, e là cũng giống như những người trước, bê bết m.á.u me mà bị khiêng ra, thật đáng tiếc."
"Ừ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Cả hai cùng thở dài một tiếng, rồi im bặt. Còn ta trong xe ngựa thì như rơi xuống hầm băng, toàn thân run lên bần bật.
Bọn sơn tặc đông như kiến cỏ, ta lại lạc mất đám hộ vệ, chỉ dựa vào sức mình mà muốn chạy trốn, quả thật là nằm mơ giữa ban ngày. Nhưng nếu rơi vào tay Đại đương gia, ta sẽ bị hành hạ đến chết. Phải làm sao bây giờ?
Xe ngựa lắc lư rồi dừng lại. Bỗng nhiên trong đầu ta lóe lên một tia sáng. Chẳng phải còn phải để hai vị Đương Gia chọn lựa sao? Dù Nhị đương gia là người hay là quỷ, là hòa thượng hay đạo sĩ, ta cũng phải quyến rũ hắn.
"Cô nương, xuống xe đi. Khuyên cô nên ngoan ngoãn một chút, cũng đỡ phải chịu khổ."
Cửa xe mở ra. Ta nhìn hai tên lâu la bên ngoài, phát hiện tên gọi là "Nhị Tử" kia có vẻ ngoài trắng trẻo, mày rậm mắt sáng, trông giống một thư sinh nho nhã. Vậy nên ta tiến lại gần, nở nụ cười lấy lòng: "Nhị Tử ca, ta có thể hỏi, Nhị đương gia nhà các ngươi trông như thế nào không?"
Nhị Tử không ngờ ta lại nói chuyện với hắn, cả khuôn mặt lẫn tai đều đỏ bừng. Đôi mắt không biết nên nhìn đi đâu. "Lát nữa thấy người... người cao nhất, lưng thẳng nhất, mặt lạnh nhất, chính là Nhị đương gia."
Đến sào huyệt thổ phỉ, bọn cướp nhìn thấy của cải liền ùa vào tranh giành. Vì đồ không nhiều nên chúng bắt đầu cãi vã. Mặc dù vậy, cũng không có ai đụng vào ta. Có vẻ như quy tắc để lại phụ nữ cho hai vị Đương Gia, chúng đều hiểu rõ.
Không lâu sau, có một tiếng gầm vang lên: "Chút đồ này mà cũng đáng tranh giành? Thật là không làm nên trò trống gì!"
Tất cả mọi người lập tức im lặng. Hai người đàn ông bước vào từ cửa. Tên đi trước mặt đầy thịt, để râu quai nón, vừa nhìn đã biết là Đại đương gia. Ta chỉ liếc nhìn một cái rồi vội vàng nhìn sang người đàn ông phía sau hắn. Nhị Tử nói quả thật không sai, chỉ là thiếu sót một chút. Nhị đương gia này, ngoài việc cao, lưng thẳng, mặt lạnh ra, thì còn có một đôi mắt rất đẹp. Rõ ràng là đôi mắt đào hoa quyến rũ nhất, nhưng lại kết hợp với ánh mắt lạnh lùng và kiêu ngạo, khiến người ta vừa sợ hãi vừa muốn trêu chọc.