Sau khi Lâu Duật rời đi, Thẩm Lục Đại đứng dậy bước đến trước mặt ta, ngay trước mặt cung nữ, nàng ta đột ngột kéo mạnh cổ áo ta ra, liếc mắt nhìn một cái, nở nụ cười lạnh rồi dùng đầu ngón tay móc cằm ta lên, ép ta phải ngước mặt đối diện với nàng ta.
"Thẩm Thanh Mặc, nhà họ Thẩm chúng ta nợ nhà họ Lâu một vị chính thê, cho nên mới để ngươi hưởng cái lợi này. Nếu không, một sao chổi như ngươi có tư cách gì làm phu nhân của thừa tướng! Tốt nhất là ngươi biết điều một chút, nếu dám giở trò gì, ta nhất định không tha cho ngươi!"
Ta nhìn khuôn mặt kiêu ngạo khinh miệt của nàng ta, khẽ giọng nói: "Nương nương, tối qua Lâu Thừa tướng không uống rượu hợp cẩn, hắn chỉ coi ta như muội muội thôi."
Câu nói này khiến Thẩm Lục Đại hài lòng, nàng ta cười khẩy: "Muội muội cái gì, sớm muộn gì ngươi cũng phải sinh con cho A Duật, nối dõi tông đường cho nhà họ Lâu."
"Đều nghe theo nương nương, chỉ cần nương nương không muốn, ai cũng không thể sinh con cho Lâu tướng." Ta khiêm nhường lại hèn mọn mà nói.
Thẩm Lục Đại cuối cùng cũng hài lòng, sai người mang đến một đĩa trứng gà đỏ cho ta ăn.
Theo quy củ tổ tông, tân nương vất vả trong đêm tân hôn, sáng hôm sau mới có thể ăn trứng gà đỏ. Đêm qua ta một mình phòng không gối chiếc, ta biết, nàng ta cũng biết.
Tay ta khựng lại trong chốc lát, sau đó lặng lẽ bóc một quả trứng, chậm rãi ăn từng miếng.
Thẩm Lục Đại hài lòng mỉm cười, nàng ta thích nhất bộ dáng nhu thuận, dễ bị nắm trong tay của ta.
3.
Ta rất biết điều, mà Lâu Duật cũng rất hài lòng với sự biết điều của ta. Hắn không hề chạm vào ta, chỉ một mực giao toàn bộ việc trong phủ cho ta xử lý.
So với nói ta là chính thê của hắn, chẳng bằng nói ta là một quản sự chăm chỉ, chịu khó thì hơn.
Ta không oán trách, bởi lẽ những việc này, ta đã sớm quen thuộc khi còn ở nhà họ Thẩm rồi.
A tỷ thường xuyên triệu ta vào cung, hỏi ta đã viên phòng cùng Lâu Duật hay chưa. Mỗi khi nghe được câu trả lời phủ định từ ta, nàng ta sẽ "tiếc nuối" mà nói với ta rằng:
"Lâu Duật rất tốt, nếu ngươi có thể khiến hắn yêu ngươi, ngươi sẽ biết hắn dũng mãnh ở phương diện kia thế nào. Ngươi là thê tử của hắn, vậy mà vẫn chưa từng được hưởng thụ, quả thật đáng thương."
Trên mặt nàng ta tràn đầy vẻ đắc ý.
Ta cúi đầu nhún nhường đáp: "Muội đâu thể so với a tỷ, vốn là không xứng với Lâu tướng."
A tỷ nghe xong thì cười đến run rẩy cả người, cười xong lại thản nhiên khiêu khích: "Thanh Mặc, ngươi phải cố gắng lên, ngươi là chính thê mà ta đích thân chọn cho Lâu tướng, so với những nữ nhân khác, ngươi có lợi thế hơn rất nhiều."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Trong lòng Lâu tướng đã có người, dù muội có cố gắng cũng vô dụng." Ta bình thản đáp.
A tỷ nghe vậy lại càng vui vẻ, ban thưởng cho ta mấy hộp hương cao dùng lúc ân ái, bảo ta mang về dùng.
Ta đương nhiên hiểu, nàng ta đang khoe khoang sự trung thành của phu quân ta đối với nàng ta, cũng biết rõ nàng ta đang cố ý sỉ nhục ta. Nhưng ta có thể làm gì đây? Hiện giờ nàng ta là sủng phi của thiên tử, mà trượng phu cùng cha mẹ ta đều một lòng phò tá nàng ta. Nếu ta không khiến nàng ta hài lòng, bọn họ cũng sẽ g.i.ế.c ta như đã g.i.ế.c Tạ Kim An mà thôi.
Ta còn chưa báo thù cho Tạ lang, ta không thể c.h.ế.t được.
Những ngày tháng cẩn trọng dè dặt của ta trôi qua, cho đến đêm trừ tịch.
Thái tổ hoàng đế của triều ta đã đặt ra quy củ, hàng năm vào đêm trừ tịch, cung yến đều mời bá quan cùng phu nhân đến tham dự.
Ta hiện là chính thê của Lâu tướng, tất nhiên cũng được mời.
Cung yến nam nữ phân bàn, bên bàn nữ quyến, người ngồi ở vị trí chủ tọa không phải Thẩm Lục Đại, mà là Ô thái hậu. Ô thái hậu năm nay hơn bốn mươi, bà ta không phải mẹ đẻ của đương kim bệ hạ, mà là dì của hắn.
Bệ hạ năm nay bốn mươi, so với Ô thái hậu cũng chẳng kém bao nhiêu tuổi.
Khi xưa, mẹ ruột của bệ hạ đã đưa muội muội ruột đến bên mình, tự tay chăm sóc, dự định tìm cho nàng một mối hôn sự tốt. Thế nhưng chưa kịp làm gì thì người đã đột ngột bệnh mất khi muội muội còn chưa tròn mười lăm. Vậy là nàng ta lập tức thay thế tỷ tỷ, trở thành kế hậu. Lại mười năm sau, kế hậu trở thành thái hậu.
Những chuyện này, triều đình trên dưới đều biết rõ.
Ta lặng lẽ quan sát nữ quyến trong yến tiệc không ngừng nịnh nọt Ô thái hậu và Đại quý phi rồi cố ý đặt chén canh ngay cạnh mép bàn. Khi cung nữ đến dâng món, ta làm bộ nghiêng người tránh né, vừa vặn hất đổ chén canh.
Canh gà đặc sệt đổ lên người ta, khiến ta bỏng rát, bật thốt một tiếng kêu đau đớn. Tất cả ánh mắt lập tức đổ dồn về phía ta. Cung nữ dâng món liên tục dập đầu nhận tội.
Phu nhân Thượng thư lo lắng hỏi han: "Bị bỏng có nghiêm trọng không? Mau theo cung nữ đi bôi thuốc, thay xiêm y đi!"
Ta cắn môi, lắc đầu nhìn về phía Thẩm Lục Đại.
Ô thái hậu lên tiếng: "Nhìn tỷ tỷ ngươi làm gì, bị bỏng không phải chuyện đùa, mau theo cung nữ đi xử lý đi. Cung nữ kia đã không làm tròn phận sự, lát nữa tự nhiên có người xử phạt, ngươi cứ yên tâm."
Ta cúi đầu, co rụt cổ lại, cung kính đáp: "Bẩm thái hậu nương nương, thần phụ lần đầu dự cung yến nên không hiểu quy củ trong cung, một mình không dám đi thay y phục, muốn cầu xin tỷ tỷ đi cùng."