1
Ta chẳng còn tâm trí mà phủi đi bùn đất bám trên y phục, vội vàng cúi người hành lễ, lấy lòng hỏi:
"Các vị chắc hẳn nghe lầm rồi. Khi xưa chính ta đã cứu Lý Vô Ưu, ta đã chăm sóc chàng ấy suốt nửa năm. Chàng ấy nhất định nhớ rõ ta, phiền các vị hỏi lại giúp một tiếng được chăng?"
Tên tiểu tư giữ cửa bực bội ngoáy ngoáy tai, dùng lỗ mũi nhìn ta một cái:
"Cô nương, trong Lý phủ chúng ta chẳng có ai tên là Lý Vô Ưu cả."
"Chớ làm ầm ĩ mà khiến chúng ta phải báo quan, bắt cô nương vì tội lừa gạt."
Ta đưa tay quệt nước mưa trên mặt, lòng nóng như lửa đốt, chỉ muốn bật khóc.
Lý Vô Ưu từng nói với ta, hắn là con thứ ba, là thiếu gia của nhị phòng, vì bị chính thê hãm hại nên mới rơi xuống vực.
Thế nhưng, hôm Lý gia đón hắn về, ta lại không có mặt. Ai biết hắn có phải bị chính thê của Lý gia tiếp về để tiếp tục hãm hại hay không? Cớ gì gã tiểu tư này lại bảo trong phủ không có người ấy?
"Lý Vô Ưu! Lý Vô Ưu! Chàng còn sống không?"
"Là ta, Kim Châu đây! Chàng chờ ta, ta nhất định sẽ cứu chàng ra ngoài!"
Mưa tầm tã ngoài hiên, giọng ta thậm chí chẳng vọng được vào đến cửa trong.
Lũ tiểu tư mặc kệ cơn mưa như trút, một tên gắt gao đè ta xuống đất, một tên khác vội vàng bịt chặt miệng ta.
Ta bị ấn xuống vũng nước bùn, uống đầy một miệng bùn tanh.
"Phu nhân đang nghỉ ngơi, ồn ào cái gì?"
"Đám ăn hại các ngươi! Đến một kẻ ăn mày cũng không xua đi được!"
Cửa lớn hé ra một khe hở, một tỳ nữ đeo đầy vàng ngọc ngán ngẩm trợn mắt nhìn ta:
"Đi theo ta."
Ta cảnh giác nhìn quanh, cố gắng ghi nhớ đường đi thật rõ, đợi khi gặp được Lý Vô Ưu sẽ có thể đưa hắn trốn thoát.
Trong phòng ánh đèn sáng rực, hương thơm dìu dịu lan tỏa khắp nơi, khiến người ta sinh lòng e ngại.
Tỳ nữ bảo ta ngồi đợi, nhưng ta không dám lơ là, chỉ cảnh giác đứng yên:
"Ta không ngồi, ta muốn gặp Lý Vô Ưu."
Bọn tỳ nữ nhìn nhau, ngươi đẩy ta, ta đẩy ngươi, chẳng ai muốn cầm mũi chịu sào mà rót cho ta chén trà nóng.
Chờ được nửa tuần hương, một đám tỳ nữ vây quanh một lão phu nhân bước vào.
Lão phu nhân ấy mặt mày hiền từ như Bồ Tát, thấy ta quần áo lấm lem bùn đất, tà váy còn nhỏ nước, liền nhíu mày xót xa:
"Đứa trẻ ngoan, sao lại ra nông nỗi này?"
"Các ngươi mù cả rồi à? Mau dâng trà nóng cho Kim Châu cô nương."
Trà nóng dâng lên, ta không chịu uống, chỉ nghiêm giọng hỏi:
"Người đã làm gì Lý Vô Ưu?"
Thấy ta căng thẳng, lão phu nhân kia liền lấy khăn che miệng, bật cười khẽ:
"Đứa trẻ ngoan, ta là mẫu thân ruột thịt của nó, có thể hại nó hay sao?"
Ta không tin.
Bà ta cũng chẳng giải thích, chỉ đặt chén trà xuống, dùng khăn nhẹ nhàng thấm môi.
Một tỳ nữ bên cạnh cung kính dâng lên một xấp ngân phiếu.
"Đứa trẻ ngoan, cảm tạ ngươi đã chăm sóc nó bấy lâu nay."
"Số tiền này là thưởng cho ngươi, ngươi có thể lấy hết."
"Nhưng ngươi không được nói với bất kỳ ai rằng ngươi đã từng chung sống cùng… cùng Vô Ưu."
Ta nhìn đống ngân phiếu ấy, lại càng cảm thấy tình cảnh của Lý Vô Ưu chẳng mấy tốt đẹp, liền phịch một tiếng quỳ xuống:
"Phu nhân, ta không cần bạc của người!"
"Chàng ở đâu? Xin người cho ta gặp chàng một lần, ta cầu xin người."
Thấy ta không chịu thỏa hiệp, lão phu nhân bèn khẽ ra hiệu cho tỳ nữ bên cạnh.
Tỳ nữ kia miễn cưỡng dẫn ta băng qua hành lang trạm trổ hoa văn, hất cằm về phía thư phòng:
"Này, ngươi tự đi mà xem."
Ngoài hiên mưa rơi tí tách trên tàu chuối, trong phòng đốt lò trầm ấm áp.
Dưới cửa sổ chạm trổ hoa văn, Lý Vô Ưu – người ta ngày đêm mong nhớ – đang cầm nghiên mực cho một cô nương khác.
Hắn chăm chú nhìn từng nét bút nàng ta viết, ánh mắt dịu dàng chứa đầy ý cười.
Mỹ nhân ấy khẽ nghiêng đầu, chiếc trâm cài lưu tô lay động khe khẽ.
"Hành Châu, cô nương cứu huynh khi trước, thực sự là kẻ lừa đảo giang hồ sao?"
"Còn giả được sao? Tổ phụ, phụ thân của nàng ta, đến đời nàng ta, đều là những kẻ lừa đảo cả."
Hành Châu?
Chẳng phải hắn tên là Vô Ưu hay sao?
…
"Vậy huynh không sợ nàng ta dây dưa không dứt sao?"
"Ta ngay cả tên cũng là lừa nàng ta. Lý Vô Ưu, Lục Nhược, muội đọc thử xem."
"…Vô Ưu, Ô Hữu, Tử Hư Ô Hữu!"
Lục Nhược phụt một tiếng bật cười, khóe mắt cong cong:
"Nàng ta tin thật sao?"
"Tin không chút nghi ngờ."
Gió thu cuốn theo hạt mưa lạnh quất lên da thịt, chỉ có nửa khuôn mặt bị đè xuống đất là nóng ran.
Ta lặng lẽ đứng giữa viện, bao lời đã chuẩn bị kỹ càng, giờ đây lại nghẹn nơi cổ họng.
Ta định nói gì nhỉ?
À, nhớ ra rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/kim-chau-gqpa/chuong-1.html.]
Ta muốn nói với Lý Vô Ưu, ban đầu ta có chút giận hắn.
Hắn là kẻ vong ân bội nghĩa, là kẻ bạc bẽo, hại ta đợi hắn cả ngày ở đầu thôn, mất hết mặt mũi.
Ta còn nghĩ xong phải làm sao để quậy một trận cho ra trò.
Nhưng vừa bước chân vào Lý phủ, ta lại chẳng còn giận nữa. Thật đấy, một chút cũng không còn.
Chỉ còn lại sợ hãi.
Ta sợ nhìn thấy hắn bị đ.á.n.h đến m.á.u me đầm đìa.
Ta sợ mình đến trễ một bước, chẳng kịp nhìn hắn lần cuối.
Ta đã nhớ kỹ đường đi, có thể đưa hắn trốn thoát.
Chúng ta là kẻ hèn mọn, chúng ta nhận thua, không tranh nữa, quay về làm một cái nghề nhỏ, ít ra còn giữ được cái mạng.
Còn số nợ thuốc kia, cũng không cần lo, ta sẽ kiếm tiền thật chăm chỉ, cùng lắm ta lại dập đầu trước đại phu, cầu xin gia hạn thêm vài ngày.
Ta đã nghĩ ra vô số khả năng về hắn, ta phải làm gì.
Nhưng ta chưa từng nghĩ đến—
Nếu hắn vốn chẳng hề gặp nạn, vậy ta phải làm sao?
"Ta nói với nàng ta rằng ta không thích nàng ta lừa gạt."
"Vậy nàng ta liền không lừa gạt nữa sao?"
"Làm gì có chuyện đó, chó sao bỏ được thói ăn phân? Nàng ta cứ tưởng ta không biết, vẫn lén lút bán cái gì mà sinh tử hoàn với…"
Lục Nhược mắt long lanh tò mò:
Hồng Trần Vô Định
"Với cái gì? Hành Châu ca ca, mau nói đi!"
"Muội là tiểu thư chưa xuất giá, sao có thể nghe những chuyện này?"
"Phì! Huynh là công tử lưu luyến chốn hoa nguyệt, khi nào lại bắt đầu câu nệ chuyện này? Nói mau! Không thì ta đi mách cô mẫu!"
Lục Nhược vừa cười vừa đ.ấ.m hắn một cái, nhưng cũng không muốn thua thiệt, cố ý trêu chọc:
"Trước đây không quá ba ngày là chán, sao lần này lại chơi lâu như vậy? Hành Châu ca ca, không lẽ huynh bị chính mình chơi đùa đến lún sâu rồi chứ?"
Lý Hành Châu sững lại, nét bút trên giấy loang thành vệt mực.
Bỗng chốc, như thể nghe được trò cười hay nhất thiên hạ.
Đôi mắt đẹp ấy đột nhiên cười đến nỗi rưng rưng nước mắt:
"Nếu không phải vì công tử nhà họ Thẩm của thương hội Thẩm gia sắp đến bàn chuyện làm ăn, có lẽ ta còn lưu lại thêm vài ngày. Học một chút trò bịp bợm giang hồ cũng thật thú vị."
"Lúc trước ta hỏi nàng ta về mấy trò lừa gạt gia truyền, nàng ta keo kiệt chẳng chịu dạy. Nhưng thực ra, ta đã lén học được vài chiêu. Lát nữa ta kể cho muội nghe."
…
Ta không phải keo kiệt không chịu dạy ngươi.
Là chính ngươi từng nói, lừa gạt người khác là không tốt.
Ta vốn không phải người tốt, nhưng không thể để ngươi cũng trở thành kẻ xấu.
Lão phu nhân khẽ phe phẩy quạt, giọng điệu thong thả như đang ban ân:
"Đứa trẻ ngoan, con trai ta nghịch ngợm, thế nhưng chuyện nam nữ, đâu thể chỉ trách một mình nó? Một bàn tay vỗ thì không kêu, nói đi cũng phải nói lại, khi trước ngươi giữ nó bên người, cũng chẳng phải hành động quá quy củ."
"Số ngân phiếu này, ngươi cầm lấy đi. Chớ nói linh tinh làm lỡ tiền đồ của nó, cũng đừng có mà chê bạc ghét tiền."
Lão phu nhân nhấp một ngụm trà, rồi đưa tay cầm lấy ngân phiếu, mỉm cười xoa nhẹ lên đó.
"Y phục ngươi đều đã bẩn cả rồi, dưới chồng ngân phiếu kia còn có một tấm phiếu đổi vải ở tiệm tơ lụa. Cầm lấy, coi như ta thay Vô Ưu bồi tội với ngươi."
Hai tấm ngân phiếu cùng với tấm phiếu đổi vải nhẹ bẫng.
Một cơn gió lùa qua cửa sổ chạm trổ, thổi ba tờ giấy mỏng manh bay lên không trung, như ba con hồ điệp nghịch ngợm, xoay xoay rồi nhẹ nhàng đáp xuống đất, vỗ cánh tựa như sắp bay đi.
Ta nên nói: "Ta không cần thứ bạc bẩn thỉu này!", mắng một câu "Lòng lang dạ sói!"
Ta nên vo tròn ngân phiếu, ném thẳng vào mặt mụ phu nhân kia.
Nhưng ta không nói gì cả.
Ta chỉ cúi người xuống, từng tờ từng tờ nhặt lên.
"Tiễn khách."
Ta ngồi thẫn thờ trên bậc cửa, ánh mắt dõi theo con phố lát đá xanh, nhìn những thương nhân cùng khách đi bộ qua lại.
Trời âm u, mưa xuân mảnh như sợi tơ, dai dẳng không dứt.
Trời mưa, người qua đường đều vội vã về nhà, bóng đèn lồng lờ mờ trong sương.
Trước cửa phủ lạnh lẽo quạnh hiu, đến cả tiếng đàn ca trên thuyền hoa cũng lười nhác, cửa hàng bạc ngừng tiếng búa gõ, trong tiệm lụa chỉ có hai vợ chồng đang bận rộn cắt vải là ủi. Chỉ có duy nhất một tửu lâu là sinh ý phát đạt, trước cửa, nữ đầu bếp đang mở nắp lồng hấp, lấy ra một xửng bánh bao nóng hổi.
Ta không muốn khóc.
Không biết vì sao, mặt lại thấy ngưa ngứa.
Không biết vì sao, khi đưa tay quệt thử—lại phát hiện một tay toàn nước mắt lạnh buốt.
Buồn cười, ta khóc cái gì chứ?
Bạc nhiều thế này cơ mà, ta lời to rồi, cớ gì mà khóc?
Chờ đến khi xửng bánh bao kia hấp xong, ta nhất định sẽ quên sạch Lý Vô Ưu.
Cầm theo số bạc này, ta sẽ đi sang tiệm lụa đối diện, chọn loại vải đắt nhất để may một bộ y phục thật lộng lẫy.
Ta sẽ đến cửa hàng bạc, đặt làm vòng tay, khuyên tai, trâm cài bằng vàng, đeo đầy người cho kêu leng keng như chuông ngọc.
Rồi ta sẽ mua thật nhiều rượu ngon, thức ăn ngon, lên thuyền hoa vừa ăn uống linh đình, vừa nghe ca kỹ hát.
Nếu có con ch.ó hoang nào không biết điều sủa bậy trước mặt ta, ta sẽ lấy bạc vụn mà ném c.h.ế.t nó.
Ngày mai trở về thôn, ta sẽ nói với tất cả mọi người—
Kim Châu ta chưa từng chịu thiệt, chưa từng vấp ngã.
Kẻ luôn giăng bẫy săn chim, chưa bao giờ bị chim mổ lại.
Trên đời này, chỉ có ta lừa gạt kẻ khác.
Chưa từng có ai lừa được ta.