Kim Châu

Chương 21



Nàng thoáng sững sờ, lau mồ hôi trên trán, chỉ cười mà không đáp.

 

"Haizz, cô nương đừng thở dài, ngày mốt là Thất Tịch rồi, ta dẫn ngươi ra phố xem mặt một chút. Thành Tô Châu này thiếu gì nam nhân tốt!"

 

"Không đi đâu thẩm ơi, ta còn phải trông cửa tiệm."

 

"Được được, không xem nam nhân thì thôi! Ta chỉ dẫn ngươi đi bái Ngưu Lang Chức Nữ, cầu cho người nhà bình an mạnh khỏe, chẳng lỡ làng chuyện gì, xem như giúp ta một tay có được không?"

 

Những lời muốn hỏi nàng có nguyện cùng mình du ngoạn hay không, bị Thẩm Xuyên Thanh nuốt ngược vào lòng.

 

Hắn không quấy rầy nàng, chỉ lặng lẽ đặt một rổ hạnh ngọt lên quầy.

 

"Ồ? Ai mang hạnh tới đây thế?"

 

Kim Châu cắn một miếng, chỉ mím môi cười:

 

"Thẩm à, thẩm ăn đi. Ta biết ai rồi."

 

Đêm Thất Tịch náo nhiệt vô cùng.

 

Phố phường đèn hoa rực rỡ, ngoài những nữ tử cười nói ríu rít, thỉnh thoảng còn thấy những đôi má ửng hồng, bẽn lẽn tựa gần nhau.

 

Kim Châu vẫn búi tóc  như thiếu nữ chưa xuất giá, suốt dọc đường không ít bá mẫu, đại thẩm hỏi thăm thay cho con cháu trong nhà.

 

Nàng chỉ mỉm cười từ chối từng người một.

 

Nhưng có một vị phụ nhân quá mức nhiệt tình, nắm c.h.ặ.t t.a.y nàng không buông, Kim Châu cũng nhẫn nại dừng bước, cùng bà ta nói đôi ba câu.

 

Thẩm Xuyên Thanh đứng xa xa, không nghe rõ nàng nói gì.

 

Chỉ thấy vị phụ nhân nọ liên tục gật đầu, che miệng cười, hệt như vừa nhận được lời đáp ứng, vui sướng không thôi.

 

Thẩm Xuyên Thanh không nghe rõ.

 

Thẩm Xuyên Thanh chỉ nghe lòng mình chua chát.

 

Cứ chua chát mãi, cho đến khi cả hai đứng bên cầu, bốn bề không bóng người.

 

"Chàng còn muốn lẽo đẽo theo ta đến bao giờ mới chịu cùng ta đi chung một đoạn đường?"

 

Pháo hoa sáng bừng cả trời đêm, rọi đến mức chẳng thể giấu đi sắc mặt thẹn thùng.

 

Nhìn vẻ ủy khuất của hắn, Kim Châu chỉ thấy buồn cười lại tức tối:

 

"Lần này đến hỏi cưới ta là làm gì?”

 

"Quản gia?”

Hồng Trần Vô Định

 

"Trù nương?”

 

"Hay là hoa công?"

 

Thẩm Xuyên Thanh còn chưa kịp ngụy biện.

 

Vừa hé môi, Kim Châu đã nhét vào miệng hắn một viên đường hoàn, vị ngọt của hạnh chín lập tức tan ra.

 

Nàng cười tủm tỉm:

 

"Đây là 'Thổ chân hoàn', ăn vào rồi mà dám nói dối, sẽ xui xẻo cả một năm.”

 

"Vậy nên lát nữa, dù hỏi gì, chàng  và ta cũng không được giấu giếm."

 

Hai người ngồi bên cầu.

 

Ánh trăng rọi xuống, làm sáng bừng đôi mắt họ.

 

"Mấy ngày trước, giỏ hạnh ngọt ấy là chàng mang đến phải không?"

 

"Phải."

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]

"Vậy hôm nay theo ta làm gì? Hay là nhà chàng lại muốn thuê thêm người hầu hạ?"

 

"Ta muốn cưới một vị cô nương làm thê tử."

 

Thấy Thẩm Xuyên Thanh nghiêm túc,

 

Gương mặt Kim Châu thoáng ửng đỏ, nàng lúng túng hỏi:

 

"Là ai vậy, ta có quen không?"

 

"Nàng biết chứ.”

 

"Nàng tựa như viên đường phèn ngọt lịm, cũng giống như dược hoàn trị bách bệnh.”

 

"Nàng thông minh khi nghĩ cho người khác, nhưng lại ngốc nghếch khi tính toán cho mình.”

 

"Không vướng chút bụi trần, là người tốt nhất thế gian."

 

Kim Châu cúi đầu không nhìn hắn, chỉ tùy tiện ngắt một chiếc lá liễu mọc ven sông.

 

Nàng chẳng buồn thổi bay, mà cứ thế vò nhàu trong tay.

 

"Nếu nàng ấy tốt như vậy, tại sao chàng chỉ đặt giỏ hạnh rồi bỏ đi? Một lời cũng không nói với nàng?"

 

Gió thổi dậy muôn làn sóng nước, bờ đối diện có đứa trẻ nghịch ngợm đang thả pháo bông.

 

"Khi mua hạnh, ta không chắc nàng thích vị nào.”

 

"Sợ mua ngọt thì nàng lại thích chua, mua chua thì nàng lại thích ngọt.”

 

"Hay nàng chẳng hề thích hạnh, chỉ là vì nể mặt mà nhận lấy."

 

Kim Châu nghe xong, bật cười đến cong cả đuôi mắt.

 

"Ta không thích ăn hạnh."

 

"Nhưng nếu đi cùng chàng, hạnh ngọt cũng thích, hạnh chua cũng thích."

 

Thấy nàng cười, trái tim Thẩm Xuyên Thanh cuối cùng cũng buông xuống.

 

Chợt hắn nhớ ra điều quan trọng, vội hỏi:

 

"Vậy còn nàng? Nàng đã đáp lời vị đại nương đó thế nào?"

 

"Ta ư? Chàng nghe ta nói…"

 

Tại bến sông đêm Thất Tịch

 

Trên thế gian này, có vô số thanh âm vang lên.

 

Có đôi tình nhân thì thầm.

 

Có ễnh ương kêu ồm ộp.

 

Có pháo hoa nổ tung trên trời.

 

Có sao trời rơi xuống nước.

 

Có tiếng ve sầu, tiếng dế ngân, và muôn vàn thanh âm xào xạc khác.

 

Nhưng Thẩm Xuyên Thanh chẳng nghe thấy gì.

 

Hắn chỉ nghe thấy nàng cười nhẹ bên tai, từng chữ từng câu, thanh âm như rót mật:

 

"Ta bảo nàng ấy rằng—

 

"Hôm nay có Thẩm công tử, nguyện cưới ta làm thê.”

 

"Cùng chàng kết tóc, uống rượu giao bôi, trọn đời ân ái chẳng hoài nghi."

 

Hoàn