Cố Thanh Hoài giờ đây như vầng trăng treo trên hồ.
Còn ta, chỉ là sương trắng trên mặt đất, chẳng thể nào sánh vai cùng trăng.
07
Tin tức hôn lễ của Cố Thanh Hoài còn đến nhanh hơn cả mùa đông.
Bà quản gia Cố phủ không cho người trong phủ tiết lộ, cố ý giấu ta suốt một tháng.
Nhưng thực ra, ta đã sớm biết.
Hôm ấy tuyết rơi dày, ta lo lắng tay của Cố Thanh Hoài bị đau, liền tìm đại phu kê đơn thuốc chữa trị.
Trên đường về, ta còn mua một tấm da hồ ly trắng, như thường lệ làm thành một đôi găng tay.
Lần này, ta thêu hoa hải đường lên đó. Dẫu các mũi thêu vẫn còn xiêu vẹo, nhưng so với lần đầu đã dễ nhìn hơn nhiều.
Đứng trước cửa, ta vô tình thấy Cố Thanh Hoài cùng Thẩm Tĩnh Hà đang thử mũ và áo cưới.
Giọng nói từ trong phòng vọng ra. Thẩm Tĩnh Hà hơi ngập ngừng hỏi hắn:
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟 🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶 🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
“...Chúng ta không cần giải thích với nàng ấy một chút sao?”
Cố Thanh Hoài cau mày đáp:
“Nàng ấy ngay cả thêu một bông hoa cũng không ra hình ra dạng, dù có biết chuyện cũng chỉ làm loạn lên thôi.”
“Phụ thân nói rằng nàng ấy chỉ có thể làm thiếp.”
“Nhưng nhạc phụ đại nhân đã dặn, trong ba năm đầu thành thân, không được nạp thiếp.”
Hắn ngừng lại một chút, rồi nói tiếp:
“...Nàng ấy ngay cả làm thiếp của ta cũng không xứng.”
Tuyết rơi vào mắt, đau đến mức làm tim ta run lên.
Hắn thở dài, cẩn thận đội mũ cho Thẩm Tĩnh Hà.
“Nếu không phải vì Kiều Niệm, ta đã sớm làm quan tam phẩm, đứng trên cả cha rồi…”
Phần sau của câu nói, ta không còn nghe rõ nữa.
Tuyết cứ rơi mãi, ta chạy về căn viện nhỏ của mình.
Bà quản gia thấy ta thất thần, mắt đỏ hoe, bèn mang bánh ngọt hạt dẻ nóng hổi ra dỗ dành.
Ta miễn cưỡng mỉm cười với bà, nói rằng mùa đông ăn bánh ngọt là tuyệt nhất.
Chỉ là, chiếc bánh hôm nay mặn hơn cả lần ta ăn khi bị thương ở mắt.
Cuối ngõ, quả mai xanh rụng xuống, đập vào đất, rồi tan biến trong lớp bùn.