Bữa cơm chiều đó, Lương Hữu Thuần đột ngột xuất hiện, tôi ngồi co cụm dưới đất trông lên, thấy chàng ta đang đứng trước mặt, sừng sững như cây cổ thụ, giọng nói như chuông vang: "Kể cho ta nghe về chuyện đêm đó, huynh trưởng ta vì sao mà chết? Còn nàng, rốt cuộc đã đi đâu?"
"Nếu ta nói ta không nhớ gì cả thì ngươi có tin không?"
Lương Hữu Thuần bước đến ngồi xuống cạnh tôi, tay chàng bóp chặt lấy cằm tôi: "Vậy cứ từ từ nhớ lại, ta đợi câu trả lời của nàng."
Tôi căng thẳng đến mức thở cũng khó khăn, Lương Hữu Thuần cứ thế mà cho qua rồi ư. Chàng ta bước được vài bước thì quay lại, liếc nhìn mâm cơm, buông lời lạnh ngắt: "Nàng nên nhớ từ bây giờ nàng chính là lý do để Hạ quốc tồn tại, nếu nàng không còn, bổn thái tử cũng không ngại xóa sổ nó."
Thật ra lúc nãy tôi có ăn một chút cơm, chỉ là tôi không động đũa đến món cá nướng, tôi đứng dậy nói với theo: "Ta không ăn được cá nướng, à không, cá gì cũng không ăn được."
Chàng ta cứ thế đi thẳng, chẳng biết có nghe tôi nói hay không, tôi đoán cá này là bọn họ bắt dưới suối lên, làm sao mà tôi có thể ăn thịt đồng loại của mình được kia chứ.
Lát sau, một cung nữ bê lên cho tôi cái đùi dê nướng, tôi đoán là họ đã bắt của những người chăn dê du mục, ngặt nỗi là tôi cũng không ăn thịt.
Tối đến, Lương Hữu Thuần ôm chăn bước vào, tôi đang nằm trên giường, trông thấy liền bật ngay dậy: "Ngươi tới đây làm gì?"
Chàng ta đáp gọn: "Tới ngủ."
"Ngươi là lưu manh sao? Bổn công chúa vẫn còn chưa gả cho ngươi."
"Chỉ là chuyện sớm muộn thôi, hôm trước trong rừng chẳng phải cũng đã cùng nhau ngủ sao?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Lương Hữu Thuần nghếch mặt lên, giọng đầy khiêu khích, từ từ tiến tới. Xem ra chàng ta không có ý từ bỏ. Tôi đưa tay xuống giường rút thanh kiếm lên: "Lúc trước khác, bây giờ khác, nếu ngươi còn bước tiếp thì ta cũng không ngại để ngọc nát đá tan đâu."
Chàng ta chững lại, ném ánh nhìn sâu hoắm vào mặt tôi rồi ném luôn chiếc chăn vào người tôi, nó bung ra phủ hết mặt mày, khiến tôi chẳng còn thấy được gì nữa, chỉ nghe tiếng chàng trầm trầm: "Sa mạc buổi đêm rất lạnh, nhớ đắp chăn kỹ vào."
Tôi trút bỏ cái chăn, cũng là vừa nhìn thấy dáng Lương Hữu Thuần khuất trong bóng tối. Chàng ta còn làm ra vẻ nghĩa nhân gì chứ, đôi tay đó vướng đầy m.á.u của bao nhiêu quân sĩ Hạ quốc và còn cả Ly Thiên nữa, so với ác ma dưới địa ngục thì có gì khác nhau kia chứ.
Đi liên tục mấy ngày, cuối cùng chúng tôi cũng đã đến Lương quốc, dân chúng kinh thành ùa ra nghênh đón, xếp thành hai hàng nhốn nha nhốn nháo. Lương quốc này đi xâm chiếm nước khác chứ có phải đi chống giặc ngoại xâm đâu mà họ lại mừng như thể khải hoàn vậy kìa.
Qua mấy lần cửa thì tới hoàng cung, bá quan văn võ đang đứng đợi sẵn, vừa thấy Lương Hữu Thuần xuất hiện thì đồng loạt cúi đầu hành lễ, phía trên đại điện là hoàng thượng của Lương quốc đang trìu mến nhìn xuống, phong thái uy nghi, đĩnh đạc rất có khí chất của bậc đế vương, chẳng bù cho nghĩa phụ của tôi là quốc vương Hạ quốc.
Vốn tôi nghe kể quốc vương Hạ quốc năm xưa cũng oai phong lẫm liệt lắm, thiện chiến vô cùng, sau khi vương hậu qua đời thì ông thay đổi hẳn, đến khi công chúa Bình Nguyên mất thì như bộ dạng mà tôi thấy, yếu đuối và tội nghiệp đến độ tôi chẳng kiềm được lòng mà muốn bảo vệ, gánh vác phụ ông ấy. Nhưng sao trông mặt mũi hoàng thượng và Lương Hữu Thuần chẳng có nét nào giống nhau cả.
"Nhi thần tham kiến phụ hoàng."
Lương Hữu Thuần cúi người hành lễ, tiếp đó là Ngụy Vĩnh Lạc cùng một số tướng lĩnh cũng đồng loạt quỳ xuống hành lễ theo, tôi cũng cúi chào theo lễ nghi Hạ quốc: "Thần nữ Bình Nguyên, tham kiếm hoàng đế Lương quốc."
Hoàng thượng bảo chúng thần bình thân rồi sau đó cười vui vẻ. Ngước lên nhìn, thấy ông ấy đang tiến về phía mình, tôi lo lắng cúi đầu nhìn xuống sàn, thoáng chốc đã thấy đôi giày thêu rồng trước mắt.
Hoàng thượng ôn tồn: "Hoàng tức của ta, cuối cùng cũng đón được con về, về là tốt rồi."
Tôi nghe mà càng căng thẳng hơn, chắc hẳn Bình Nguyên công chúa là hoàng tức được ông ấy nhắm từ trước nhỉ.